Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1249

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Lăng Miểu: "Tôi không đồng ý!"
"Vậy không được! Đây là giao dịch giữa tôi và bà cô Lăng. Trừ phi cậu thuyết phục bà ấy đem máy tính và bàn tính trả lại cho tôi." Nhiếp Vô Danh bĩu môi nói.
Bà Lăng giống như nhìn quái vật, cứ như vậy nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Ta lớn chừng này tuổi, cháu là người mặt dày vô liêm sỉ nhất mà ta từng thấy. Bây giờ cháu còn nhỏ, đợi sau khi cháu lớn lên... da mặt của cháu, rốt cuộc sẽ có thể dày tới mức nào đây?"
"Da mặt dày?" Nhiếp Vô Danh có phần kinh ngạc nhìn Bà Lăng: "Bà cô Lăng, làm sao bà có thể nói cháu như vậy! Da mặt cháu nào có dày cơ chứ, xin chú ý lời nói của mình, không nên gây ra tổn thương cho con tim bé nhỏ của cháu có được hay không?"
Bà Lăng: "..."
Sau khi bà Lăng rời đi, Nhiếp Vô Danh liếc mắt nhìn Lăng Miểu, mở miệng cười nói: "Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là tùy tùng của tôi! Bà cô Lăng đã bán cậu cho tôi rồi... à không, nhượng lại cho tôi rồi. Sau này cậu phải nghe lời tôi, tôi nói đông cậu không thể nói tây, tôi để cho cậu đánh chó, cậu không thể đuổi gà!"
Nghe vậy, Lăng Miểu cũng không thèm nhìn tới Nhiếp Vô Danh, xoay người đi về phía phòng ngủ trên lầu.
Thấy vậy, Nhiếp Vô Danh vội la lên: "Này... cậu đừng có chạy, sắp tới chúng ta còn có một cuộc hẹn với tên mập hàng xóm, cậu phải đi tiếp thêm cho tôi một chút can đảm chứ!"
"Không đi." Trên lầu truyền tới thanh âm của Lăng Miểu: "Tên mập kia là tiểu ác bá trong trấn, cậu không nên trêu chọc hắn."
"Hừ, không đi thì thôi, cậu không đi tôi đi!" Nhiếp Vô Danh lạnh giọng nói xong, chợt nghênh ngang rời khỏi nơi này.
...
"Nhiếp Vô Danh, ngươi cái tên khốn kiếp này, ngươi lại dám lừa gạt ta?" Rừng cây nhỏ, thiếu niên nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm, lộ ra vẻ tàn bạo thấy rõ.
"Đi ૮ɦếƭ đi, ai lừa ngươi!" Nhiếp Vô Danh nói.
"Ngươi cầm tiền của ta, nói sẽ để chị ngươi hẹn hò cùng ta, đúng hay không?" Bàn Đôn quát lên.
"Không sai, ngươi nói đúng, ta cũng không nuốt lời mà." Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, cũng không phủ nhận.
Một đoạn thời gian trước, Nhiếp Vô Danh làm quen được với Bàn Đôn, tiểu ác bá nổi danh trong... trấn. Hai người đạt thành giao dịch, Bàn Đôn trả cho Nhiếp Vô Danh thù lao nhất định, Nhiếp Vô Danh sẽ giới thiệu chị gái cho hắn làm quen.
Chỉ bất quá, thời gian ngày lại qua ngày, Nhiếp Vô Danh cũng không tuân thủ cam kết. Mãi mà không thể gặp được Lăng Miểu, cuối cùng Bàn Đôn cũng mất hết kiên nhẫn.
"Nếu ngươi thừa nhận là tốt rồi! Ngươi nói xem chuyện này xử lý như thế nào?" Bàn Đôn khó chịu lườm Nhiếp Vô Danh.
"Xử lý cái gì cơ... Ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của mình, mang chị gái tới đây." Nhiếp Vô Danh nói.
"Cho một cái thời hạn, rốt cuộc khi nào ngươi sẽ dẫn Lăng Miểu qua đây?" Bàn Đôn nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
Bàn Đôn vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh bỗng "có chút sửng sốt ", "mặt đầy kinh ngạc" nói: "Lăng Miểu nào cơ? Ai nói muốn dẫn Lăng Miểu đến?"
"Nhiếp Vô Danh, tiền đã trả rồi, bây giờ ngươi đang đùa bỡn ta, hả?" Bàn Đôn mặt đầy tức giận: "Khi đó chính miệng ngươi đã nói sẽ mang chị mình tới!"
Nhưng mà, Nhiếp Vô Danh lại lắc đầu một cái: "Tên béo ૮ɦếƭ bầm, lời ta nói đương nhiên không sai. Nhưng mà Lăng Miểu là cô họ ta, cũng không phải là chị gái! Ta nói dẫn chị gái mình tới, chứ cũng không hề nói là mang cô họ tới nha!"
"Ngươi nói cái gì?" Bàn Đôn mặt đầy mộng bức. Tuổi tác Lăng Miểu kia và Nhiếp Vô Danh này không chênh lệch bao nhiêu, làm sao bối phận lại lớn hơn hắn một cấp bậc, cô họ?
"Nhiếp Vô Danh... Đồ khốn kiếp! Ngươi được lắm... Ngươi cũng không hỏi thăm xem uy danh ông nội ngươi ở trong vòng 10 dặm quanh đây! Ngươi dám đùa bỡn ông nội ngươi, ngươi nhất định phải ૮ɦếƭ!" Bàn Đôn thần sắc dữ tợn.
Vào giờ phút này, Nhiếp Vô Danh trợn mắt trừng Bàn Đôn một cái: "Ta nhổ vào, ngươi có bản lãnh thì qua đây, ông nội Vô Danh đây không đánh ngươi rụng răng, ta làm con ngươi!"
"Nhiếp Vô Danh, cái đồ con hoang! Dám phách lối với ta?" Bàn Đôn mặt đầy tức giận.
"Chờ một chút..." Thấy gã béo đầy hung hăng định lao qua, Nhiếp Vô Danh vội la lên: "Nếu không như vầy đi, ngươi lại cho ta thêm ít tiền, lần này ta sẽ đem cô họ ta qua đây cho ngươi làm quen. Ngươi thấy thế nào?"
"Ngươi đem mẹ mình mang tới đều vô dụng!" Bàn Đôn nhặt một hòn đá từ dưới đất lên: "Hôm nay ta không đánh ૮ɦếƭ ngươi, ta làm con ngươi."
"Sao rồi, tự xưng là tiểu bá vương nổi tiếng khắp vùng, làm sao lại không có chút phong độ nào hết vậy? Giờ đã là thời đại nào rồi, còn đòi đánh nhau một chọi một?" Thấy Bàn Đôn hừng hực khí thế, Nhiếp Vô Danh vội vàng nói.
Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, Bàn Đôn thoáng sững sờ, không hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Nhiếp Vô Danh, trực tiếp đặt câu hỏi: "Nhiếp Vô Danh, thằng oắt con kia, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Có ý gì?" Nhiếp Vô Danh cười lạnh một tiếng: "Có gan thì lập nhóm gọi 500 anh em ra đánh nhau, đấu một mình thì có gì hay ho! Căn bản không có cách nào thể hiện được thân phận và địa vị của chúng ta! Như thế này đi, chúng ta ước hẹn ra thời gian và địa điểm, có bản lĩnh thì tự tìm người tới, xem ai nhiều người hơn, ai trâu hơn? Người nào thắng, sau này sẽ là tiểu bá vương khắp 10 dặm quanh đây, thế nào?"
Nghe Nhiếp Vô Danh nói, Bàn Đôn trầm mặc chốc lát, như là đang tự hỏi lòng.
"Ha ha ha, tên mập ૮ɦếƭ bầm, ta thấy căn bản là ngươi không gọi được người đi? Khẳng định bây giờ ngươi rất sợ hãi, trong lòng sợ muốn ૮ɦếƭ! Chi bằng ngươi dập đầu lạy ta một cái, chuyện này coi như xong!" Nhiếp Vô Danh nhìn Bàn Đôn, cười lạnh.
"Ngươi bớt đánh rắm!" Bàn Đôn hung tợn lườm Nhiếp Vô Danh: "Ông nội ngươi sợ sao? Ha ha, thật là mắc cười! Bắt đầu từ lúc sinh ra, ông nội ngươi đây chưa bao giờ khóc, trong từ điển căn bản cũng không có chữ “sợ”! Ông nội ngươi ngay cả chữ “૮ɦếƭ” viết như thế nào cũng không biết!"
"Vậy thì tới hẹn ngày giờ đánh lộn đi!" Nhiếp Vô Danh cười lạnh.
"Được, tới thì tới! Ta cho ngươi biết, ta có 20 anh em! Chiều mai, vẫn là ở chỗ này, ai không tới người đó là cháu trai!" Bàn Đôn nói.
"Được, ai không tới người đó làm cháu trai." Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái.
...
Cách đó không xa, Lăng Miểu khẽ nhíu mày. Nhiếp Vô Danh này, lại có thể dùng mình để trao đổi, còn đắc tội cái tên tiểu ác bá kia...
Vốn là có chút lo lắng cho an toàn của Nhiếp Vô Danh, nhưng mà sau khi đuổi tới nơi, Lăng Miểu lại phát hiện, chính mình hoàn toàn lo lắng thừa! Hắn có bị tên béo kia đánh ૮ɦếƭ cũng không oan.
Không chỉ lấy chính mình ra buôn bán, lại còn hẹn ngày giờ đánh lộn. Hắn ở cái nơi này, căn bản không quen biết mấy người! Coi như quen biết, cũng không có ai nguyện ý đi trêu chọc cái tên tiểu ác bá đó! Nhiếp Vô Danh có thể tìm ai?
Về đến nhà, Lăng Miểu vốn tưởng rằng Nhiếp Vô Danh sẽ nhờ chính mình hoặc là mẹ giúp đỡ, kết quả, cậu ta lại không hề nói lấy một lời.
...
Hôm sau, đến thời gian ước định.
Vẫn là rừng cây nhỏ hôm qua.
Bàn Đôn quả nhiên dẫn theo mười mấy tên thiếu niên.
Không bao lâu, Nhiếp Vô Danh xuất hiện ở trong tầm mắt Bàn Đôn.
"Ha ha ha, Nhiếp Vô Danh, cái thằng con hoang kia, ngươi mang theo mấy người vậy?" Bàn Đôn mặt đầy đắc ý.
"Ồ, ta chỉ mang theo một người tới." Nhiếp Vô Danh nói.
"Mang theo một người?" Bàn Đôn sững sờ, chợt cười to: "Ngươi thật đúng là chán sống mà, tới đây, gọi thằng đồng bọn chó ૮ɦếƭ của ngươi ra đây!"
"Ngươi không thể nói như vậy... Cái gì mà thằng chó ૮ɦếƭ? Làm sao ngươi lại mắng chửi người vậy hả!" Nhiếp Vô Danh nói: "Ngàn vạn lần không nên mắng chửi người, xin dùng từ văn minh một chút!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc