Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1221

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Dự đoán Đường Đường sẽ nói như vậy, A Trung đã sớm có chuẩn bị, hoàn toàn yên tâm có chỗ dựa vững chắc, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc nói, "Tiểu thiếu gia, chuyện này không thể nói lung tung được! Tôi ở bên cạnh phu nhân đã nhiều năm như vậy, trung thành tận tâm, làm sao có thể chỉ thị cậu làm chuyện này được?
Mặc dù tôi cũng rất hy vọng chuyện này là do mình làm, như vậy phu nhân sẽ không sao! Chỉ tiếc, cậu có nói dối như vậy, Bộ trưởng Lưu cũng sẽ không tin tưởng..."
A Trung vừa chối bỏ mối quan hệ, vừa không quên bày tỏ lòng trung thành, giả bộ làm người tốt.
Hừ, nhãi ranh! Còn muốn kéo ta theo? Cũng quá ngây thơ rồi!
Nói miệng không bằng chứng, thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch này, có nói gì đi nữa, cũng không có phân nửa tác dụng.
Một điểm này, Ân Duyệt Dung cũng hiểu rất rõ...
Nhưng mà, đã đủ!
Mặc dù đứa nhỏ này căm ghét bà, nhưng bản tính lại lương thiện! Thấy mình bị bắt đi, vẫn thấy không đành lòng.
Vào lúc này, Đường Đường có thể đứng ra nói một câu như vậy, đối với bà mà nói, cũng đã đủ!
Đường Đường nghe thấy lời của A Trung, biểu cảm nhìn về phía hắn ta như nhìn một thằng ngu, "A Trung, chẳng lẽ cho tới nay, ngươi vẫn cho rằng ta là một thằng nhóc con đần độn sao?"
Chẳng lẽ nó ngươi phải là một thằng nhóc con? Chẳng lẽ ngươi không ngốc?
A Trung nghe vậy, trong lòng tất nhiên đang nghĩ là như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn rất khách khí nói, "Tiểu thiếu gia, làm sao như vậy được! Tiểu thiếu gia dĩ nhiên là thông minh hơn người!"
"Ồ..." Đường Đường gật gật đầu nói, "Nếu như ta không phải kẻ ngu mà nói, như vậy, xem ra ngươi mới là thằng ngốc rồi! Cho nên, ngươi dựa vào cái gì cho là, thời điểm thái độ ngươi khác thường, dùng một ít quà vặt và đồ chơi dụ dỗ ta đi làm một chuyện kỳ quái, lòng ta sẽ không có chút cảnh giác nào vậy hả?"
Lời này khiến cho A Trung không khỏi cảm thấy hồi hộp một chút! Thật sự là bởi vì giờ khắc này biểu cảm của đứa nhỏ này quá mức trấn định, hoàn toàn không giống như một đứa bé không hiểu chuyện.
Bất quá, A Trung vẫn cảm thấy thằng nhóc con này mới tí tuổi đầu, làm sao biết được gì! Huống chi, coi như là có đoán được cũng vô dụng.
A Trung làm bộ như không hiểu: "Tiểu thiếu gia, cậu nói cái gì? Tôi nghe không hiểu!"
Đường Đường đầy nhu thuận cười cười: "Xem ra, ngươi không chỉ là ngu xuẩn, mà còn là ngu xuẩn không có thuốc chữa!"
Nói xong, Đường Đường móc ra một vật từ trong ***g ***, nhìn về phía vị Bộ trưởng Lưu kia, "Ta biết nói xuông không có tác dụng, đây là chứng cứ!"
Ân Duyệt Dung là người đầu tiên nhận ra thứ trong tay Đường Đường là cái gì. Đó là... cây Pu't máy mấy ngày trước bà đưa cho Đường Đường...
Đứa nhỏ này, lại có thể vẫn luôn mang theo trên người sao...
"Đây là...?" Bộ trưởng Lưu cau mày.
Bàn tay nhỏ của Đường Đường nhấn một cái nút trên cây Pu't, trong nháy mắt, âm thanh của A Trung liền từ trong Pu't máy truyền ra.
Chiếc Pu't này có chức năng ghi âm.
[ A Trung: Thằng nhóc con... à nhầm, tiểu thiếu gia! ]
[ Đường Đường: Là ngươi à! Có chuyện gì sao? ]
[ Tiểu thiếu gia, đây là kẹo và đồ chơi tôi mua cho cậu, cậu xem thử có thích hay không! Tiểu thiếu gia, thích không? Chỉ cần cậu giúp tôi một chút chuyện nhỏ, những thứ này liền có thể cho cậu! ]
...
Đường Đường mặt không cảm xúc nói: "Còn muốn tiếp tục nghe sao?"
Nghe được từ trong cây Pu't bé xíu kia lại có thể truyền ra thanh âm của mình, A Trung quả thật là mộng bức rồi.
Những ngày qua cùng sinh hoạt chung, ở trong mắt hắn Đường Đường chỉ là một thằng nhóc con chỉ biết tỏ vẻ dễ thương, đáng yêu, có chút ngốc. Cho nên hoàn toàn không ngờ rằng những lời dụ dỗ kia của hắn, lại bị nhóc cố ý thu âm lại.
"Phu nhân... Bộ trưởng Lưu... Tôi chỉ tùy tiện tìm tiểu thiếu gia tán gẫu một chút..." Lần này A Trung rốt cuộc cũng luống cuống.
Bộ trưởng Lưu lạnh lùng lườm hắn một cái, "Im lặng, tiếp tục nghe!"
Rất nhanh, Đường Đường liền bắt đầu tiếp tục mở đoạn ghi âm kia.
[ Giúp cái gì? ]
[ Tiểu thiếu gia, vật này, cậu có thể giúp tôi đặt vào trong hộc bàn thư phòng của phu nhân không? ]
[ Tại sao ngươi lại không tự mình làm? ]
Bởi vì lúc đó Đường Đường hỏi vô cùng rõ ràng, cho nên quá trình A Trung lừa gạt nhóc như thế nào, toàn bộ đều được ghi lại cặn kẽ.
Chiếc hộp gỗ chạm hoa trong miệng A Trung, cho tới món đồ sứ men xanh, tất cả đều giống y như đúc với thứ bọn họ tìm ra được từ trong thư phòng.
Bộ trưởng Lưu sắc mặt nghiêm túc, nghe đoạn đối thoại bằng chứng này, càng nghe càng cảm thấy ăn khớp...
Cái tên người giúp việc gọi là A Trung này, chỉ sợ là thật sự có chút ngốc. Lời nói trong miệng đứa nhỏ này, cơ hồ mỗi câu đều đang bẫy hắn! Vậy mà hắn lại có thể không phát hiện chút nào.
[ Tiểu thiếu gia... Tôi cũng chỉ là vì sợ cậu làm sai, khiến cho bà ấy tức giận, sợ bà ấy sẽ trách phạt cậu, cho nên mỗi lần mới đều ở bên cạnh nhắc nhở cậu!! ]
[ Đúng vậy, tiểu thiếu gia! Chẳng lẽ cậu không biết chút gì sao? Thật ra thì quan hệ giữa phu nhân và cha cậu không tốt, làm rất nhiều chuyện quá phận đối với cha cậu, còn đuổi cha cậu ra khỏi nhà. Hơn nữa phu nhân còn rất ghét mẹ cậu... ]
Thời điểm Ân Duyệt Dung nghe A Trung dạy Đường Đường làm thế nào hãm hại chính mình, thần sắc vẫn lãnh đạm bình tĩnh như thường. Nhưng mà, khi nghe được A Trung lại ly gián quan hệ của mình và Đường Đường, sắc mặt thoáng liền biến đổi.
"Đùng" một tiếng, Ân Duyệt Dung tung một cước đá vào trên xương bánh chè của A Trung, "Cẩu nô tài!"
Lòng tham không đáy...
Ban đầu khi bà từ trong đống người ૮ɦếƭ cứu hắn ra, hắn ta đối với bà như chó quẫy đuôi, trung thành như một.
Nhưng mà, tham vọng quyền thế từ bên trong lại vĩnh viễn như không có đáy.
Bà đối xử với hắn càng tốt, càng tín nhiệm, lại vô tình thúc đẩy lòng tham đó...
Còn nữa, Ân Hành!!
Trừ vấn đề đó ra, tất nhiên không khó để Ân Duyệt Dung đoán ra, sau lưng A Trung, sẽ là ai...
Ý niệm này, càng khiến cho bà như rớt vào hầm băng.
"A ——!! " A Trung bị đá gào thét bi thương một tiếng, quỵ xuống, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Ân Duyệt Dung đứng thẳng người, yên lặng nhìn về phía Đường Đường. Người giúp việc thân cận bên cạnh mình còn đánh giá mình như vậy, Đường Đường sẽ ra sao?
Cũng khó trách Đường Đường sẽ trợ giúp A Trung...
Đúng lúc này, ghi âm trong máy rốt cuộc truyền đến thanh âm lạnh lùng của Đường Đường ——
[ Sẽ không một ai ghét mẹ ta! ]
[ Nhưng mà tiểu thiếu gia, những gì tôi nói đều là chính xác trăm phần trăm! Không tin cậu có thể tùy tiện đi ra ngoài hỏi thăm một chút, những chuyện này tất cả mọi người đều biết đấy! ]
[ Tại sao ta phải đi ra ngoài hỏi thăm? Ta chỉ cần nghe lời mẹ nói là được rồi! Mẹ đã nói, bà nội là người tốt, thì bà nội chính là người tốt! Ngươi nói xấu bà nội, ngươi chính là kẻ xấu! ]
...
Ân Duyệt Dung hoàn toàn không ngờ rằng Đường Đường sẽ trả lời như vậy, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Đứa nhỏ này, cho tới bây giờ vẫn chưa từng chán ghét mình sao?
Kiều Mẫu nghe đến đó mặt cũng đầy vui vẻ yên tâm. Bà biết ngay mà! Tiểu thiếu gia sẽ không đối xử tệ với phu nhân như vậy đâu!
Về phần đám thủ hạ và Bộ trưởng Lưu ở bên cạnh, cũng không nhịn được âm thầm xuýt xoa, vị hôn thê kia của quản lý Tư lại đánh giá rằng Ân Duyệt Dung là người tốt...? Thật là một người phụ nữ thần kỳ!
Tiếp đó, trong đoạn ghi âm chính là A Trung dùng đủ loại đầu độc, giả bộ đáng thương. Cuối cùng, dường như Đường Đường mềm lòng, mới bắt hắn đáp ứng làm một yêu cầu của mình, sau đó mới giúp hắn.
Sau khi đám người Bộ trưởng Lưu nghe được Đường Đường nói lên yêu cầu kia, biểu cảm trên mặt quả thực là... một lời khó nói hết!
Sau đó, đáng sợ hơn là, bọn họ cứ như vậy... Bị buộc nghe vô số lần: [ Phu nhân là mỹ nhân tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ ]
Bởi vì lo lắng nửa đường sẽ bỏ sót chứng cứ quan trọng gì, tất cả mọi người ở đây đều bị buộc phải nghe đủ... 100 lần... những lời này.
Nghe xong câu cuối cùng, sắc mặt của Bộ trưởng Lưu đều đã đen đến mức không thể đen hơn nữa rồi.
Đây đại khái sẽ là một trải nghiệm trọn đời khó quên của ông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc