Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1245

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Không phải sao?" Lý Thuần cười lạnh: "Máu của ngươi, thật sự rất nóng nha!"
"Động thủ!" Kỷ Tu Nhiễm lạnh lùng ra lệnh.
Nghe tiếng, Lý Thuần sửng sốt thấy rõ.
Còn không đợi Lý Thuần phục hồi lại tinh thần, mấy tên cao thủ đi theo hắn ta, trong mắt nhất thời lóe lên hàn quang, dao găm trong tay, trong nháy mắt hung hăng đâm vào sau lưng của Lý Thuần.
"Ngươi... Các ngươi!"
Lý Thuần hoảng sợ xoay người lại, nhìn chằm chằm hai vị tâm phúc.
"Xin lỗi, chúng ta đã sớm là người của Kỷ Hoàng rồi!" Một tên tâm phúc trong đó lạnh lùng nói.
"Phập"!
Một người khác, tựa như không muốn nói nhảm, dao găm đâm xuyên qua cổ của Lý Thuần.
Thấy vậy, gia chủ hai nhà Đồng, Chu giận tím mặt.
Cái tên Kỷ Tu Nhiễm đáng ૮ɦếƭ!
Thực lực của Lý Thuần cực mạnh, tại Độc Lập Châu nằm trong nhóm đứng đầu, lại cộng thêm bọn họ người đông thế mạnh! Coi như vài tên tâm phúc của Lý Thuần là người của Kỷ Tu Nhiễm, Kỷ Tu Nhiễm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ! Hắn bày kế đợi cho Lý Thuần buông lỏng cảnh giác, đâm một đòn trí mạng!
Kỷ Tu Nhiễm... vẫn đang luôn chờ đợi! Hắn vậy mà lại có thể dùng mạng của mình đánh cược!
Tên súc sinh này, từ khi vừa mới bắt đầu vào cửa, cũng đã chuẩn bị xong!
Đáng tiếc cho Lý Thuần, cho là chính mình hoàn toàn thắng Kỷ Tu Nhiễm, nhưng từ đầu đến cuối lại bị Kỷ Tu Nhiễm đặt bẫy! Cho dù đây là tình thế tất phải ૮ɦếƭ, Kỷ Tu Nhiễm dùng mạng mình đi đánh cược... Nhưng hắn, thắng cuộc!
Lý Thuần đã ૮ɦếƭ, những người còn lại, căn bản không đủ nhìn!
"Kỷ Hoàng!"
Nhìn thấy thân thể Kỷ Tu Nhiễm lảo đảo muốn ngã, hai vị tâm phúc có chút nôn nóng.
"Không cần quản ta." Kỷ Tu Nhiễm liếc nhìn gia chủ Chu gia và Đồng gia một cái: "Để cho bọn chúng nếm hết... tất cả thống khổ trên đời này."
Dứt lời, chàng trai cũng không quay đầu lại, cõng lấy thiếu nữ sau lưng, rời khỏi nơi này.
Tuyết lớn bồng bềnh, mỗi một bước của chàng trai, lộ rõ vẻ mệt nhọc.
"Tu Nhiễm ca ca, thả em xuống!" Thiếu nữ giẫy giụa.
Cuối cùng, thiếu nữ tránh thoát, chàng trai thì lại chậm rãi ngã vào trong đống tuyết.
Trên khuôn mặt tuyệt sắc của anh, tràn đầy vui vẻ yên tâm, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của người thiếu nữ: "Sợ không?"
"Sợ...!! Em sợ anh ૮ɦếƭ, Kỷ Tu Nhiễm, anh là đồ ngốc!" Thiếu nữ đưa tay đem Kỷ Tu Nhiễm ôm vào trong иgự¢: "Nếu như, anh ૮ɦếƭ... Em sống, còn có ý nghĩa gì... Anh không nên tới!"
Nghe tiếng, chàng trai chợt yên lặng, cũng không tiếp tục đáp lại.
Nhưng nếu như... nếu như em ૮ɦếƭ, anh sống, lại còn ý nghĩa gì?
...
Nửa tháng sau.
"Kỷ Tu Nhiễm, anh thực sự là quá trâu rồi!" Hải Đường nhìn chằm chằm chàng trai đã có thể xuống giường đi lại, ca thán.
"Thế nào?" Kỷ Tu Nhiễm hỏi.
"Suýt chút nữa ૮ɦếƭ chùm cả hai!" Hải Đường nói.
"Chỉ xem kết quả là được rồi." Kỷ Tu Nhiễm nói.
"Kỷ Tu Nhiễm, tôi hỏi anh... Vô Ưu... đối với anh mà nói, rốt cuộc là cái gì?" Sau một hồi, Hải Đường híp hai con ngươi, nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm hỏi.
Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, cũng không đáp lại.
Anh không cần chia sẻ cùng bất luận kẻ nào.
"Hải Đường!"
Đang nói, Nhi*p Vô Ưu xách theo một đống lớn cơm hộp đi vào.
"Ánh trăng sáng của anh tới rồi, tôi chuồn đây!" Hải Đường cười một tiếng, xoay người rời đi.
"Tới rồi." Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Nhi*p Vô Ưu.
"Nhanh tới dùng cơm, cơm ngon em làm cho anh đây!" Nhi*p Vô Ưu cười nói.
Kỷ Tu Nhiễm lần nữa yên lặng quay trở lại trên giường, nhìn thiếu nữ giúp anh mở hộp cơm ra.
"Đây là canh gà ác, để anh bồi bổ máu... Còn có đồ xào..." Nhi*p Vô Ưu nói.
Nhi*p Vô Ưu cầm muỗng lên: "Há miệng."
Kỷ Tu Nhiễm: "..."
"Ăn ngon sao?" Thiếu nữ mặt đầy mong đợi.
"Ừm... Nhìn thấy em, anh đã mất đi vị giác, đã không cách nào thưởng thức mỹ vị của thức ăn." Kỷ Tu Nhiễm cười nói.
Thời gian thoáng một cái đã qua.
Nàng theo ông ngoại vào nam ra bắc, anh thi triển nguyện vọng, không ngừng mở rộng bản đồ thế lực Kỷ gia.
Mặc dù hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng cũng càng ngày càng thân thiết với nhau hơn.
Thiếu nữ tuổi còn quá nhỏ, đối với tình cảm ngây thơ mà u mê, nhưng anh lại không nóng vội! Cuộc đời còn lại rất dài, anh và nàng còn có quá nhiều thời gian. Anh cũng tự tin, Tiểu Vô Ưu của mình, sẽ không dễ dàng xiêu lòng vì một người đàn ông khác.
Nhưng mà...
Mọi thứ anh đều tính kỹ, nhưng không tính được ý trời.
"Kỷ Hoàng, thân thể của ngài... sợ rằng..."
Lão giả bên cạnh Hải Đường, nhìn chằm chằm chàng trai, chân mày nhíu lại.
Sau khi chàng trai biết được tình hình thân thể của mình, tr.uye.nful.l.ne.t cũng không nói thêm gì, phảng phất như hết thảy những thứ này, đã sớm dự đoán trước từ lâu.
"Hic, đúng là tài hoa bạc mệnh mà..." Sau một hồi, lão giả đầy thương tiếc lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.
"Ừm, minh bạch." Chàng trai yên lặng rất lâu, khổ sở cười, xoay người rời đi.
Kiếm khách có kiếm, văn nhân có 乃út. Sau này, Kỷ Tu Nhiễm sẽ không còn có Nhi*p Vô Ưu.
Xem ra, ông trời cũng không cho phép, bên trong tương lai của nàng có anh.
"Kỷ Tu Nhiễm!"
Thấy chàng trai rời đi, Hải Đường nhanh chóng đuổi theo: "Anh nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe..."
Nghe tiếng, chàng trai dừng bước, ánh mắt rơi vào trên người Hải Đường: "Nhưng tôi, còn có rất nhiều chuyện phải làm."
"Rất nhiều chuyện? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với mạng của anh à?" Hải Đường vội la lên.
"Như vậy, nằm ở trên giường, trời cao sẽ không thu lấy mạng của tôi sao?" Kỷ Tu Nhiễm chỉ về phía bầu trời.
"Tôi đi nói cho Vô Ưu..." Rất nhanh, Hải Đường lấy điện thoại di động ra.
Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái: "Không cần."
"Kỷ Tu Nhiễm, anh có ý gì? Chuyện lớn như vậy, Vô Ưu không có quyền được biết sao?" Chân mày Hải Đường nhăn lại.
"Tăng thêm phiền não." Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng trả lời.
"Rốt cuộc anh có ý gì, anh dự định lừa gạt Vô Ưu, sau đó đẩy Vô Ưu rời đi?" Hải Đường hỏi.
Kỷ Tu Nhiễm yên lặng không đáp.
"A, Kỷ Tu Nhiễm... Anh thật vĩ đại, anh nghĩ mình là ai? Anh thật sự xem mình như là nam chính trong truyện ngôn tình ngược rồi sao? Những chuyện vĩ đại tự mình gánh vác, sau đó một mình cô độc hoàn toàn biến mất khỏi cái thế giới này?" Hải Đường cả giận nói.
"Mỗi một người, đều có quyền lựa chọn, không liên quan tới vĩ đại." Chàng trai nói xong, cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
...
Trên hải đảo, trong kho hàng cũ nát, chàng trai chậm rãi mở hai mắt ra, sắc mặt trắng bệch. Anh thật giống như vừa mơ một giấc mơ, đã mơ thấy lần đầu gặp gỡ, đã mơ thấy khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, đã mơ thấy cả sự cô độc và tuyệt vọng.
Rất nhanh, chàng trai hơi có chút phí sức sửa sang lại áo sơ mi trắng trên người mình một phen, nhìn vào ống kính, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ấm áp.
"Chúc em tân hôn hạnh phúc."
Lúc nói chuyện, trong mắt của chàng trai, có từng tia chấn động! Anh cúi đầu xuống, không muốn để cho ống kính bắt được chút tâm tình nào của mình.
Hồi lâu sau, lúc này chàng trai mới một lần nữa đối mặt với ống kính.
"Không hẹn gặp lại."
...
Bờ biển, chàng trai điều chỉnh cơ thể mình sang một tư thế thoải mái một chút. Anh còn nhớ, rất nhiều năm trước, chính mình và cô gái kia, đã từng ngồi ở bờ biển như vậy, ăn Bento tiện lợi, trò chuyện về tương lai.
Cảm thụ gió biển thổi lất phất, trong đầu của chàng trai, lại lần nữa bắt đầu nhớ lại những hình ảnh trong giấc mộng.
Kỷ gia.
Mặt trời chói chang trên cao.
Bé gái ôm lấy một cái nồi lớn, mồ hồi đã sớm ướt sũng khắp cả người.
Chợt, cô bé dùng nhánh cây đỡ lấy cái miệng chiếc nồi sắt to lớn kia, trộm không ít thức ăn từ phòng bếp Kỷ gia làm mồi dụ, nhét vào phía dưới nồi.
Một lát sau, đặt mồi nhử xong, bé gái trốn phía sau đại thụ.
Trong tay cô bé giữ lấy một sợi dây. Cô bé vốn định dùng chiếc nồi lớn này bắt mấy con chim nhỏ phía sau núi ở Kỷ gia, nhưng mà đợi đã lâu, lại cũng không thấy con chim nào mắc bẫy.
Ngay chính thời điểm cô bé bắt đầu buồn ngủ, một đứa bé trai cầm một quyển sách trong tay, đi tới trước cái nồi lớn, hơi sững sờ, nhìn bốn phía một chút, cũng không thấy ai, chỉ thấy đáy nồi đang đặt một ít thức ăn.
Đây là đang làm gì...?
Lúc này, cậu bé khom người xuống, tò mò thò đầu vào trong, nhìn xuống phía bên trong đáy nồi.
Cô bé đang buồn ngủ, cảm nhận được sợi dây trong tay có chút động tĩnh, theo bản năng vội vàng kéo một cái về bên trái.
Chỉ nghe một tiếng "cạch" vang lên, nồi lớn ngã xuống, cậu bé còn chưa phục hồi lại tinh thần, trong nháy mắt đã bị nhốt bên trong chiếc nồi lớn.
Bé gái kích động từ phía sau đại thụ chạy ra, đến cạnh nồi lớn, hưng phấn không thôi mà hoan hô —— "Oa ha ha ha, bắt được, bắt được!"
"Người nào?"
Nghe được trong nồi lại có âm thanh truyền tới, dường như cô bé sợ hết hồn: "Oa, chim thành tinh rồi, ngươi là yêu quái sao! Lại có thể biết nói chuyện!"
"Ngươi là ai?"
"A, ta? Ta gọi là Nhi*p Vô Ưu, ngươi thì sao?"
"..."
Nhi*p Vô Ưu...
Vô Ưu...
Lúc đó, đại khái anh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, chính mình lại bị một cái bẫy vụng về như vậy vây khốn.
Một lần vây khốn, chính là cả đời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc