Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1196

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Ân Hành trầm tư chốc lát nói: "Lúc nào Phu nhân sẽ trở lại?"
"Lần này phu nhân bị Hội trưởng sắp xếp đi ra ngoài công tác, phỏng chừng ít nhất phải mất thời gian một tuần." A Trung trả lời.
Nghe lời nói này, khóe miệng Ân Hành khẽ nhếch lên: "Được à nha, chờ mẹ về, tôi sẽ tặng cho mẹ một món quà lớn... Mẹ không điều tra ra, tôi ngược lại muốn tự điều tra một chút!"
Nếu như tra ra Dịch Vân Mạc kia là giả mạo, như thế, người hắn ám sát sẽ không phải là con gái của hội trưởng. Cứ như vậy, coi như chuyện ám sát tra ra được trên đầu của hắn, Dịch Linh Quân cũng sẽ không làm gì được hắn, nguy cơ của hắn cũng sẽ được giải trừ.
Không chỉ như thế, nếu thực sự tra ra được kẻ giả mạo, hắn đại khái có thể nói mình là vì diệt trừ gian tế, không chỉ không sai, ngược lại còn có công!
"Thiếu gia, sợ rằng chuyện này không dễ dàng." A Trung trầm tư nói: "Nữ nhân kia thật không đơn giản... Thiếu gia, ngài nghĩ đi, ngay cả thủ đoạn của phu nhân đều không có biện pháp gì bắt cô ta. Lần trước cái gã Tam trưởng lão Không Sợ Minh đó theo dõi phu nhân bị bắt, phu nhân liền dùng kẻ này để xò xét, kết quả đều không điều tra ra được cái gì. Coi như nữ nhân kia thật sự là Nhiếp Vô Ưu giả mạo, cũng là một người đàn bà tâm địa sắt đá, cơ hồ không có bất kỳ sơ hở nào."
"Người của Không Sợ Minh..."
Nghe A Trung nói vậy, Ân Hành như có điều suy nghĩ.
Chỉ chốc lát sau, khóe miệng Ân Hành giãn ra, lạnh giọng cười nói: "Đúng rồi, Nhiếp Vô Ưu và Tư Dạ Hàn, nghe nói có sinh ra một đứa tiểu tạp chủng đúng không?"
"Đúng là đã sinh một đứa con, đoán chừng cũng đã 4 – 5 tuổi rồi, trước mắt ở tại Nhiếp gia Vân Thành." A Trung gật đầu một cái.
"Rất tốt!" Ân Hành không nhanh không chậm mở miệng cười nói: "Sống ૮ɦếƭ của trưởng lão Không Sợ Minh, Nhiếp Vô Ưu không quan tâm. Vậy... nếu như là con trai ruột của ả, tôi tin tưởng, hẳn là ả sẽ không khoanh tay đứng nhìn đi?"
"Thiếu gia, chuyện này ngài nên cẩn thận nghĩ lại đã!" Trên trán A Trung thấm ra một giọt mồ hôi lạnh: "Nếu như vị Dịch Vân Mạc kia, thật sự là Nhiếp Vô Ưu giả mạo cũng liền thôi đi... Nhưng nếu như không phải là giả mạo, cô ta đúng thật là con gái của hội trưởng..."
"Ồ, nếu như Dịch Vân Mạc quả thực không có quan hệ với Nhiếp Vô Ưu, tôi đây bắt con trai của Nhiếp Vô Ưu, cũng không có liên quan gì tới Dịch Vân Mạc cả. Chẳng lẽ Dịch Vân Mạc sẽ bởi vì một đứa nhóc con xa lạ mà gây khó dễ cho tôi sao?" Mặt Ân Hành đầy lơ đễnh.
"Lời này đúng là không sai, nhưng mà thiếu gia, lo lắng của tôi nói chung không phải là Dịch Vân Mạc... Ngài phải hiểu rõ một chút, con trai của Nhiếp Vô Ưu, cũng chính là con trai của Tư Dạ Hàn... Tư Dạ Hàn là hạng người gì, ngài hẳn phải biết! Nếu như ngài trói con trai của Tư Dạ Hàn, tôi sợ rằng tình cảnh của thiếu gia ngài..." A Trung muốn nói lại thôi.
Nhắc tới thủ đoạn ngày xưa của vị Đại thiếu gia đã rời khỏi Ân gia kia, sống lưng A Trung không khỏi có chút lạnh buốt, tê dại cả người.
Lúc này, hàn quang trong mắt Ân Hành không ngừng lóe lên, lạnh lùng nói: "Làm sao? Nếu như con trai của Tư Dạ Hàn ở trên tay tôi, hắn còn dám hành động thiếu suy nghĩ sao? Huống chi, phu nhân sau đó không lâu sẽ trở về rồi, tôi đây chỉ là đi đón cháu nội của phu nhân về, để cho thằng nhóc ở cùng bà nội của nó một thời gian ngắn, có vấn đề gì không?"
"Thiếu gia, cao tay! Thật sự là cao tay! Nếu đã như vậy, thì một chút xíu vấn đề cũng không có!" A Trung giơ ngón tay cái lên.
"Phái mấy thủ hạ có thể tin đi làm! Nghe nói đứa bé kia thông minh từ nhỏ, chỉ số thông minh cực cao, cực kì lanh lợi, cũng không phải là một ngọn đèn đã cạn dầu." Ân Hành dặn dò.
A Trung có chút khinh thường mở miệng nói, "Dù thông minh thế nào cũng bất quá chỉ là một đứa con nít ranh mà thôi."
Sắc mặt Ân Hành hơi trầm xuống, "Đừng thiếu cảnh giác! Chuyện này tuyệt đối không thể có bất kỳ sai lầm nào."
A Trung: "Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ chuẩn bị chu toàn."
Ân Hành dặn dò, "Bên người tiểu tạp chủng kia khẳng định là có người của Tư Dạ Hàn bảo vệ. Cậu dùng danh nghĩa của tôi, trực tiếp điều động Thiết vệ quân."
Nếu không... sợ là rất khó mang được người đi.
A Trung nghe vậy thầm kinh hãi, "Điều động Thiết vệ quân... Thế này có phải là quá trắng trợn rồi hay không... Vạn nhất bị phu nhân biết..."
Sắc mặt Ân Hành hơi trầm xuống, lạnh lùng nhìn gã tâm phúc một cái, "Mẹ đã sớm giao Thiết vệ quân cho tôi, như vậy những người này chính là người của tôi! Nghe tôi điều động, có vấn đề gì?"
Mặc dù trong lòng A Trung có chút lo âu, cuối cùng cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.
Trên mặt nổi, quả thật Ân Duyệt Dung đã giao quyền Thiết vệ quân cho Ân Hành, chẳng khác gì thừa nhận thân phận người thừa kế của hắn ta. Nhưng mà, thật ra thì tại Ân gia, vẫn có rất nhiều người ủng hộ Tư Dạ Hàn.
Nếu như Tư Dạ Hàn không trở lại cũng còn đỡ! Lần này hắn làm việc, coi như là Thiết vệ quân ở trong tay Ân Hành, nhưng lòng người cũng không hướng về phía hắn.
Vốn việc Ân Hành tranh thủ được sự ủng hộ của Tần Hi Viện, còn có sức đánh một trận. Nhưng ai ngờ đâu lại bỗng dưng trồi ra thêm một vị Dịch Vân Mạc, hậu thuẫn cho Tư Dạ Hàn. Cho nên bây giờ người của Ân gia, thật ra tất cả đều đang âm thầm quan sát, tạm thời không dám bày tỏ thái độ.
Dưới tình huống như thế, cũng khó trách Ân Hành sẽ nôn nóng rồi.
...
Vân Thành.
Chạng vạng tối, sau khi tan học, mấy vị hộ vệ Nhiếp gia hộ tống Đường Đường về nhà như thường ngày.
Xe vững vàng chạy, thời điểm đi tới một con dốc nọ, bánh xe đột nhiên chao đảo, ngay sau đó chiếc xe thắng gấp.
Xe của bọn họ, bị người ngăn lại!!
"Thiếu chủ cẩn thận!" Lập tức có hộ vệ đem Đường Đường che chở ở sau lưng, rất sợ làm cậu nhóc giật mình.
Đường Đường mặt không cảm xúc nhìn một đám người mặc áo đen, khuôn mặt phúng phính nhỏ bé, lộ ra thần sắc suy tư.
"Dám đến ςướק thiếu chủ Nhiếp gia chúng ta? Không muốn sống nữa?" Hộ vệ Nhiếp gia lạnh giọng quát lên.
Gã đàn ông cầm đầu sắc mặt lạnh tanh nói, "Giao Nhiếp Đường Tiêu ra, có thể tha cho các ngươi khỏi ૮ɦếƭ."
"Các ngươi là người nào! Quả thật là chán sống..."
Hộ vệ nói được nửa câu, Đường Đường nhìn lướt qua những người đó, mặt không đổi sắc lên tiếng: "Các ngươi là người Thiên Thủy thành."
Rõ ràng chỉ là một thằng bé con, nhưng đáy mắt lại là sự trầm ổn không phù hợp với tuổi tác. Ở trong tình huống thế này, trên mặt vậy mà lại không lộ ra bất kỳ sự hốt hoảng nào.
Nghe lời nói này, tên cầm đầu thoáng sững sờ. Làm sao đứa nhỏ này đoán được?
"Người của Ân gia sao?" Đường Đường tiếp tục hỏi.
"Thiên Thủy thành... Ân gia?"
"Cái gì? Người của Ân gia?"
Nghe vậy, thần sắc mấy vị hộ vệ Nhiếp gia nhất thời biến đổi.
"Làm sao ngươi biết?" Vẻ mặt tên cầm đầu đầy cổ quái.
Nếu như lời này được nói ra từ trong miệng của mấy gã hộ vệ, hắn còn có thể lý giải được, nhưng đây lại là... một đứa bé!!
Mấy người trố mắt nhìn nhau. Đều nghe nói tiểu thiếu gia Nhiếp gia vô cùng thông minh, xem ra đúng là như vậy!
Đường Đường lộ ra nụ cười còn vương nét trẻ con, "Ta đoán thôi, không nghĩ tới lại đoán đúng rồi."
Đoán?
Mặt gã thủ lĩnh lộ rõ vẻ nghi ngờ, nhưng liếc nhìn thằng bé nhìn như đang nhõng nhẽo đối diện, cũng không nghĩ nhiều.
Nhiệm vụ lần này, Ân Hành hạ xuống tử lệnh, hôm nay coi như là cá ૮ɦếƭ lưới rách, nhất định bọn họ cũng phải mang được người đi.
Dù sao nơi này cũng là Vân Thành, địa bàn của Nhiếp gia! Để tránh kinh động quá nhiều người, nhất định bọn họ phải tốc chiến tốc thắng. Nếu như những người này phản kháng, như vậy, tất cả mọi người đều phải ૮ɦếƭ.
Không thể chậm trễ nữa!
Thủ lĩnh đang muốn mở miệng hạ lệnh *** bất luận tội, gã phụ tá bên cạnh đột nhiên đi tới trước mặt Đường Đường, mặt đầy hòa ái dụ dỗ, "Ha ha, tiểu thiếu gia, là như thế này, bà nội cậu muốn gặp mặt cậu một lần. Làm phiền cậu đi cùng với chúng tôi một chuyến, được chứ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc