Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 172

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Âu Dương Dục vẫn nhìn chủ bữa tiệc Diệp Hồng Duy tỏ vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói: “Diệp lão đầu, ông có đổi hay không, nói một câu cho tôi biết đi a!”
Diệp Hồng Duy yên lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng nói “Đó cũng không phải quà tặng của tôi làm sao tôi có thể cùng ông trao đổi được.”
Mới vừa rồi Oản Oản đã nói qua, tác phẩm nghệ thuật này không phải là do cô đưa tới.
Diệp Oản Oản nghe vậy, ánh mắt hơi đổi, đến gần Diệp Hồng Duy, âm thanh mềm mại mà mở miệng nói: “Ông nội, tác phẩm nghệ thuật này, mặc dù không phải là con đưa tới nhưng đó là món quà cha con tặng cho ông nội nha.”
“Vậy sao?”
Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Thiệu Đình cách đó không xa.
Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình hơi sửng sờ, ông lúc nào thì chuẩn bị món quà này cơ chứ…
“Ba…”
Ngay sau đó, Diệp Oản Oản nhanh chóng tiến lên, một cánh tay khoác ở trên tay của Diệp Thiệu Đình, thuận thế đem Diệp Thiệu Đình đưa tới trước mặt Diệp Hồng Duy.
“Ông nội, đây là vật mà cha con hao tốn gần như thời gian nửa năm, đi theo một vị cao nhân tìm mọi cách thuyết phục để có được món đồ này trong tay.” Diệp Oản Oản nói.
“Vị cao nhân nào làm ra món đồ này vậy?” Diệp Hồng Duy hỏi.
“Ông nội, vị cao nhân kia sớm đã thoái ẩn, cho nên không chịu tiết lộ tên họ…” Diệp Oản Oản sợ cha cô không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện.
Đối với những lời nói như vậy Diệp Hồng Duy cũng không muốn suy nghĩ nhiều, dù sao, đồ vật đó thực sự quý giá, điểm này đã được Âu Dương Dục chứng thật.
“Thiệu Đình, đây thật sự là quà tặng mà con chuẩn bị cho ba sao?” Tối nay, Diệp Hồng Duy lần đầu tiên mắt nhìn thẳng hướng vào con trai lớn đã một lần để cho ông hết sức thất vọng này.
“Chuyện này…” Diệp Thiệu Đình nhìn về phía Diệp Oản Oản ở bên cạnh mình, theo bản năng không muốn thừa nhận nhưng bởi vì ánh mắt con gái một mực thúc giục, cuối cùng mới gật đầu một cái nói: “Đúng vậy ba… Hy vọng ba có thể thích món quà nhỏ này.”
Thần sắc của Diệp Hồng Duy hiếm thấy hòa hoãn mấy phần nói: “Hiếm khi thấy con có phần tâm ý lớn như thế này.”
Diệp Hồng Duy nói xong, liếc Âu Dương Dục một cái, chợt đứng dậy, đem cốt chế phẩm theo trong tay Âu Dương Dục cầm trở lại.
Nếu đã là đồ tặng đưa cho ông, ông tự nhiên có thể quyết định được nó nên đi hay ở đâu rồi.
“Nếu như vậy không trao đổi thì cho tôi nghiên cứu cũng không được sao?” Âu Dương Dục nhất thời có chút bất mãn.
Diệp Hồng Duy cũng không phản ứng lại, đem cốt chế phẩm để ở một bên, lại nói: “Thiệu Đình, vật này được gọi là gì?”
Cốt chế phẩm có trình độ trân quý như vậy, có thể vượt qua được ‘Long chi quật khởi’ của Âu Dương Dục cho nên Diệp Hồng Duy muốn biết được kỳ danh của nó.
Diệp Thiệu Đình đương nhiên không có cách nào trả lời được, Diệp Oản Oản lập tức nghiêm mặt nói: “Ông nội, người bạn kia của ba từng nói, vật này vô danh, chờ người hữu duyên đến ban tên, không bằng ông nội giúp ba con cũng như vị cao nhân kia đặt một cái tên đi, có được không ạ?!”
“Như vậy phải không?” Diệp Hồng Duy quan sát tỉ mỉ, trầm tư chốc lát: “Vậy… Liền kêu là Trấn Tà đi, như thế có được không?…”
Diệp Hồng Duy đối với cái cốt chế phẩm này hết sức hài lòng cũng tự mình đặt tên.
Âu Dương Dục một bên vuốt ve râu, bất đắc dĩ hừ một tiếng: “Trấn Tà… Cũng còn chưa xứng với giá trị thật của vật này…”
Nghe vậy, mọi người cũng đều rối rít lên tiếng phụ họa khen ngợi.
Hoàng Minh Khôn thấy việc mình làm không chỉ không có thể làm xấu mặt Diệp Oản Oản ngược lại để cho cô ta càng nổi bậc hơn, sắc mặt sa sầm lại, bản thân còn muốn nói thêm mấy lời nữa, nhưng thấy được trong đám người Diệp Y Y âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu cho mình, mới không cam lòng mà yên lặng lui xuống.
Sau đó, Diệp Oản Oản cùng cha mình Diệp Thiệu Đình cũng quay trở về chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của bọn họ ở trong góc phòng cho nên trừ mấy người một nhà bọn họ ra không có người nào khác.
Từng người ngồi vào chỗ của mình, toàn bộ đều trầm mặc lại.
Diệp Oản Oản ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Diệp Mộ Phàm, đối mặt với ba mẹ, nếu vừa rồi Diệp Oản Oản có bộ dạng oán hận người nhà của cậu mình phách lối, hay sự đối đáp tự nhiên trước mặt ông nội cùng với mọi người đầy vẻ thành thạo thì giờ phút này tất cả đều hóa thành vẻ luống cuống cùng mờ mịt, hoàn toàn không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào.
Diệp Mộ Phàm vẫn một mực vùi đầu uống R*ợ*u, ánh mắt Diệp Thiệu Đình phức tạp trầm mặc, ánh mắt Lương Uyển Quân một mực rơi vào trên người con gái mình, vẻ đứng ngồi không yên, vô số vấn đề muốn hỏi, vô số lời muốn nói, tưởng tượng tới thái độ hiểu lầm của con gái đối với bọn họ, muốn nói nhưng lại thôi, cho nên trong lúc nhất thời càng không biết nên dùng cách như thế nào để hỏi han người con gái từng sống chung với bọn họ.
Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút giằng co.
Diệp Oản Oản nhéo ngón tay để ở bên người một cái, vài lần muốn mở miệng ra nói chuyện nhưng lời đã đến khóe miệng đều nuốt trở vào trong.
Rõ ràng trước khi tới đây cô đã vô số lần nghĩ đến thời điểm nhìn thấy người thân nhất của mình nên nói cái gì, nên làm cái gì, nhưng vào lúc này trong đầu cô lại là một mảnh mù mịt.
Cô nên nói cái gì bây giờ?
Con thật sự xin lỗi ba mẹ sao?
Trước kia khi cô đã làm những chuyện vô cùng đốn mạt cho nên coi như cô có nói một ngàn hay mười ngàn lần lời xin lỗi cũng vô dụng.
Cô phí hết tâm tư làm nhiều chuyện như vậy, cô liều mạng học tập, nhưng cho đến lúc này, cô lại phát hiện ra mấy chuyện đó không dùng được, căn bản là không có một chút tác dụng nào, khi nhìn thấy mặt mũi già nua tiều tụy của ba mẹ, nhìn thấy ba mẹ mình bị một nhà cậu mợ ngay trước mọi người nhục nhã, nội tâm áy náy cùng tự trách lan tràn, cô lại càng không có cách nào đối mặt với bọn họ…
“Con…” Diệp Oản Oản há miệng, giọng nói có vẻ uất ức nghẹn ngào dị thường.
Đến cuối cùng, vẫn là Lương Uyển Quân nhìn thấy bộ dáng khó chịu của con gái mình, quả thực không nhịn được nữa, cũng không để ý đến con gái mình có khả năng bài xích cùng chán ghét đối với mình hay không, dựa vào bản năng của người mẹ đưa tay ra vuốt ve nhẹ nhàng trên tóc con gái mình một cái, đáy mắt tràn đầy thương tiếc nói: “Oản Oản gầy đi rồi… Con ở bên ngoài khẳng định chịu khổ nhiều rồi đúng không?…”
Nghe được câu này, Diệp Oản Oản đầu tiên là ngẩn người ra, ngay sau đó nước mắt nhất thời lăn xuống, xịch một tiếng cả người nằm trên mặt bàn.
Giọt nước mắt này của Diệp Oản Oản tựa như là một cái công tắc, lập tức đã phá vỡ sự yên lặng lúc này.
Lương Uyển Quân cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng vượt qua chồng cùng con trai đi tới trước mặt con gái nói: “Oản Oản, tại sao con lại khóc? Có phải là ở bên ngoài chịu ủy khuất và bị người khác khi dễ hay không?”
Không chỉ có Lương Uyển Quân, ngay cả Diệp Thiệu Đình người nãy giờ không nói lời nào từ đầu đến cuối chỉ có vẻ trầm mặc cũng gấp gáp cả lên, trên mặt lộ ra thần sắc hốt hoảng “Bảo bối thế nào nhanh nói cho ba ba nghe đi! Có phải là có người khi dễ con hay không?”
Nước mắt Diệp Oản Oản thoáng cái chảy càng nhiều hơn…
Trước kia cô đối đãi với ba mẹ mình như vậy, làm nhiều chuyện quá phận như thế, cho nên cô vẫn đang lo lắng bọn họ có thể mãi mãi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình hay không, nếu như ba mẹ cô thực sự không bao giờ nữa tha thứ cô nữa, vậy thì cô nên làm cái gì đây?
Nhưng là…
Không có… Những chuyện mà cô lo lắng tất cả cũng không có phát sinh…
Chỉ bởi vì một giọt nước mắt của cô, ba mẹ cô liền không có chút nào do dự, vẫn trước sau như một quan tâm cô, yêu chiều cô…
“Mẹ…” Diệp Oản Oản thoáng cái nhào tới trong *** của Lương Uyển Quân, “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi… Con không nên đối xử với mẹ cùng ba như vậy… Không nên nói những lời gây tổn thương trái tim hai người … Con biết lỗi rồi… Ba mẹ không cần giận con nữa?… Ba mẹ đừng có không muốn con trở về có được hay không?”
Đột nhiên bị con gái chủ động ôm, rồi nghe những lời này của con gái mình, Lương Uyển Quân mặt không cách nào tin tưởng được, nước mắt cũng thoáng cái chảy xuống: “Đứa nhỏ ngốc… Ba mẹ làm sao có thể sẽ giận con được chứ, con là con gái cưng của ba mẹ mà…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc