Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 257

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Lưu Ảnh gầm nhẹ một tiếng, dùng sức bò dậy, cùng lúc đó, Tống Tĩnh cũng không dám buông lỏng chút nào, hai người cùng nhau tấn công.
Mặc dù bọn họ không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn họ biết rõ, nếu như vào lúc này lùi bước, lấy sức mạnh đáng sợ trước mắt của Diệp Oản Oản, một giây kế tiếp bọn họ liền sẽ mất mạng, nếu đánh một trận…Có lẽ sẽ ૮ɦếƭ chậm hơn một chút…
Trong quầy R*ợ*u, người chạy đã chạy, tránh lo tránh, còn lại liền không dám nhúc nhích, đứng yên tại chỗ, bọn họ đều đã bị dọa sợ đến choáng váng, ngơ ngác nhìn cô gái tự mình bày ra thế trận hoàn toàn làm chủ ngược đãi người khác của mình…
Hai người đàn ông cơ hồ là cả người nhuộm đầy máu, nhất là người thoạt nhìn lợi hại hơn một chút – Lưu Ảnh…
Đúng lúc này, nơi cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Thời điểm Thập Nhất cùng Hứa Dịch mang người chạy đến, chỉ thấy trong quán R*ợ*u tiếng thét chói tai vang lên bốn phía, hộ vệ nằm một chỗ.
Tống Tĩnh thoi thóp nằm trên đất, Lưu Ảnh máu me khắp người bị một bóng người nhỏ bé một cước đạp bay ra ngoài, nằm trên đất, không nhúc nhích…
Người nào! Lại có thể đem Tống Tĩnh cùng Lưu Ảnh đánh cho bị thương thành ra như vậy.
Cái thân ảnh kia tốc độ cực nhanh, mang theo sát ý cực hạn kinh người, lại tiếp tục hướng về Lưu Ảnh đã hoàn toàn mất đi sức phản kháng tức giận tấn công tới…
“Lưu Ảnh!!!” Thấy một màn như vậy, Thập Nhất đột nhiên thay đổi sắc mặt, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng lắc mình đi qua, gắng gượng cản lại sát chiêu của người kia.
Các ám vệ khác sau lưng Thập Nhất thấy Lưu Ảnh cùng Tống Tĩnh đều đang bị đánh thành như vậy, nhất thời toàn bộ đều như gặp đại địch, cũng theo sát xông tới.
“Ngươi là người nào?” Cánh tay của Thập Nhất cơ hồ đều bị dao động đến tê rần rồi, ánh mắt sắc bén hướng về bóng người nhỏ yếu kia nhìn lại rồi hỏi.
Kết quả, một giây kế tiếp, thấy rõ mặt của cô gái kia, Thập Nhất cả người đều choáng tại chỗ, “Oản… Oản Oản tiểu thư… Sao lại thế…”
Không đợi Thập Nhất phản ứng lại, đầu vai truyền tới một trận đau đớn, hắn chỉ có thể vội vàng đối phó với sự công kích như mưa của đối phương.
Cùng lúc đó, Hứa Dịch cách đó không xa cũng thấy rõ người đang cùng Thập Nhất đánh nhau là ai.
“Oản Oản tiểu thư… chuyện này…”
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Làm sao lại là Oản Oản tiểu thư?
“Oản Oản tiểu thư!” Hứa Dịch lo lắng hô to, nhưng đối phương giống như căn bản không nghe được tiếng của hắn, ngược lại khí tức khát máu càng ngày càng nồng đậm.
Ám vệ Thập Nhất mang tới nhìn thấy đối phương lại là Diệp Oản Oản, cơ hồ tất cả đều sợ trợn tròn mắt, một người hai người toàn bộ cũng không dám tiến lên, sợ thương tổn tới cô.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện mình quả thật là ngây thơ.
Thập Nhất “Phanh” một tiếng nặng nề mà ngã ở bên chân Hứa Dịch, trước mắt một mảnh tối om.
“Thập Nhất! Cậu thế nào!” Hứa Dịch vội vàng đem người đỡ lên.
Thập Nhất che chỗ xương sườn, “Cmn… Chuyện này… Rốt cuộc là tình huống gì…”
Tống Tĩnh cách mấy bước suy yếu mở miệng: “Không biết… Oản Oản tiểu thư đột nhiên trở thành như vậy… Vừa mới bắt đầu chẳng qua là đánh mấy người Trần Sĩ Kiệt… Đột nhiên ngay cả tôi cùng Lưu Ảnh cũng bắt đầu công kích…”
Ngay lúc ba người nói chuyện, trong nháy mắt, những ám vệ Thập Nhất mang tới kia cũng đã gần như không chịu được..
Thập Nhất cùng Hứa Dịch mắt thấy nhiều ám vệ như thế đều không thắng được cô, bóng người đầy sát ý từng bước từng bước hướng về bọn hắn đi tới…
“Quét ——” Diệp Oản Oản tiếp tục hướng về Thập Nhất đánh tới. Tựa hồ là ai thực lực càng cao, lại càng có thể K**h th**h cô.
Bởi vì Lưu Ảnh đã không có cơ hội phản kháng, cho nên cổ sát ý trên người Diệp Oản Oản liền dời đi, lập tức xông vào trên người Thập Nhất.
Thập Nhất cũng đã tuyệt vọng, hoảng sợ mà phát hiện ra điểm này.
Hắn làm sao cũng không thể tin tưởng được, cô gái xinh đẹp dịu dàng như Diệp tiểu thư lại đột nhiên hóa thành sát thần, đáng sợ đến mức này.
Đây cũng không phải giống như chuyến đi nước B như lần trước, tất cả đều là diễn.
Biểu tình của tất cả mọi người đều một dạng mơ hồ, hoàn toàn không thể tin tưởng người trước mắt cùng người thường ngày yểu điệu, nũng nịu là cùng một người.
Trước khi một kích trí mạng của Diệp Oản Oản rơi xuống, Hứa Dịch vội vàng vọt đến trước người Thập Nhất, “Oản Oản tiểu thư! Không được!”
Diệp Oản Oản dừng chân lại, ánh mắt trống rỗng hướng về Hứa Dịch bình tĩnh nhìn một cái, tạm thời dừng lại công kích của mình.
Hứa Dịch thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Oản…”
Nhưng mà, lời còn không nói ra khỏi miệng, đã bị một cước đạp bay ra ngoài.
Hứa Dịc*** nề mà ngã ở gần Lưu Ảnh cách đó không xa. “Hứa Dịch! Đáng ૮ɦếƭ…”
Mắt thấy ánh mắt của Diệp Oản Oản lạnh lẻo nhìn mình chăm chú, từng bước từng bước tới gần mình, Thập Nhất toàn thân lạnh giá, giống như ngâm trong hầm băng.
“Quét ——” Cô không cần bất kỳ VK nào, tay chân của cô, thân thể của cô chính là VK sắc bén nhất.
Bàn tay như lưỡi dao sắc bén đánh tới, Thập Nhất gắt gao cắn răng, chỉ có thể gắng gượng đứng lên, gắng gượng đỡ một chiêu, chặn lại một đòn đáng sợ kia.
Hai người lần nữa dây dưa đánh vào một chỗ…
Nghiêm túc mà nói, là một mình Diệp Oản Oản công kích Thập Nhất, Thập Nhất chỉ có thể phòng thủ tìm đường sống.
Khí lực bạo phát lúc sắp ૮ɦếƭ không thể chống đỡ được bao lâu, Thập Nhất dần dần bắt đầu liên lục lộ ra sơ hở, không chịu đựng được, mà trên người cô gái sát ý lại càng ngày càng nặng, một kích trí mạng trực tiếp thẳng hướng vị trí trái tim của hắn đánh tới…
Thập Nhất lay động mà đứng tại chỗ, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại…“Oản Oản tiểu thư!”
Cách đó không xa Hứa Dịch kinh hoảng thất thố mà hô to, “Thập Nhất!”
Tống Tĩnh cùng Lưu Ảnh cũng sắc mặt cũng đại biến…
Ngay lúc này, đột nhiên một tràng tiếng xé gió đâm nghiêng bên trong đánh tới, một cổ uy áp to lớn cùng sát ý trên người cô gái ***ng vào nhau.
Thời gian phảng phất trong nháy mắt này ngừng lại.
Ngoài dự đoán cảu Thập Nhất cảm giác xương vỡ vụn cũng không có truyền tới.
Hắn mồ hôi lạnh nhễ nhại, mở mắt, chỉ thấy một bóng người cao lớn thon dài chẳng biết xuất hiện lúc nào, đang đứng ngược sáng ở nơi đó, bàn tay vững vàng nắm lại cổ tay của Oản Oản, chặn lại một kích trí mạng kia.
Toàn thân của Tư Dạ Hàn từ trên xuống dưới giống như mang theo băng tuyết nơi cực hàn, ánh mắt âm trầm quét mắt nhìn đám thuộc hạ nằm một chỗ, chợt nhìn chăm chú cô gái trước mắt, sắc mặt băng lạnh đến cực hạn.
“Cứu… Cửu gia…” nhất thời tất cả đám người Hứa Dịch đều hướng về Tư Dạ Hàn nhìn lại.
Ánh mắt của Diệp Oản Oản hơi dừng lại, nhìn bàn tay đang bóp cổ tay mình, ngay sau đó thuận theo hơi lạnh bàn tay, nhìn về phía người đàn ông trước mắt, trong con ngươi đen trầm trống rỗng, phản chiếu bóng dáng Tư Dạ Hàn.
Cô dường như rất ghét cảm giác bị giam cầm như vậy, chân mày nhất thời nguy hiểm nhíu lại.
Đám người Hứa Dịch thấy vậy tim đều nhảy đến cổ rồi, “Cửu gia! Ngài cẩn thận! Oản Oản tiểu thư cô ấy không đúng lắm…”
Tư Dạ Hàn nhìn chăm chú Oản Oản một thân sát khí trước mắt, đáy mắt như nổi lên sóng ngầm dữ dội, cơ hồ là dùng hết tất cả khí lực mới chế trụ được cơn tức giận muốn bùng nổ trong ***g ngực, ở dưới ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm của cô, cổ tay đột nhiên dùng sức, một giây kế tiếp, liền đem thân thể mềm mại của cô đè ở trong *** mình, từng chữ từng chữ vô cùng lạnh giá gằn xuống:
“Anh có phải đã cảnh cáo em là không được đánh nhau hay không!?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc