Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1219

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Đối với Ân Duyệt Dung mà nói, mỗi từng giây từng phút bà cũng sẽ không lãng phí, thời thời khắc khắc đều luôn vắt óc suy nghĩ mưu kế tranh quyền đoạt lợi.
Hành vi nằm không phơi nắng, cái gì cũng không làm, đối với bà mà nói, quả thật chính là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Giờ phút này, bà lẳng lặng nằm ở chỗ này, nhìn ánh mặt trời nơi đỉnh đầu qua kẽ tay, lại như có một loại ảo giác vừa trải qua cả một đời...
Kiều Mẫu ở xa xa đứng một bên nhìn một màn này, hốc mắt ươn ướt.
Bà cho rằng đời này phu nhân cũng không có khả năng sẽ thay đổi. Thật không ngờ, ông trời cuối cùng cũng có một lần cảm thương cho số phận của bà, mang đứa nhỏ này đến bên cạnh bà.
"Kiều quản gia..." Lúc này, một người giúp việc đi tới trước mặt Kiều Mẫu.
Đang định mở miệng, bị Kiều Mẫu cắt đứt, "Nhỏ tiếng một chút! Phu nhân và tiểu thiếu gia đang nghỉ ngơi."
Người giúp việc báo cáo, "Người của Trọng Tài Hội tới rồi, muốn gặp phu nhân!"
"Trọng Tài Hội?"
"Đúng vậy, là Bộ Tư pháp, hơn nữa còn mang theo một đám đông người qua đây."
Kiều Mẫu nghe vậy, mơ hồ cảm thấy chuyện có chỗ nào đó không ổn, không dám trễ nãi, vội vàng bước nhanh tới thông báo cho Ân Duyệt Dung.
"Phu nhân, người của Bộ Tư pháp Trọng Tài Hội đột nhiên tìm tới cửa, không biết là có chuyện gì?" Kiều Mẫu nhanh chóng nói vắn tắt.
Ân Duyệt Dung cơ hồ trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái Quản lý Ân của Trọng Tài Hội, sửa sang lại quần áo, đứng lên, "Tôi đi xem một chút."
Nói xong liền xoay người dịu dàng nói với Đường Đường ở bên cạnh, "Bà nội có khách cần tiếp đón, con tự chơi một lát nhé."
"Vâng, bà nội." Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Ân Duyệt Dung bước nhanh về phía phòng khách.
Hộ vệ tự nhiên không dám cản người của Trọng Tài Hội, sau khi nhìn thấy giấy chứng nhận của đối phương, chỉ có thể cười trừ, sau đó lập tức đi thông báo cho Ân Duyệt Dung mà thôi.
Giờ phút này, bên trong phòng khách.
Bộ trưởng Bộ Tư pháp của Trọng Tài Hội đang chắp tay sau lưng, đứng ở nơi đó. Cùng lúc đó, nhân viên do ông ta mang tới đã phong tỏa tất cả các lối vào của sơn trang. Rất rõ ràng, những người này không mang theo thiện ý.
Cùng lúc đó, A Trung đang nín thở đứng ở một bên, che giấu ánh sáng tham lam và hưng phấn nơi đáy mắt.
Thật không ngờ những người này tới nhanh như vậy!
Bất quá cũng khó trách! Trọng Tài Hội bên kia vô cùng coi trọng vụ án Tần Tung.
Sắc mặt Ân Duyệt Dung không thay đổi chút nào, "Bộ trưởng Lưu đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa! A Trung, pha trà!"
"Vâng..."
Bộ trưởng Lưu giơ tay lên một cái, "Quản lý Ân, trà thì không cần, hôm nay tôi có công vụ trong người."
Hai con ngươi Ân Duyệt Dung híp lại, "Công vụ?"
Bộ trưởng Lưu ngoài cười nhưng trong không cười, "Quản lý Ân, bà cũng biết, vụ án Tần Tung, vẫn đều là do tôi làm! Có một phần sổ sách vô cùng quan trọng, mãi vẫn không tìm được tung tích."
Ân Duyệt Dung ung dung thản nhiên: "Biết, thì sao?"
Bộ trưởng Lưu thấy đến lúc này đối phương mặt vẫn không đổi sắc, ánh mắt có phần lạnh lùng, "Mới vừa rồi, có người tố cáo nặc danh, phần sổ sách kia, đang ở trong phòng sách của bà! Không biết Quản lý Ân có lời gì muốn nói?"
Ánh mắt Ân Duyệt Dung dừng lại, ngay sau đó nhìn về phía Bộ trưởng Lưu, "Bộ trưởng Lưu đang nói đùa?"
"Có phải là nói đùa hay không, lục soát một phen liền rõ ràng rồi! Đối phương tố cáo chính là có địa điểm vị trí cụ thể, thậm chí giấu ở nơi nào trong thư phòng cũng đều nói rõ rõ ràng ràng.
Không có lửa làm sao có khói! Vì chứng minh sự trong sạch của Quản lý Ân, tôi đành phải đích thân đến tận cửa thăm hỏi một chuyến. Quản lý Ân khẳng định là sẽ phối hợp phải không?" Tuy Bộ trưởng Lưu nói có vẻ rất văn hoa, không đắc tội một ai, nhưng cũng hoàn toàn không cho phép người ta phản bác.
Ân Duyệt Dung hiểu rất rõ, Bộ trưởng Lưu đã tự mình tới cửa, còn mang theo nhiều người như vậy, cho thấy một khi chưa tra rõ, liền sẽ không bỏ qua.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, bà hoàn toàn không kịp phản ứng. Giờ phút này, chuyện duy nhất bà có thể làm, chính là mặc cho đối phương lục soát.
Ân Duyệt Dung phong khinh vân đạm nói, "Tự nhiên, ngài tùy ý."
Ân Duyệt Dung rất nhanh liền khôi phục lại vẻ trấn định. Tác phong đối nhân xử thế cứng rắn thường ngày của bà, lại càng nghiêm khắc một khi dính đến các vấn đề về pháp luật, dẫn đến có không ít kẻ thù! Trước kia cũng đã từng có người bởi vì bất mãn mà tố cáo bà.
Chẳng qua là bà vẫn luôn luôn cẩn thận, cũng không hề có nhược điểm gì cho người ta bắt chẹt. Phần lớn những người đó cũng chỉ là xuất phát từ tâm lý chán ghét mới vu khống mà thôi.
Huống chi vô luận là trụ sở Ân gia hay là Vạn Mai sơn trang vẫn luôn vững vàng như thành lũy sắt, căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bộ trưởng Lưu nghe vậy, lập tức khoát tay một cái, để cho người nhanh chóng đi lục soát.
Ân Duyệt Dung gọi Kiều Mẫu đi qua, "Kiều Mẫu!"
Kiều Mẫu đang lo lắng bất an trong lòng, nghe vậy vội vàng đi tới, "Vâng, phu nhân, bà có gì phân phó?"
"Để cho người chú ý chăm sóc Đường Đường cho kỹ, đừng để cho nó đi tới tiền sảnh."
Kiều Mẫu theo lệnh, hiểu được là Ân Duyệt Dung sợ cảnh tượng này sẽ làm cho Đường Đường bị hù dọa, vội mở miệng đáp lời, "Vâng, thưa phu nhân..."
Bà vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân, đối với phu nhân hiểu rõ nhất, nên biết rằng phu nhân không có bất cứ quan hệ nào với những chuyện bẩn thỉu kia của Tần Tung. Làm sao sẽ có thể cất giấu vật trọng yếu như sổ sách của Tần Tung được?
Nhưng mà, hôm nay Bộ trưởng Lưu khí thế hung hãn, nói chuyện chắc như đinh đóng cột, thật sự là không thể không khiến bà lo lắng...
Ước chừng không tới năm phút, đã có một gã thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục vội vã mang theo một vật quay trở về, "Bộ trưởng! Đã tìm được!"
Ân Duyệt Dung thấy gã thanh niên kia mang theo một chiếc hộp gỗ chạm hoa màu đỏ xa lạ, từ trong thư phòng của bà đi ra, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.
Cái hộp này, bà chưa từng thấy, làm sao sẽ xuất hiện ở trong phòng sách của mình?
Bộ trưởng Lưu lập tức đi tới mở chiếc hộp ra, thấy được bên trong là một chiếc bình sứ màu xanh.
Bộ trưởng Lưu lại nói, "Phá hủy món đồ này!"
Thủ hạ nhận lệnh, lập tức móc ra một thanh dao găm, cẩn thận từng li từng tí cạy chiếc hộp gỗ tinh xảo kia ra.
Một lát sau, một tiếng "xoạt xoạt" vang lên, phần đáy tương đối dày của chiếc hộp bị thủ hạ cạy ra. Ở giữa chiếc hộp kia lại có hai lớp, bên trong là một đồ vật được bao bọc bằng giấy dày.
Thủ hạ lập tức kêu lên một tiếng, trình mấy thứ này qua: "Bộ trưởng!"
Bộ trưởng Lưu cẩn thận từng chút một mở lớp giấy ra, bất ngờ chính là phần sổ sách của Tần Tung...
"Quản lý Ân, lần này bà còn cái gì để nói?" Bộ trưởng Lưu mặt đầy lạnh lùng.
Ân Duyệt Dung nhìn chằm chằm tập văn kiện nọ, trên mặt mây đen giăng kín, "A..."
Nói cái gì bây giờ? Loại tình huống này, quả thật là không có gì để nói...
Bà quá mức tự tin, ngờ đâu sẽ có người có thể thần không biết quỷ không hay, đem vật này thả vào thư phòng của mình.
Kiều Mẫu vừa trở về liền nhìn thấy màn này, quả thật là kinh hãi đến biến sắc, "Bộ trưởng Lưu! Chuyện này là không thể nào! Nhất định là có hiểu lầm gì đó! Phu nhân chúng tôi luôn luôn làm việc rõ ràng minh bạch, làm sao sẽ có thể làm loại chuyện này? Phần sổ sách này nhất định là có người cố ý vu oan giá họa!"
Bộ trưởng Lưu lườm bà một cái, mở miệng nói, "Giá họa? Nơi này chính là Vạn Mai sơn trang! Xin hỏi, ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đàng hoàng công khai đem loại vật này đặt ở trong thư phòng của Quản lý Ân?"
Kiều Mẫu hốt hoảng lẩm bẩm, "Thư phòng của phu nhân trông chừng nghiêm mật, chưa được cho phép quả thật không có bất luận kẻ nào tiến vào, nhưng..."
Không đợi Kiều Mẫu nói xong, Bộ trưởng Lưu đã cắt đứt lời, "Đã như vậy, thì sẽ không có sai lầm rồi!"
Kiều Mẫu theo bản năng hướng về Ân Duyệt Dung nhìn một cái. Câu nói kế tiếp bà còn chưa nói hết là: Nhưng mà, quả thật tiểu thiếu gia có thể tùy tiện đi vào...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc