Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 192

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Tư Dạ Hàn nghe vậy, đưa bàn tay lớn ra đặt lên trán Oản Oản, một lát sau, vẻ mặt bình thường nói: “Nhiệt độ bình thường, không có lên cơn sốt.”
Sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời tối sầm lại.
Em gái anh a!
Thật là uổng phí nước đá của cô rồi, mới vừa rồi lúc rời giường cô thật ra đã phát hiện, cô không chỉ không có lên cơn sốt hơn nữa tinh thần còn sảng khoái, khỏe khoắn!
Không có cách nào khác nữa nên cô chỉ có thể dùng tài diễn xuất của mình thôi…
Diệp Oản Oản nghe vậy nhất thời lên mặt tố cáo: “Nói bậy, nếu vậy sao em lại khó chịu như vậy được? Tay của anh không có chuẩn chút nào cả! Tên lường gạt! Anh chính là muốn đi! Chính là muốn bỏ lại em!”
Xuất phát từ cẩn thận, Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, ngay sau đó cầm lấy cổ tay của Diệp Oản Oản, lòng bàn tay chạm vào mạch tay của cô.
Diệp Oản Oản nhìn thấy động tác của Tư Dạ Hàn, sắc mặt ngẩn ngơ, đều nhìn đến trợn tròn mắt, mẹ kiếp, anh khi nào thì cách bắt mạch cũng học được vậy?
Diệp Oản Oản vội vàng đem tay co lại một cái, bất quá Tư Dạ Hàn đại khái cũng đã biết được chuyện rồi, anh đã biết thân thể của cô không có việc gì, vẻ mặt có hơi chút bất đắc dĩ nói: “Không cho em nghịch ngợm nữa, Đại Bạch ở hậu viện, em đi tìm nó chơi đi.”
Đệt, Đại Bạch!!!
Đại Bạch trở về rồi sao?
Ở hậu viện sao?
Diệp Oản Oản gắng gượng để kiềm chế cái hấp dẫn cực lớn này, chật vật cắn cắn răng, sau đó ôm hông của Tư Dạ Hàn không thả: “Em không cần! Em không muốn! Không muốn Đại Bạch! Em chỉ muốn anh thôi! Em muốn anh đi theo em a!”
Vẻ mặt Tư Dạ Hàn tựa hồ có hơi ngoài ý muốn, nơi con tim vô hình mềm nhũn: “Có phải em lại thấy ác mộng hay không?”
Đầu nhỏ của Diệp Oản Oản chôn ở Ⱡồ₦g иgự¢ anh, gật đầu liên tục nói: “Uhm, em thấy ác mộng, là một cơn ác mộng rất đáng sợ rất đáng sợ, em nằm mơ thấy anh lần này đi nước B sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên, anh không nên đi có được hay không?”
Tư Dạ Hàn vuốt tóc của cô rồi đáp lại: “Cảnh trong mơ đều là ngược lại với hiện thực.”
Diệp Oản Oản vội la lên: “Nhưng cảnh đó lại vô cùng chân thật! Từng hình ảnh, mỗi một chi tiết nhỏ em đều nhớ rất rõ ràng! Em nhớ được tất cả mọi người các anh đều không hay biết mình bị ám sát, nhớ đến anh bị trọng thương, thiếu chút nữa ૮ɦếƭ đi!”
Lúc này, một bên Lưu Ảnh rốt cuộc không nhịn được, nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói: “Diệp tiểu thư sợ là quá lo lắng thôi, cảnh trong mơ làm sao có thể coi là thật được, ông chủ có tôi có người bảo vệ, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện gì đâu, xin cô buông lỏng tinh thần đi!”
Diệp Oản Oản trừng hắn nói: “Tôi biết các anh lợi hại, nhưng anh làm sao bảo đảm không có người nào so với các anh lợi hại hơn, làm sao bảo đảm không có có bất kỳ tình hình bọc phát nào?”
Lưu Ảnh chỉ coi cô là cố chấp muốn cãi bướng, trong tròng mắt chán ghét sâu hơn, nhìn về phía Tư Dạ Hàn, cung kính nhắc nhở: “Ông chủ, thời gian sắp không còn kịp rồi.”
Diệp Oản Oản nóng nảy, nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn mở miệng:, “Anh nếu dám đi, em ngay lập tức sẽ đi đến tầng hầm, đem tất cả rượu đều uống hết! Em sẽ đem toàn bộ nam nữ ở Đế đô tất cả mọi người đều tán qua một lần! Chờ lúc anh trở về trên đầu chính là một đống sừng nha!”
Tư Dạ Hàn: “…”
Diệp Oản Oản nhón mũi chân lên cho bằng với cái cằm của Tư Dạ Hàn, kéo tay anh đi vào trong phòng: “Không cần đi không cần đi mà ~ ở lại với em đi được không?~ “
Nói xong xích lại gần bên tai của anh, dùng âm thanh chỉ một mình Tư Dạ Hàn có thể nghe được mở miệng nói: “Đừng đi mà có được hay không ~ chúng ta trở vào nhà bên trong a ~ đi làm chút ít chuyện vui sướng đi nha~”
Con ngươi thâm thúy của Tư Dạ Hàn trong nháy mắt u ám xuống, nhéo mi tâm một cái, nhìn chằm chằm tiểu nha đầu nào đó đang muốn tìm ૮ɦếƭ chọc giận anh. “Chậm lại nửa giờ lên đường.” Cuối cùng, Tư Dạ Hàn vẫn mở miệng.
Nói xong, đem Diệp Oản Oản hai chân trần bế lên, đi vào bên trong nhà.
Diệp Oản Oản nhất thời bất mãn lầu bầu: “Vậy chỉ có nửa giờ sao? Có thể quá ngắn hay không?”
Tư Dạ Hàn: “Im miệng!
Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, Lưu Ảnh giận đến mức đấm một quyền ở trên cửa xe: “Bệnh cái rắm a! Sắc mặt hồng hào giọng lớn như vậy, nơi nào giống người bị bệnh chứ! Trước mặt nhiều người như vậy liền quấn lấy ông chủ, quả thật là không biết xấu hổ!”
Một vệ sĩ ở cạnh than thở: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bạn gái của Boss, thật là báu vật tuyệt sắc a! Cũng khó trách Boss của chúng ta là đại nhân vật như thế lại động lòng phàm!”
Lưu Ảnh trợn mắt nhìn người đang nói chuyện một cái, hừ lạnh nói: “Hồng nhan họa thủy! Cả ngày lẫn đêm chỉ biết đùa bỡn, cản trở, quấn lấy ông chủ không thả, ngay cả loại thời điểm này cũng không phân rõ nặng nhẹ! Một ngày nào đó ông chủ chắc sẽ bị cô ta hại ૮ɦếƭ mất!”
Những người khác cũng rối rít thay nhau mở miệng nói: “Chuyện quan trọng như vậy, là có chút không lấy đại cục làm trọng rồi…”
“Chậm trễ thương lượng, cô ấy gánh được trách nhiệm sao? Quả thật là không biết gì mà!”
“Nghe nói cô gái này chỉ là một thiên kim nhỏ nhà bình thường, đương nhiên không có khả năng so sánh cùng Nhược Hi tiểu thư được rồi.”
“Đừng lấy loại phụ nữ này cùng Nhược Hi tiểu thư coi như nhau chứ!”
“Ai, cũng không biết Boss nghĩ như thế nào, loại con gái này bất luận nhìn thế nào cũng không đủ tư cách trở thành chủ mẫu sau này của Tư gia.”
Phòng ngủ trên lầu.
Dù bị cảnh cáo nhưng Diệp Oản Oản vẫn như cũ không sợ ૮ɦếƭ mà vùi ở trong иgự¢ của Tư Dạ Hàn nhỏ giọng thầm thì: “Em lại không có nói sai a, thực sự quá ngắn, thật ra thì em cảm thấy bảy ngày là thích hợp nhất…”
Tư Dạ Hàn đem Oản Oản thả ở trên ghế sa lon, kéo cà vạt nơi cổ áo một cái, mắt nhìn chằm chằm Oản Oản hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống. Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, rốt cuộc ngậm miệng, dám làm lại không dám nhận.
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô nói: “Nói đi, em muốn làm cái gì?”
Diệp Oản Oản giận đến xù lông: “Nói cái gì nha em có thể làm cái gì, chính là không nỡ bỏ anh, không muốn anh đi mà thôi, không được sao? Sao anh lại không có chút tình cảm nào vậy! Được a! Anh đi đi! Đi đi! Tùy anh đi đâu cũng được! Em cũng sẽ không bao giờ quản chuyện của anh nữa!”
Trăm phương ngàn kế muốn ngăn cản anh đi chịu ૮ɦếƭ, tối hôm qua cô còn chịu sự lạnh giá của đá đến nỗi xương cô hiện giờ còn đau, cô còn bị thuộc hạ của anh nói thành yêu phi hại nước, cô dễ chịu lắm sao?
Kết quả cái tên này còn không có chút nào cảm kích! Diệp Oản Oản nói xong liền tiến lên lấy một cái chăn để một bên trên ghế sa lon, đem mình che lại.
Trong chăn truyền tới âm thanh buồn buồn của cô: “Đồ tồi, biến thái, đại ma đầu… Đối với người ta như thế… Chán ghét như vậy… Luôn là lạnh lùng… không một chút dịu dàng… Em tại sao phải quản anh… Được rồi anh muốn đi đâu thì đi đi…”
Không khí một hồi lặng im…
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Diệp Oản Oản cho là Tư Dạ Hàn đã đi rồi, lại cảm giác được cái chăn dường như đang bị một sức mạnh lôi kéo, Diệp Oản Oản lập tức dùng sức bắt được một góc không thả.
Tư Dạ Hàn hơi hơi dùng chút ít sức lực, đem chăn mà Diệp Oản Oản đang trùm kéo ra. Đang muốn mở miệng nói chuyện, kết quả, Tư Dạ Hàn lại không kịp chuẩn bị mà đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn mặt đầy nước mắt của cô…
Diệp Oản Oản ngồi ở chỗ đó, tiện tay lau mặt, mặt không chút thay đổi nói: “Có chuyện gì sao? anh làm sao còn chưa đi?”
Tư Dạ Hàn môi mỏng mím chặt, giống như gặp khủng hoảng lớn cùng vấn đề khó khăn, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.
Sau một lúc lâu, Tư Dạ Hàn rốt cuộc mở miệng nói: “Ngoại trừ chuyện này thì những chuyện khác anh đều có thể đáp ứng em.”
Diệp Oản Oản nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên ngừng một lát, sau đó, chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn anh nói: “Bất cứ chuyện gì đều có thể sao?”
Tư Dạ Hàn gật đầu: “Ừ.”
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút: “Em muốn đi theo anh!”
Thấy Tư Dạ Hàn không nói lời nào, Diệp Oản Oản lập tức làm bộ phải chui trở về trong chăn.
Một giây tiếp theo, Tư Dạ Hàn đáp: “Được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Oản Oản vẫn đang lạnh nhạt lúc này rốt cục hòa hoãn mấy phần, hít mũi một cái, hướng Tư Dạ Hàn giang hai cánh tay nói: “Ôm em qua bên kia, em muốn đi thay quần áo!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc