Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 218

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Lão phu nhân kích động không thôi đi tới trước mặt Tôn Bách Thảo: “Nửa năm! Làm sao chỉ còn lại thời gian nửa năm thôi vậy?! Bác sĩ Tôn, thật không có biện pháp nào khác sao? Tôi thỉnh cầu ông suy nghĩ kĩ một chút còn biện pháp nào khác hay không? Vô luận ông muốn bao nhiêu tiền, có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình, vì ông mà làm được!”
Tôn Bách Thảo lắc đầu một cái đáp: “Lão phu nhân, thật xin lỗi, tôi mặc dù là một bác sĩ, nhưng đối với thân thể Cửu thiếu gia mà nói cũng không thể giúp ích gì được. Cửu thiếu gia cần nhất chính là khôi phục nguyên căn, mà muốn khôi phục nguyên căn, thời điểm tiến hành trừ độc cũng phải làm lúc chìm vào giấc ngủ, bất kỳ dùng loại thuốc bổ cỡ nào thì khi chữa trị lục phủ ngũ tạng đều cần nghỉ ngơi đầy đủ, dùng lời thông thường mà nói, giấc ngủ là căn bản của con người, nếu ngay cả giấc ngủ cơ bản mà ngài ấy cũng không thể bảo đảm, thì hết thảy điều trị của tôi cũng uổng công mà thôi!”
Lão phu nhân nhất thời hướng về người canh cửa nghiêm nghị la lên: “Mặc Huyền đâu! Đi gọi Mặc Huyền tới cho tôi!”
Hứa Dịch ở ngoài cửa lập tức đi vào đáp: “Hồi lão phu nhân, ông chủ đã… Để cho Mặc Huyền đi nghỉ phép.”
“Cậu nói cái gì?” lão phu nhân một mặt kinh ngạc, ngay sau đó tức giận không dứt: “Ông chủ hồ đồ, chẳng lẽ các cậu cũng không biết khuyên sao! Còn không mau đem người đi tìm!”
Đối mặt với sự tức giận của lão phu nhân, Hứa Dịch chỉ có thể nhanh chóng đáp ứng đi tìm người: “Vâng…”
Nghe tới bản thân mình chỉ sống thêm nửa năm, sắc mặt của Tư Dạ Hàn một chút cũng không thay đổi nói: “Bà nội, cháu không sao, thân thể của cháu tự bản thân cháu biết rõ, bà không cần phải lo lắng.”
Lão phu nhân đôi mắt đỏ bừng: “Cháu rõ cái gì chứ! Đã như vậy còn nói cháu hiểu rõ sao?!”
Dù bên ngoài hay trong nhà, dù trong sáng hay ngoài tối, có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm theo dõi hắn, mong đợi hắn ૮ɦếƭ đi.
Hiện tại mọi người đều cho là Tư Dạ Hàn chẳng qua chỉ là mệt nhọc quá độ nên hôn mê, nếu để những người đó biết hắn chỉ có thể sống nửa năm nữa thì những người đó còn có thể ngồi yên sao? Bọn họ ai ai cũng hận hắn đến mức không thể đem hắn ăn tươi nuốt sống!
“Tiểu Cửu, cháu làm sao có thể tự do phóng khoáng như vậy, lấy thân thể của mình ra đùa giỡn! Tại sao lại để cho Mặc Huyền nghỉ phép?” lão phu nhân tức giận mắng.
Tư Dạ Hàn mặt không thay đổi mà mở miệng: “Hắn ở đây cũng vô dụng.”
Lão phu nhân tức giận, “Cháu… Coi như hắn ở lại cũng vô dụng nhưng hắn có thể để cho cháu tốt hơn một chút!”
Lão phu nhân thật ra cũng biết, cho dù Mặc Huyền trở lại, lấy tình huống bây giờ của cháu trai mình cũng vô ích mà thôi.
Vừa nghĩ tới cháu trai mình chỉ còn sống được nửa năm nữa, chính mình lại người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lão phu nhân mặt đầy đau thương, khóc không thành tiếng.
Lúc này, Diệp Oản Oản theo trí nhớ của kiếp trước tỉnh lại, ngưng thần sau đó suy tư, nhìn về phía Tôn Bách Thảo mở miệng hỏi: “Tôn lão, vậy… Nếu như bắt đầu từ bây giờ, nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của ông mà nói điều chỉnh thật tốt, xác định còn có thể trở về trạng thái bình thường được không?”
Tôn Bách Thảo vuốt nhẹ chòm râu, thần sắc có chút hơi khó nói: “Nếu như ngài ấy có thể không nổi giận, không mệt nhọc, nghiêm khắc phối hợp dược vật cùng liệu pháp châm cứu của tôi, quan trọng nhất là mỗi ngày ít nhất phải bảo đảm ngủ tám giờ, hiện tại ngài ấy tuổi còn trẻ có lẽ còn có thể từ từ khôi phục trở lại được, nhưng rốt cuộc có thể khôi phục đến mức nào, theo thể chất cá nhân mà nói cái này tôi cũng không cách nào bảo đảm.”
Tôn Bách Thảo nói xong liền lại lắc đầu, những cái giả thuyết hắn mới vừa nói đến, chẳng qua chỉ là lời nói suông, có mấy cái mà Tư Dạ Hàn có thể làm được đâu.
Nếu thật sự có thể làm được, thì thân thể của ngài ấy cũng không bị kéo tới mức thê thảm như ngày hôm nay.
Lão phu nhân đương nhiên cũng biết điểm này cho nên mới càng thêm tuyệt vọng.
Chẳng lẽ bà rốt cuộc vẫn là không cứu được tiểu Cửu sao…
Sớm biết như vậy…
Sớm biết như vậy, ban đầu bà liền không nên đồng ý để cho tiểu Cửu đi con đường này rồi…
Diệp Oản Oản cúi thấp đầu, cũng không cùng lão phu nhân và bác sĩ Tôn nói chuyện, chính mình phát hiện ra chuyện cô thật sự có thể để cho Tư Dạ Hàn chìm vào giấc ngủ, dù sao loại chuyện này cô cũng không chắc, huống chi bác sĩ Tôn trả lời cũng chỉ dựa vào lý thuyết.
Vẫn là trước tiên cần phải thử qua mới biết có hữu dụng hay không…
Tôn Bách Thảo kê cho Tư Dạ Hàn một đơn thuốc, ngay sau đó than thở rời đi, lão phu nhân phảng phất trong nháy mắt già đi mấy tuổi, vẻ mặt đau buồn đưa Tôn Bách Thảo ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng ngủ chỉ còn lại có hai người Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn.
Trong phòng yên tĩnh, không có một chút âm thanh, bầu không khí ngột ngạt bao phủ.
Tư Dạ Hàn an tĩnh nằm ở trên giường, cho dù là nghe được chính mình chỉ còn sống được nửa năm, vẻ mặt cũng vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Diệp Oản Oản há miệng, nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, lại không biết nói gì.
Lúc này, đầu giường một trận tiếng chuông điện thoại di động reo lên, phá vỡ yên lặng.
Tư Dạ Hàn thuận tay cầm điện thoại di động một bên lên, âm thanh vẫn trước sau như một trầm ổn, không có một chút kẽ hở: “A lô là tôi.”
“Smith tiên sinh, ngài khỏe không?.”
“Cảm ơn ngài quan tâm, tôi vẫn khỏe.”
“Dĩ nhiên, đàm phán hết thảy vẫn như cũ.”
“Được, vậy ba ngày sau hẹn gặp ngài…”
Tư Dạ Hàn chưa nói hết câu, điện thoại di động đột nhiên “Phanh” một tiếng bị ***ng rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh tút tút tút đứt gãy.
Diệp Oản Oản không biết đi qua lúc nào, nắm lấy cổ tay của anh, gần như hung tợn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cắn răng mở miệng từng chữ từng chữ, “Tư, Dạ, Hàn,! Con mẹ nó anh mới vừa rồi rốt cuộc có nghe được lời nói của bác sĩ Tôn hay không hả?!”
Ở cửa, mới vừa tiễn Tôn Bách Thảo trở về lão phu nhân cũng đã nghe được cuộc điện thoại của cháu trai, chân mày đang nhíu chặt muốn nói ra, liền nhìn thấy Diệp Oản Oản giống như con thú nhỏ hầm hừ hướng về cháu trai mình nhào tới, vì vậy, không khỏi dừng lại bước chân.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn đang đưa ra một gương mặt lạnh như băng sương nói: “Anh bây giờ chỉ còn sống được nửa năm! Tại sao anh còn có thể giống như chuyện gì cũng không xảy ra, một dạng miệt mài với những công việc này, những hạng mục này, chẳng lẽ mấy chuyện đó so với mạng của anh đều quan trọng hơn sao? Anh rốt cuộc có quan tâm đến thân thể của mình hay không?!!”
Tư Dạ Hàn trầm mặc mấy giây, sau đó giọng nói bình tĩnh mở miệng: “Anh tự có chừng mực.”
Diệp Oản Oản trong nháy mắt như bị chọc cười đáp: “Hàaa…! Anh có chừng mực? Anh có chừng mực có phải là anh chuẩn bị chờ thân thể của anh suy yếu đến mức cơ quan trong người đều bắt đầu suy kiệt, sau đó chẳng qua chỉ là đổi cơ quan mới, thân thể càng suy yếu, cơ quan lại suy kiệt, sau đó lôi kéo bệnh tật lại tiếp tục đổi, một mực đổi đến khi cả người anh đều bị móc sạch mới thôi có phải không?!”
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, mới có thể làm cho mình tỉnh táo lại: “Anh quên bà nội mới vừa nói cái gì sao, coi như là dùng toàn bộ nhân lực của Tư gia cũng muốn giữ được tính mạng của anh, anh có nghĩ tới hay không, anh nếu ૮ɦếƭ đi, bà nội anh phải làm sao bây giờ? Anh muốn để cho bà nội anh người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?”
Diệp Oản Oản ngừng lại hồi lâu, mới chậm rãi tiếp tục mở miệng: “Coi như anh tình nguyện làm cho đến ૮ɦếƭ, cũng không cho phép chính mình có bất kỳ sơ hở nào cùng điểm yếu nào, coi như anh có nhiều người cần phải bảo vệ đi nữa, nếu như anh ૮ɦếƭ đi, anh làm sao còn đi bảo vệ bọn họ như vậy được nữa… Anh cứ như vậy, cứ như vậy không quan tâm đến tính mạng của anh sao?”
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm mặt của Oản Oản, chậm rãi đưa tay ra, chạm vào cặp mắt phảng phất tức giận đang thiêu đốt kia.
Diệp Oản Oản ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, vội vàng mà xoay người, tiện tay lau ánh mắt: “Tư Dạ Hàn, em không muốn làm quả phụ!”
Em không muốn… Để cho anh ૮ɦếƭ đi đâu…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc