Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 145

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nếu Hàn Thiên Vũ xong đời không còn cơ hội phát triển nữa thì công ty nhất định sẽ chọn người có tiềm năng như Cung Húc, rồi bọn họ sẽ đưa Cung Húc lên vị trí của Hàn Thiên Vũ, nhưng bây giờ Hàn Thiên Vũ không chỉ danh dự được rửa sạch, nhân khí cùng danh vọng đều tăng lên mạnh mẽ, vì vậy việc ông ta sẽ bị Phí Dương gắt gao đè đầu là điều tất yếu.
Nghĩ tới đây, Chu Văn Bân cười lạnh nói: “Diệp Bạch phải không rất tốt sao! Làm hư chuyện của tôi không tính mà còn dám chạy đến trên địa bàn của tôi để giễu võ giương oai! Lần này, vừa vặn đúng lúc tôi cùng cậu ta có thể tính toán hết nợ nần rồi!”
Nghe lão đại nói như vậy, trong lòng người kia an định lên không ít, lập tức vuốt ௱ôЛƓ ngựa nói “Có Bân ca ngài trấn giữ ở nơi này, dù có cánh cũng không bay ra khỏi chỗ này được!”
Mập mạp đứng ở một bên liên tục tâng bốc, một bên vẻ mặt mập mờ hướng về phía thanh niên trẻ tuổi tái nhợt đang ngồi trên ghế sa lon nhìn một cái.
“Còn có việc sao?” Chu Văn Bân tức giận quét mắt nhìn anh ta một cái.
“Không có! Không có, tôi đi đây!”
“Không việc gì còn không mau cút đi” Chu Văn Bân vào lúc này tâm tư rõ ràng đều đặt trên người đối diện là Lạc Thần, cho nên bị người khác quấy rầy rất là bất mãn.
“Dạ dạ dạ, tôi cút ngay đây! Cút ngay đây!” Mập mạp hiểu ý mà lui ra ngoài, còn cố ý đem cửa đóng lại thật chặt.
Mập mạp đi xong, trong lúc nhất thời, bên trong văn phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai người.
Ngón tay của Chu Văn Bân ngõ nhẹ trên mặt bàn vài cái, trên trán lộ ra một tia không kiên nhẫn “Lạc Thần, sự kiên nhẫn của tôi có hạn nha.”
Lạc Thần tựa hồ là chịu khuất nhục con ngươi chợt co rúc lại đóng thành băng.
Chu Văn Bân thấy vậy lại giả mù sa mưa mà sử dụng giọng nói có chút mềm mỏng không cứng rắn nói chuyện: “Ai, Lạc Thần a, cậu xem lại mình đi nha, sao tính tình của cậu lại quật cường như vậy chứ, nếu cậu đây đi theo tôi thì có cái gì không tốt đâu chứ?”
Chu Văn Bân vừa nói chuyện, một bên chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Thần, kéo dài âm thanh, tiếp tục mở miệng nói “Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ tiền thuốc thang của mẹ cậu, tôi sẽ giúp cậu giải quyết, tôi còn có thể bảo đảm cho cậu thành hàng hot.”
Bởi vì Chu Văn Bân đến gần, thân thể của Lạc Thần đã căng như một cây cung đã lên tên, bàn tay đặt bên người gắt gao nắm lại tạo thành quả đấm, dường như sau một khắc liền có thể nổi điên lên cảm giác muốn đánh người khác.
Chu Văn Bân chắc chắn Lạc Thần không dám phản kháng, cười ha hả rồi lại đến gần hơn mấy phần, bàn tay đặt ở trên bả vai của Lạc Thần nói: “Lạc Thần a, cậu cũng đã đi theo tôi từ năm mười tám tuổi đến năm hai mươi mốt tuổi rồi, cậu cũng đã chống đối với tôi trong suốt ba năm rồi, bây giờ còn muốn tiếp tục sống tự do phóng khoáng không ai biết đến như vậy nữa sao?
Kiếp sống hoàng kim của một người nghệ sĩ cũng chỉ tồn tại vài năm mà thôi, cậu còn có thể có mấy cái ba năm để cùng tôi hao tổn cơ chứ?
Cậu biết không năm đó nếu cậu thuận theo ý của tôi thì lấy tư chất của cậu, vào lúc này địa vị trong giới giải trí, có lẽ so với Cung Húc không thể phân cao thấp được đâu, cũng có thể là vượt qua được cả Hàn Thiên Vũ cũng chưa biết chừng!”
Chu Văn Bân một mực đòi hỏi thuyết phục Lạc Thần đồng ý lời đề nghị của mình, mà Lạc Thần vẫn mím chặt đôi môi mỏng của mình từ đầu tới cuối đều không nói một lời nào.
Thấy đối phương hoàn toàn không nói lời nào, bộ dạng khó thuyết phục, Chu Văn Bân cười nhẹ một tiếng trong giọng nói tràn đầy giễu cợt nói: “Lạc Thần, cậu sẽ không phải cho là chỉ cần mình chịu đựng đến khi hợp đồng giữa chúng ta kết thúc thì cậu liền có thể thoát khỏi tôi chứ?”
Chu Văn Bân thở dài lắc đầu một cái, ánh mắt đồng tình mà nói tiếp: “Thật là một đứa nhỏ ngốc ngây thơ mà, thời điểm cậu ở tại Hoàn Cầu tôi đã có thể đóng băng công việc của cậu cho nên dù cậu có thể rời khỏi Hoàn Cầu đi chăng nữa thì tôi vẫn có thể để cho cậu không có cơ hội xuất hiện trên màn ảnh đâu.”
Sắc mặt của Lạc Thần rốt cuộc có một tia thay đổi, há miệng, âm thanh dị thường khàn khàn hỏi lại “Vậy rốt cuộc ông muốn như thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi?”
Ngón tay của Chu Văn Bân chạm vào cần cổ tinh tế của Lạc Thần chậm rãi trợt xuống, hô hấp cũng thô thêm vài phần “Lạc Thần, cậu là một người thông minh, mà tôi muốn cái gì, cậu rất rõ ràng không phải sao? Thứ mà Chu Văn Bân tôi muốn lấy được sao có thể không chiếm được chứ?!”
“Tôi không phải là người đồng tính ***!” Lạc Thần gầm nhẹ nhả ra từng chữ từng chữ một.
Chu Văn Bân chợt khẽ cười một tiếng: “Vậy thì như thế nào đây Lạc Thần, cậu đều đã là người vào nghề lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn đơn thuần như vậy sao?
Biết Triệu Minh Khải là người thế nào không, ban đầu mọi thứ mà hắn có đều không bằng cậu, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa năm thôi hiện tại hắn ta cũng đã gần lên ngôi sao hạng hai rồi! Chuyện này còn không phải là bởi vì tôi làm trung gian giúp đỡ hắn giới thiệu hắn cho Lương tổng hay sao?
Chỉ cần là người chịu chi tiền để đưa cậu thành người nổi tiếng thì chuyện kim chủ của cậu là nam nhân hay là nữ nhân có chỗ nào khác nhau đâu, trừ phi cậu là người giống như Cung Húc, con nhà giàu siêu cấp, miệng ngậm thìa vàng từ khi ra đời, có một người cha tỷ phú làm chỗ dựa vững chắc, sẵn sàng bỏ số tiền lớn ra để cho hắn chơi đùa, nếu không, cậu sẽ không bao giờ có tư cách để thương lượng với tôi đâu, cho nên tốt nhất cậu nên tuân theo quy tắc trong giới này đi!”
Chu Văn Bân nói tiếp: “Lạc Thần a, làm người không nên quá cứng nhắc! Chờ tôi chơi đã tự nhiên sẽ giới thiệu kim chủ cho cậu, đến lúc đó…”
Lạc Thần dường như không muốn nghe nữa, một quyền đập ở trên bàn trà, giống như thú bị nhốt mà gào thét lên: “Im miệng! Tôi muốn đổi người đại diện!!!”
Chu Văn Bân đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó giống như nghe được chuyện cười liền cười lớn lên: “Ha ha ha cậu muốn đổi người đại diện sao! Được a! Cậu đi xin công ty đi, tôi muốn nhìn xem một chút, toàn bộ Hoàn Cầu này xem có ai dám muốn làm người đại diện của cậu không!”
Thời điểm nói xong một câu cuối cùng sắc mặt Chu Văn Bân hoàn toàn lạnh lẽo.
Tay của Lạc Thần bởi vì dùng sức đập ở trên khay trà bằng thủy tinh, máu me đầm đìa, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Văn Bân toàn bộ đều là sát ý.
Trên tay huyết dịch đỏ tươi tí tách rơi xuống từ trên bàn tay trắng nõn, có mùi máu tanh nguy hiểm nhưng cũng có phần cám dỗ, cặp con ngươi kia mang vẻ tức giận nhưng cũng đẹp đến cực hạn, giống như đóa hoa đồ mi nở rộ.
Con ngươi ***c ngầu của Chu Văn Bân nhất thời nổi lên vẻ cuồng sắc nồng đậm, gần như vội vàng hướng về phía Lạc Thần nhào tới “Lạc Thần a, cậu yên tâm cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu đâu.”
“Cút ngay!”
“Lạc Thần, chính cậu không tốt thì coi như xong đi nhưng cậu nhẫn tâm để mẹ của cậu cũng đi theo cậu cùng nhau chịu khổ sao?”
Lạc Thần nguyên bản muốn sử dụng quá đấm của mình trong nháy mắt ngừng một lát, Chu Văn Bân thấy vậy trong lòng vui mừng hết sức, vội vàng thừa cơ hướng về đôi môi của Lạc Thần mà gặm.
Đúng lúc này.
“Phanh ——” một tiếng, cửa chính phòng làm việc bị người bên ngoài dùng một cước đá văng ra.
Cánh cửa ***ng vào vách tường, phát ra âm thanh kinh thiên động địa.
Một đạo bóng người tinh tế nghịch thiên đứng ở cửa, khóe môi cong lên tựa như cười mà không phải cười, cặp mắt đào hoa liễm diễm mang vẻ chọc người tiến vào.
Giống như đang ở trong sân nhà mình, chàng trai liền vẫy vạt áo một cái, bộ dạng nhàn tản đi vào trong, mặt tà mị nhìn Chu Văn Bân – người đang phồng mang trợn má như gan heo không cách nào tin tưởng được lại có người phá vỡ cuộc vui của hắn vào lúc này, chàng trai đó yếu ớt mở miệng nói: “Sách, mới sáng sớm mà người đại diện Chu thật đúng là thật có nhã hứng a!”
Thấy rõ người đạp cửa mà vào là người mà ai cũng biết là ai đấy, Chu Văn Bân nghiến răng nghiến lợi thiếu chút nữa mà răng bị gãy luôn nói: “Diệp! Bạch!!!”
Lại là tên tiểu tử thúi này!
Trên ghế sa lon, Lạc Thần áo quần xốc xếch một tay đem Chu Văn Bân hung hăng đẩy ra, ngay sau đó mắt đầy vẻ hốt hoảng nhìn về hướng người xa lạ đột nhiên xuất hiện ngoài cánh cửa.
“Thật là ngượng ngùng, tôi đã gõ cửa một lúc rồi nhưng không có người nào ra mở cửa, tôi còn tưởng rằng ngài ở bên trong xảy ra điều gì ngoài ý muốn nữa, vì vậy chưa xin phép mà phá cửa đi vào, mong ngài thông cảm nha!” Diệp Oản Oản mặt không đỏ tim không đập nói, chống lại ánh mắt kinh hoảng của Lạc Thần sau đó, bất động thần sắc dùng chân đẩy một cái đem cánh cửa đang mở lớn đóng lại, kịp thời ngăn cách tầm mắt của những người bên ngoài.”
“Cậu tới nơi này làm gì!” Một lần nữa bị phá hư chuyện tốt, Chu Văn Bân tức đến sắp hộc máu.
Diệp Oản Oản duỗi tay ra, kéo cái ghế, lười biếng ngồi xuống, vung vẩy tài liệu trong tay nói “Tôi qua đây báo danh, còn phiền toái Chu tổng giám cùng tôi hỗ trợ bàn giao công việc.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc