Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1247

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Lăng Miểu, tại sao cậu lại họ Lăng vậy?"
N*** Vô Danh nhìn chằm chằm bé gái, mặt đầy hiếu kỳ.
"Vậy tại sao cậu họ N***?" Cô bé hỏi.
"Cha tôi họ N*** đấy!" N*** Vô Danh trả lời.
"Không phải là cha cậu họ Lăng sao?" Lăng Miểu liếc N*** Vô Danh một cái.
* Họ gốc của N*** gia chủ là họ Lăng.
"Híc, tình huống cha tôi có chút đặc thù... Cậu cũng có thể lý giải là tôi theo họ mẹ tôi." Thần sắc N*** Vô Danh có chút lúng túng.
"Tôi cũng theo họ mẹ, có vấn đề gì sao?" Lăng Miểu lạnh nhạt nói.
"Ý của tôi là... Cha cậu đâu?" N*** Vô Danh đi thẳng vào vấn đề.
Lăng Miểu trầm tư chốc lát, tựa như cũng không kiêng kỵ: "Cha tôi bỏ rơi tôi và mẹ, đi theo người đàn bà khác rồi."
"Hả?"
N*** Vô Danh có chút kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng cha cậu ૮ɦếƭ rồi, mẹ cậu là quả phụ, cậu là cô nhi..."
Lăng Miểu: "..."
"Bất quá, bà cô Lăng xinh đẹp như vậy, làm sao cha cậu lại có thể bỏ đi cùng người phụ nữ khác chứ? Chẳng lẽ nữ nhân kia xinh đẹp hơn bà cô Lăng sao?" N*** Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
"Nếu như cậu không biết nói chuyện, thì tốt nhất không nên lên tiếng." Lăng Miểu khẽ nhíu mày.
"Được được được! Không nói thì không nói... Đúng rồi, khi tôi tới đây, thấy trong trấn nhỏ này có một vòng đu quay nhỏ, chúng ta đi ra ngoài chơi cho biết." N*** Vô Danh cười nói.
Nghe tiếng, Lăng Miểu lắc đầu một cái: "Mẹ tôi không cho tôi đi ra ngoài chơi."
"Bà cô Lăng không cho cậu đi ra ngoài chơi?" N*** Vô Danh sửng sốt một chút: "Đây không phải là P0'p ૮ɦếƭ tuổi thơ của chúng ta sao? Quả thật là tội ác tày trời."
"Hơn nữa tôi cũng không có hứng thú gì." Lăng Miểu tiếp tục nói.
N*** Vô Danh chép chép miệng: "Làm sao có thể không có hứng thú... Tôi cho cậu biết, đó là vì cậu chưa từng đi chơi. Đi thôi, tôi dẫn cậu đi."
Dứt lời, N*** Vô Danh liền nắm lấy bàn tay nhỏ của Lăng Miểu, định cùng nhau rời đi.
Bất quá, cùng lắm chỉ trong vòng khoảng chừng hai nhịp thở, chỉ nghe "uỳnh" một tiếng, thân thể của N*** Vô Danh bỗng nhiên mất đi thăng bằng, bị Lăng Miểu quật ngã xuống đất.
"Ôi chao..."
N*** Vô Danh té xuống đất, gào thét bi thương không dứt.
"Cậu không sao chứ..."
Thấy N*** Vô Danh kêu thê thảm, trong mắt Lăng Miểu thoáng qua một vệt sầu lo. Căn bản là cô bé không dùng sức.
"Làm sao không có việc gì? Tôi phải mách bà cô Lăng, cậu lại có thể đánh tôi!" N*** Vô Danh mặt đầy ủy khuất.
"Ngã ***ng vào chỗ nào hả?" Lăng Miểu nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, một đôi con ngươi trong veo nhìn N*** Vô Danh.
"Đầu! Té u cả đầu rồi này, tự cậu rờ đi!" N*** Vô Danh ngồi trên mặt đất, *** một tiếng.
Lăng Miểu nhẹ nhàng xoa xoa ở trên đầu N*** Vô Danh, thản nhiên nói: "Không có chuyện gì... Một hồi sẽ biến mất ngay thôi."
"Cái gì mà không có việc gì? Tôi cho cậu biết, mới vừa rồi là tôi nhường cậu, khắc chế phản ứng bản năng của tôi. Nếu không, bây giờ nhất định là cậu đã bị trọng thương, nói không chừng đã ૮ɦếƭ rồi..." N*** Vô Danh tức giận lầm bầm.
Lăng Miểu nhìn N*** Vô Danh, bất đắc dĩ vuốt cằm nói: "Được rồi, tôi xin lỗi cậu, lần sau sẽ không đánh cậu. Nếu như cậu không hài lòng, cậu cũng có thể đánh tôi một chút!"
"Ai đánh cậu, tôi mới không có hứng thú đánh cậu." N*** Vô Danh nói.
"Vậy... Cậu muốn như thế nào?" Lăng Miểu hỏi.
N*** Vô Danh vỗ ௱ôЛƓ một cái, đứng dậy, lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ của Lăng Miểu: "Vậy cậu dẫn tôi đi chơi vòng đu quay..."
Vừa dứt lời, thân thể của N*** Vô Danh lần nữa mất thăng bằng, bị Lăng Miểu theo phản xạ đánh ngã xuống đất.
"Cậu... Cậu là cái đồ lường gạt! Không phải cậu nói... Không bao giờ đánh tôi nữa sao! Tại sao cậu lại đánh tôi, có phải cho là tôi đánh không lại cậu hay không?" N*** Vô Danh nhìn chằm chằm Lăng Miểu, trợn to cặp mắt.
Lăng Miểu yên lặng, sau đó đáp: "Phản ứng bản năng."
"Tôi bất kể, hôm nay cậu phải dẫn tôi đi ra ngoài chơi, nếu không tôi và cậu cả đời này không qua lại với nhau, không ૮ɦếƭ không thôi! Cậu không ૮ɦếƭ thì tôi phải lìa đời, tôi sẽ bỏ độc trong thức ăn của cậu, tôi sẽ hạ độc ૮ɦếƭ cậu!" N*** Vô Danh la lớn.
Lăng Miểu: "..."
"Tự mình đi ra ngoài chơi là được rồi, tại sao nhất định muốn tôi dẫn cậu đi?" Lăng Miểu có chút không hiểu.
"Nói nhảm... Tôi mới tới cái nơi khỉ ho cò gáy này, nếu đi ra ngoài sẽ không tìm được đường về... Lại nói, không phải cậu là cô họ của tôi sao? Bối phận cậu lớn hơn tôi một bậc, cậu dẫn tôi đi ra ngoài chơi thì đã sao? Đây không phải là làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm của mình sao? Chẳng lẽ danh xưng “cô” chỉ là danh hão... Nếu như cậu không dẫn tôi đi ra ngoài chơi, cậu phải gọi tôi là ông nội, cậu phải đền cho tôi!" N*** Vô Danh nói.
Cuối cùng, Lăng Miểu chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của N*** Vô Danh, dẫn cậu nhóc đi ra ngoài chơi.
Đi khoảng nửa giờ, hai người đi tới được vòng đu quay bỏ hoang tại trung tâm trấn nhỏ.
Lăng Miểu mắt không chớp nhìn chằm chằm vòng đu quay, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Không phải là cậu chưa từng chơi đấy chứ?" N*** Vô Danh hỏi.
Nghe tiếng, Lăng Miểu liền lắc đầu một cái. Từ lúc ra đời cho tới nay, thậm chí cô chưa từng đi đến công viên.
"Xem xong chưa, về nhà đi." Lăng Miểu nói.
"Đùa gì thế, tôi còn chưa leo lên chơi đây này." N*** Vô Danh lắc đầu một cái.
"Nơi này bỏ hoang đã lâu, không cho vào." Lăng Miểu nhìn về phía N*** Vô Danh.
"Vậy thì đã sao, chúng ta len lén chạy vào chơi không được sao?" N*** Vô Danh cười hăm hở.
Lăng Miểu chợt nhận ra, từ bé đến nay, đây là sự việc điên rồ nhất mà mình từng làm, đi theo N*** Vô Danh lén trốn đi chơi đu quay.
Chỉ bất quá, bởi vì nguyên nhân bỏ hoang đã lâu, vòng đu quay cũng không thể chuyển động, hai người không thể làm gì khác hơn là leo lên vị trí khoảng giữa. Mà vòng đu quay nơi này cũng không tính là quá cao, cho nên, thật ra cũng không có nguy hiểm gì.
"Sao hả, có mát không?" N*** Vô Danh cười nói.
"Ừm." Lăng Miểu nhẹ nhàng gật đầu.
"Hic, cậu thật là thảm, ngay cả vòng đu quay cũng chưa từng chơi." N*** Vô Danh lắc đầu một cái.
"Tôi nghe nói... Cha mẹ của cậu cũng rất nghiêm khắc, cậu thường xuyên đi ra ngoài chơi à?" Lăng Miểu có chút hiếu kỳ.
"Nghiêm khắc thì nghiêm khắc, cha mẹ tôi cũng chưa bao giờ cho phép tôi đi ra ngoài chơi... Bất quá cũng còn may, tôi có một người em gái, con bé gọi là N*** Vô Ưu. Con bé thường xuyên lén dẫn tôi đi ra ngoài chơi. Nếu như cha mẹ tôi tức giận, tôi liền nói là em gái *** mình đi chơi, còn tôi đánh không lại nó." N*** Vô Danh suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói.
"Phải không...?" Lăng Miểu như có điều suy nghĩ: "N*** Vô Ưu... Tên rất dễ nghe."
"Dễ nghe cái gì chứ, hàm nghĩa chỉ là không sầu lo, không tim không phổi." N*** Vô Danh nhìn ngắm phong cảnh phía xa nói.
"Thật hâm mộ cậu có một cô em gái." Lăng Miểu nhìn về phía N*** Vô Danh.
"Hâm mộ tôi?" N*** Vô Danh thoáng sững sờ, chợt cười to nói: "Có cái gì đáng hâm mộ? Em gái tôi từ nhỏ đã bị ông ngoại tôi mang đi, rất ít về nhà. Ông ngoại tôi có khúc mắc với cha mẹ, không cho em gái tôi tiếp xúc với hai người. Hơn nữa ông ngoại tôi rất lợi hại, dạy dỗ em gái tôi rất tốt. Vì vậy cho nên hiện tại tôi cũng đánh không lại em gái, thường xuyên bị con bé khi dễ."
"Nhưng... để cho em gái khi dễ, nói không chừng cũng là một niềm hạnh phúc." Lăng Miểu hỏi.
"Ừm, cậu nói rất có lý, vậy cậu có muốn hạnh phúc một chút không? Tôi cũng có thể làm được, luận về bối phận, tôi nói này cô họ, tại sao hôm nay “cô” lại đánh “con”?" N*** Vô Danh liếc nhìn Lăng Miểu một cái.
Lăng Miểu: "..."
"Mẹ tôi rất lợi hại, cậu có thể ở bên cạnh bà ấy học tập cho giỏi. Hơn nữa mẹ tôi đã nói rồi, thiên phú của cậu thật sự rất hiếm thấy, cũng chỉ có bà ấy có tư cách dạy cậu... Đợi sau này cậu lớn lên, sẽ có thể quay trở về Độc Lập Châu, bảo vệ em gái mình thật tốt." Lăng Miểu nhẹ giọng nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc