Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 243

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Bị Diệp Oản Oản chửi thật lâu, Tư Hạ khó có khi không cùng cô cãi vã, ngược lại chỉ trầm mặc, quanh thân quanh quẩn một cổ khí tức xa lạ.
Tài xế lái xe đến nhà của Tư Hạ trước. Sau khi khi xe dừng lại, Diệp Oản Oản từ trong số tiền thưởng rút ra tờ một trăm đồng rồi nói: “Tới đây, cháu trai, cho cậu tiền tiêu vặt nè!”
Tư Hạ nhìn thấy Diệp Oản Oản đưa tới tờ một trăm đồng, khóe miệng hơi rút lại, mặc dù vẻ mặt ghét bỏ nhưng vẫn nhận lấy.
Trong gió đêm, Tư Hạ đứng ở bên ngoài cửa xe, ánh mắt lạnh như băng hướng về Tư Dạ Hàn nhìn một cái, ngay sau đó ánh mắt lại rơi vào trên mặt của Diệp Oản Oản: “Cô gái ngu ngốc!”
Không biết tại sao lại bị chửi, Diệp Oản Oản nhất thời tối sầm mặt lại, cái tên tiểu tử này có phải thích bị ăn đòn hay không vậy?!
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Tư Hạ đã xoay người biến mất ở trong bóng đêm.
Sau khi đưa Tư Hạ về, xe rất nhanh lái về Cẩm Viên.
Trở lại Cẩm Viên, thời gian đã rất muộn rồi, Diệp Oản Oản lập tức thúc giục Tư Dạ Hàn đi ngủ đúng giờ.
Nằm ở trên giường, Diệp Oản Oản có chút không ngủ được, ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, trong đầu đều là những hình ảnh trong trò chơi hôm nay.
Thật ra thì thời điểm lựa chọn, rất nhiều hình cô đều thiếu chút nữa chọn ngược lại, cuối cùng là theo thói quen thường ngày, để cho Tư Dạ Hàn có thể đoán được, mới lựa chọn trả lời khác đi.
Bất quá loại tình huống này cũng không có gì kỳ quái, dù sao sở thích của một người, thói quen cùng hành vi đều có thể thay đổi được…
Khiến cô không an tâm chính là cô luôn cảm thấy tối nay phản ứng của Tư Hạ có chút quái lạ, ngay cả thái độ của Tư Dạ Hàn, dường như cũng có chút không giống bình thường…
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản theo bản năng nhìn về phía người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, Tư Dạ Hàn lúc ngủ vẫn vậy, phi thường an tĩnh.
An tĩnh có lúc cơ hồ sẽ làm cho người khác xem nhẹ. Cho nên mặc dù đã cùng giường chung gối thời gian dài như vậy rồi, Diệp Oản Oản vẫn sẽ cảm giác không quen.
Thỉnh thoảng cô thậm chí còn nghĩ, cái tên này quả nhiên là không gần nữ sắc. Cô phát hiện sự tồn tại của mình cùng một cái gối ôm chẳng khác gì nhau.
Diệp Oản Oản lật sang một bên suy nghĩ lung tung, dường như bị cô làm ồn, người bên cạnh đột nhiên đưa tới một cánh tay, đem cô ấn vào trong иgự¢.
Trong phút chốc, khuôn mặt gần sát một mảnh иgự¢ rắn chắc, trong tai vang lên tiếng tim đập, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ, giống như đánh trống.
Diệp Oản Oản sửng sốt mấy giây, ngay sau đó thoáng thò đầu ra. Kết quả, mới vừa ngẩng đầu, liền đối mặt một ánh mắt đầy vẻ thanh tỉnh.
Trong bóng tối, Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, vô cùng xâm lược, phảng phất lại trở về khoảng thời gian trước khi cô sống lại, giống như gông xiềng chằng chịt cùng thiên la địa võng, điên cuồng đưa cô vô giam cầm trong thế giới chỉ thuộc về anh mà thôi…
Ánh mắt như thế khiến Diệp Oản Oản hơi nhíu mày lại, đáy lòng theo bản năng dâng lên cảm giác muốn thoát ra: “Híc, có phải làm ồn đến anh hay không…”
Không đợi Diệp Oản Oản nói xong, không hề có báo trước, liền cúi đầu, đôi môi mang theo hơi lạnh trong nháy mắt cắn nuốt thanh âm của cô.
Con ngươi của Diệp Oản Oản chợt co rúc lại, ngẩn người ra đó. Cùng lúc đó, Tư Dạ Hàn lại bắt đầu động, bên hông bị một bàn tay rộng lớn thăm dò vào, lòng bàn tay thô cứng trực tiếp ᴆụng chạm da thịt cô, gần như thô lỗ dùng sức rong ruổi, đồng thời nụ hôn cũng càng lúc càng mất khống chế, công thành chiếm đất, tại khoang miệng của cô càn quét, hung hăng gặm nhắm miệng lưỡi của cô, cơ hồ muốn đem cô nuốt vào bụng…
Từ khi cô trọng sinh tới nay, sau đó lại thuận theo, không hề chống đối, nhất là lúc Tư Dạ Hàn được chẩn đoán chỉ còn lại nửa năm tuổi thọ thì tính tình của Tư Dạ Hàn ôn hòa hơn không ít, cô cơ hồ đã quên đi tính tình chân thật của anh là gì rồi…
Nhưng vào giờ phút này, hết thảy những ký ức đáng sợ xảy ra với anh trong nháy mắt bị đánh thức.
ςướק đoạt, hung ác, điên cuồng… Ý muốn khống chế gần như bệnh hoạn…
Tư Dạ Hàn đã rất lâu không có như vậy rồi, tại sao đột nhiên tâm tình lại mất khống chế như vậy chứ?
Hôm nay rõ ràng chưa từng xảy ra sự tình gì kích thích anh mà, ngược lại bầu không khí đang rất vui vẻ mà…
Đối mặt với loại trạng thái này của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản hoàn toàn không dám phản kháng.
Nếu không, tất cả những gì mà cô cố gắng trong khoảng thời gian này đều sẽ thất bại trong gang tấc mất.
Huống chi cô đã sớm quyết định không cùng anh đối nghịch nữa nên cô cũng đã từng chuẩn bị tâm lý, chuyện này là không thể tránh…
“Oản Oản…” Bên tai truyền tới tiếng thở dốc trầm thấp của Tư Dạ Hàn.
Khác với sự thanh lãnh ngày thường, ngược lại trong âm thanh này tràn đầy tình dục.
Diệp Oản Oản bởi vì khẩn trương mà căng thẳng đến cực hạn, bởi vì âm thanh khẽ gọi mà trong chớp mắt sợ run lên.
”Có nhớ lời của anh không?”
“Cái… Cái gì?…” Diệp Oản Oản thần sắc hoảng hốt.
“Chớ tin hắn.”
Chớ tin ai?… Đầu óc của Diệp Oản Oản một mảnh trống rỗng, hoảng hốt rất lâu, rốt cục mới hiểu được Tư Dạ Hàn đang nói gì.
Ý của anh là, chớ tin lời nói của Tư Hạ… Cô nhớ sau khi bản thân sống lại, đời trước Tư Hạ không hề xuất hiện, đời này chẳng biết tại sao đột nhiên bắt đầu chủ động tiếp cận cô, vào lúc đó, Tư Dạ Hàn có nói với cô lời như vậy, muốn cô không nên tin Tư Hạ.
Diệp Oản Oản không suy nghĩ nguyên do, chẳng qua là trong tiềm thức cô cảm nhận được cảm giác an toàn trên người Tư Dạ Hàn mang đến cho cô thôi.
Một loại cảm giác không rõ nguyên nhân, trực giác nói cho cô biết… Vô luận trên thế giới này ai muốn hại cô, người kia cũng không có khả năng là Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản ngửa mặt lên đáp: “Ừ, em chỉ tin tưởng anh.”
Đáy mắt của cô giống như chứa một trận mưa lớn, làm một chút lệ khí trên người Tư Dạ Hàn đều bị ánh mắt của cô dập tắt, con ngươi cũng dần dần trở nên thanh tĩnh hơn…
Giống như vừa trải qua một trận chiến cực kỳ hao phí tinh lực, cơn giận bạo phát trên mặt Tư Dạ Hàn dần dần lắng xuống, chuyển thành mệt mỏi nồng đậm…
Thấy Tư Dạ Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, Diệp Oản Oản thở phào một cái.
Tại sao Tư Dạ Hàn lại kiêng kỵ Tư Hạ như vậy chứ?
Diệp Oản Oản theo bản năng mà nghĩ đến người giật dây núp đằng sau Tư gia.
Khoảng thời gian này cô nghiên cứu rất nhiều về những tộc lão cùng các phe phái, thế lực kiểm soát Tư gia, từ đầu đến cuối không hề có đầu mối nào.
Chẳng lẽ người này… Cùng Tư Hạ có liên quan.
Tư Hạ là đích tôn duy nhất nắm giữ quyền thừa kế còn sót lại, muốn tranh đoạt chức gia chủ không phải không có khả năng, bây giờ xem ra, mối quan hệ của Tư Hạ cùng Tư Dạ Hàn là thủy hỏa bất dung rồi.
Chẳng qua là, cô luôn cảm thấy Tư Hạ không giống như là loại người máu lạnh đến cả lão thái thái cũng sẽ hạ thủ…
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản bỗng nhiên phát hiện, trong đầu mình đều là chuyện của Tư Dạ Hàn.
Rõ ràng vốn là cô chỉ vì tạm thời trấn an, chờ anh một ngày nào đó đối với mình hết hứng thú, nhân cơ hội rời đi. Nhưng bất tri bất giác, lại phát hiện sự ràng buộc giữa cả hai ngày càng sâu…
Diệp Oản Oản đang suy nghĩ lung tung, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Tư Dạ Hàn: “Bà nội hi vọng chúng ta sinh một đứa nhỏ…”
Sau khi nghe rõ lời nói của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản bởi vì kinh sợ, trong bóng tối ánh mắt nhất thời trợn to.
Cái… Cái gì? Muốn sinh một đứa nhỏ?
Kết hôn còn chưa có, làm sao lại nhảy đến chuyện sinh con rồi.
Tựa hồ là cảm thấy được sự cứng người của cô, giọng nói của Tư Dạ Hàn khôi phục sự thanh lãnh: “Yên tâm, anh không có ý định đó.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc