Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 144

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản bên cạnh nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, cắn đũa một cái, chờ anh cúp điện thoại sau đó hỏi: “Anh muốn đi sao?”
“Có chút việc cần phải xử lý.” Tư Dạ Hàn nói xong đứng lên.
“Ồ công tác trọng yếu, vậy anh mau đi đi!” Diệp Oản Oản đứng dậy, giúp anh cầm lấy áo khoác, sau đó đưa anh đến cửa.
Hàn Thiên Vũ cũng đứng dậy đi theo phía sau nói: “Anh ta uống rượu, không thể lái xe được đâu”
“Tài xế có ở đây không?” Diệp Oản Oản hỏi.
Tư Dạ Hàn: “Người đã có mặt ở đây rồi.”
Diệp Oản Oản lúc này mới thoáng yên tâm, cầm áo khoác trong tay đưa cho anh “Vậy anh trên đường đi chậm một chút nhé, nhớ chú ý an toàn!”
Mặc dù đã uống nhiều rượu nhưng bộ dạng của Tư Dạ Hàn lại cực kì giống người bình thường không có bất kỳ chỗ nào làm cho người khác nhận ra mình đã uống rượu, nhìn qua phi thường thanh tỉnh, câu kia của Dạ Hàn nói về tửu lượng của mình “Còn có thể” xem ra chỉ có ý khiêm nhường mà thôi.
Nghe Diệp Oản Oản dặn dò, Tư Dạ Hàn không nói một lời nhận lấy áo khoác mặc vào, cài từng nút từng nút trên âu phục, sau đó nhàn nhạt đáp một tiếng “Ừm.”
“Anh buổi tối uống không ít rượu rồi, quay về nhớ để cho người giúp việc làm chút canh giải rượu cho anh nha!” Diệp Oản Oản một bên vừa đẩy cửa ra vừa mở miệng nói.
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô một cái, không nói gì, cúi thấp đầu cài nút áo cuối cùng, đưa mắt nhìn cô một cái, sau đó đưa ngón tay thon dài ra nắm cái cằm của “cậu”, cúi người xuống, hướng về môi của “cậu” hôn xuống, sau đó, mở miệng nói: “Được.”
Diệp Oản Oản: “….”
Một bên Hàn Thiên Vũ: ”!!!”
Phản ứng lại trong nháy mắt chuyện đã xảy ra là gì sau đó, trong đầu của Diệp Oản Oản ầm một tiếng nổ vang.
Mà biểu tình của Hàn Thiên Vũ quả thật giống như bị sét đánh.
Vừa rồi mới xảy ra cái gì a!!!!
Diệp Oản Oản trong đầu gào thét cơ hồ đến mức kinh thiên động địa.
Mà người khởi xướng dĩ nhiên cũng không quan tâm cô đang có tâm tư gì cũng không quan tâm là anh đã làm cho linh hồn cô sắp phải rời khỏi xác, hôn cô xong, sau đó liền mặt không đổi sắc phủi ௱ôЛƓ một cái, trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Đại khái ước chừng qua mười giây đồng hồ sau, Diệp Oản Oản mới phục hồi tinh thần lại, cứng đờ người nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thiên Vũ sau lưng nói “Hàn, Hàn Thiên Vũ anh,.. anh nghe tôi giải thích.”
Tối nay Tư Dạ Hàn từ đầu tới cuối đều vô cùng bình tĩnh, để cho cô buông lỏng phòng bị của mình, cô nghĩ dưới vỏ bọc là con trai nên mọi việc rất thuận lợi, vạn vạn lần không nghĩ tới, trước khi đi lại Gi*t cô một cái như vậy, làm cô trở tay không kịp.
Cô quả thật là sắp muốn điên mất rồi, làm cho cô như thế nào giải thích cùng Hàn Thiên Vũ được a.
“Tôi, bạn của tôi là người gốc Hoa lớn lên ở Mỹ, tính tình tương đối thoáng luôn thích đùa giỡn a ha ha” dưới tình thế cấp bách, cô lại hoàn toàn rập khuôn theo lời giải thích mà Hứa Dịch ban đầu nói ra cho các quản lý cấp cao của công ty Tư Dạ Hàn.
Giời ạ, thật là một thù trả một thù a!
Về phần Hàn Thiên Vũ đối với cách giải thích này của cô lại không thể phản ứng được: “>.<“
Tính tình tương đối thoáng. Thích đùa. Cậu xác định sao?
Đừng nói người bạn này của cậu căn bản không phải là người thoải mái phóng khoáng, nếu coi là như vậy đi thì chuyện trước khi đi cùng một tên con trai hôn từ biệt, đây là chuyện có thể đùa giỡn sao?
Diệp Oản Oản đại khái cũng biết rõ cách mình giải thích này có bao nhiêu không tốt, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng tiếp tục nói, “Anh ấy uống rượu say là như vậy đấy, thích đùa, bình thường tôi còn kêu anh ấy là Bảo Bảo nữa, lúc trước trong nhà trọ của tôi có hai nam sinh ngày ngày cố ý ôm ấp hấp dẫn con gái, một đám nam thẳng nhào tới chơi với nhau so với GAY còn điên hơn, quả thật là không có mắt nào có thể chịu được a.”
Hàn Thiên Vũ nhìn Diệp Oản Oản một bộ biểu tình bình thường cũng có chút bị mê hoặc, cảm thấy Diệp Oản Oản nói rất có đạo lý, nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó, hỏi lại: “Là như vậy đúng không?”
Diệp Oản Oản lập tức nói ngay: “Dĩ nhiên, tôi là nam thẳng nha! Thẳng! Tôi đã có bạn gái rồi đó!”
Hàn Tiện Vũ liếc “cậu” một cái, muốn nói lại thôi.
Coi như cậu là thẳng, nhưng người bạn kia của cậu dường như không quá thẳng a.
Cao ốc công ty truyền thông Quang Diệu.
Tầng cao nhất trong văn phòng, trang hoàng hết sức xa hoa, treo trên tường mấy tấm tranh sơn dầu thời Trung Cổ cùng sừng thú phục cổ, trên bàn bày bình hoa màu sắc sặc sỡ dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lóa mắt.
Trong tay Chu Văn Bân bưng một ly cà phê đen, cả người đều buông lỏng ngã lưng nằm thoải mái ở trên ghế sa lon bằng da thật, vẻ mặt tương đối thích ý.
Trên người đàn ông mặc một bộ âu phục hãng Armani cao cấp được chế tác riêng, tay đeo đồng hồ hiệu Patek Philippe số lượng giới hạn, tóc chải bóng loáng, mặc dù người đã vào độ tuổi trung niên, đều đã hơn 40 tuổi, nhưng lại được bảo dưỡng khá tốt nên người ngoài nhìn qua nhiều lắm là cũng nghỉ đây là người mới ngoài ba mươi mà thôi.
Giờ phút này, ngồi đối diện Chu Văn Bân là một người, trên người mặc T-shirt màu trắng hơi cũ cùng quần jean đã bạc màu, tóc ngắn màu đen được cắt tỉa một cách đơn giản, mặt mũi sạch sẽ, không có bất kỳ loại trang điểm nào trên da mặt, dù cả người đang đưa lưng về phía ánh sáng nhưng hiện lên vẫn là một gương mặt tinh vi tỉ mỉ hoàn mỹ không một tì vết.
Thế nhưng hai con ngươi của người thanh niên đó lại mang một vẻ ảm đạm vô quang, đôi môi nhỏ bé cũng không có một tia huyết sắc, toàn thân cao thấp đều bao phủ một cổ khí tức lạnh giá tĩnh mịch.
Chu Văn Bân thản nhiên nhấp một miếng cà phê, ngẩng mặt lên mắt hướng về phía người đối diện mình nhìn qua rồi nói: “Lạc Thần a, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Lạc Thần thân hình đơn bạc gầy gò, sống lưng lại thẳng tắp, vừa nghe xong lời của Chu Văn Bân nhất thời sống lưng cứng ngắc run rẩy, trong con ngươi ảm đạm là hàn quang băng lạnh đến cực hạn, nhưng rất nhanh tia hàn ý kia liền bị một ánh mắt hắc ám chiếm đoạt, hóa thành một tia tuyệt vọng.
Lúc này, một hồi “Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt sự tĩnh mịch bên trong phòng..
Một người đàn ông mặc âu phục màu xám tro, vóc người béo phệ đầu đầy mồ hôi vọt vào, vừa nhìn thấy Chu Văn Bân không để ý đến hình tượng của mình tỏ vẻ kinh hoảng thất thố mà hô lớn “Chu tổng việc lớn rồi, không tốt rồi.”
Bị người khác quấy cuộc trò chuyện của mình chân mày Chu Văn Bân nhất thời nhíu chặt, bất mãn nhìn về phía đối phương nói: “Mới sáng sớm mà la hét cái gì vậy chứ? “
Người đàn ông mập mạp đó nóng nảy mở miệng nói: “Chu tổng, phía trên tổng bộ ngay cả thư tiếp đón cũng không có gửi xuống, đột nhiên phái một người đại diện mới qua đây, nói là hôm nay tới, còn muốn để cho mọi người chúng ta đều toàn lực phối hợp với công tác của anh ta nữa, ngài nói xem Chu tổng làm vậy là có ý gì đây?”
Mặc dù thứ tự của Quang Diệu trong Hoàn Cầu là ở vị trí cuối cùng, nhưng dù sao cũng là một trong những công ty nằm dưới cờ của Hoàn Cầu, có thể được dựa lưng vào cây đại thụ tốt để hóng mát, so sánh với các công ty kinh doanh nhỏ khác vẫn là thật tốt hơn nhiều. Thật giống với câu gần quan được ban lộc.
Vô luận là nghệ sĩ hay là người đại diện, muốn tiến vào Quang Diệu đều không phải là chuyện dễ dàng, nhất định phải chuyên nghiệp cùng có kinh nghiệm ngoài ra bối cảnh giáo dục cũng là một trong những vấn đề cần được xem xét đến, sau khi trải qua được năm cửa ải khảo hạch mới coi như có thể thành một thành viên trong công ty, những yêu cầu này tương đối hà khắc.
Trọng điểm chính là hiện tại Chu Văn Bân là lão đại, bất kỳ người nghệ sĩ hay người đại diện nào muốn bước vào công ty trước tiên đều phải được ông ta xem qua, nếu có sự gật đầu đồng ý của ông ta mới có thể tiến vào Quang Diệu.
Hiện tại đột nhiên từ trên trời lại rơi xuống một người đại diện không ai biết đến, cộng thêm người mới này được trao cho đặc quyền lớn như vậy, ai cũng có khả năng không phục, nhất là bè cánh của Chu Văn Bân tự nhiên cũng sẽ đặc biệt chú ý.
Chu Văn Bân nghe vậy hai con ngươi híp lại, trên mặt xẹt qua một tia âm vụ, lạnh lùng cất tiếng hỏi lại “Người đó gọi Diệp Bạch đúng không?”
Mập mạp gật đầu liên tục, “Đúng đúng! Chính là tên này, Chu tổng à, ngài biết người đó sao?”
Chu Văn Bân không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt càng thêm khó coi trả lời: “Đó chỉ là một tiểu tử mới ra đời mà thôi, đã rơi vào địa bàn của tôi còn có thể làm cái gì được chứ, một chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng đáng để cậu ngạc nhiên sao!”
Ha ha, tiểu tử thúi này, không nghĩ tới cậu ta lại có thể tìm đến Thiên Dương – tuần san Hỏa Tinh người có thể thay đổi được dư luận, dẫn đến kết quả cuối cùng là để cho Hàn Thiên Vũ lội được ngược dòng, phá hư chuyện tốt của ông ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc