Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1191

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Lại đây, ta lại chuẩn bị cho con nhiều nhiều đạn một chút... Nhiêu này hẳn là đã đủ để sánh với thiên quân vạn mã rồi chứ?" Dịch Linh Quân nhẹ giọng cười nói.
Diệp Oản Oản yên lặng đem “bảo bối” thu vào.
"Mấy ngày nay, tốt nhất là con nên ở nhà, đừng đi ra ngoài, ta sẽ cho người canh chừng ở chung quanh chỗ con ở." Sau đó, Dịch Linh Quân lại dặn dò.
"Vâng, con đã hiểu." Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
Thật ra, chính mình sau khi có bảo bối này... nào còn cần thêm trợ thủ chứ!
Sau khi rời khỏi Dịch gia, Diệp Oản Oản trở lại chỗ ở, suốt ba ngày không hề ra ngoài.
Nhưng mà trong ba ngày qua, gã đàn ông kia cũng chưa từng xuất hiện.
Diệp Oản Oản không khỏi cười lạnh. Vậy mà nói trong vòng 3 ngày sẽ tới lấy tánh mạng mình, kết quả ngay cả một cái bóng cũng không hề thấy.
...
Ước chừng một tuần sau.
Vẫn là lúc đêm khuya, trong chỗ nàng ở lại lần nữa có tiếng vang khác thường.
Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày, lần này cũng có chút “khôn” ra, lẳng lặng không một tiếng động mở công tắc đèn ở bên cạnh chỗ nằm.
Nhưng mà, tình huống lần này lại cũng y hệt lần trước, đường dây điện có khả năng cũng đã bị cắt đứt, ánh đèn cũng không hề sáng lên.
Diệp Oản Oản lên đạn, chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ.
"A, Dịch tiểu thư, hết sức xin lỗi, mấy ngày trước có một số việc, cho nên trì hoãn, hẳn là không để cho Dịch tiểu thư chờ lâu đi?" Thanh âm của gã sát thủ nọ từ chỗ cũ truyền tới.
"Không sao, ta rất hiếu kỳ, là ai sai ngươi tới Gi*t ta?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Dịch tiểu thư, toàn bộ mọi khách hàng, ở chỗ chúng tôi, đều được bảo mật thông tin." Gã ta mở miệng cười.
"Phải không?" Khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, đem họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu gã: "Nếu như hiện tại ta hỏi ngươi, còn bảo mật sao?"
Mượn ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ, gã sát thủ cũng nhìn thấy khẩu súng trong tay của Diệp Oản Oản.
"Cô thân là con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội, lại có thể phá hư quy tắc, sử dụng súng ống?" Gã ta hơi nhíu mày.
"Ồ, phá hư quy tắc...? Vậy cũng phải có người phát hiện, không phải sao?" Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản lắp ống giảm thanh vào khẩu súng: "Ngươi nhìn xem, chỗ ở của ta, cách âm vốn cũng không tệ, lại lắp cái này vào, thần không biết quỷ không hay! Ngươi ૮ɦếƭ, không một ai sẽ biết, lại càng không có người biết vì sao người lại ૮ɦếƭ."
"Nếu ngươi không nói, ta cũng không muốn biết nữa, vĩnh biệt!"
Trong lúc nói chuyện, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch, nhẹ nhàng Ϧóþ cò.
Nhưng mà, một giây kế tiếp lại im hơi lặng tiếng.
"Ta nhổ vào... Ống giảm thanh này làm sao ngay cả một chút âm thanh cũng không có?" Thần sắc Diệp Oản Oản đầy kinh ngạc.
"Ha ha, Dịch tiểu thư, tôi thấy không phải là ống giảm thanh không phát ra thanh âm, 80% là trong súng của cô không có đạn đi?" Thanh âm của gã sát thủ vẫn ung dung.
Diệp Oản Oản nhíu chặt lông mày, mở băng đạn ra, đúng như dự đoán, những viên đạn mình sớm chuẩn bị, đã không cánh mà bay.
Đạn của nàng đâu rồi?
"Dịch tiểu thư, đây là đồ của cô sao?" Gã sát thủ đưa tay ra, đem viên đạn chậm rãi ném trên mặt đất.
"Ngươi... Từ lúc nào?"
Diệp Oản Oản ngạc nhiên, người đàn ông này, đã lấy trộm đạn của nàng?
"Ha ha, Dịch tiểu thư, có khả năng cô đã đánh giá quá thấp thực lực của tôi rồi." Nam nhân lắc đầu một cái, sờ tay vào иgự¢, cũng lấy ra một cây súng lục, họng súng đen ngòm hiện tại nhắm ngay Diệp Oản Oản.
Hiển nhiên, người đàn ông này, cũng cũng không để quy tắc ở trong mắt. Cũng còn may là chính mình mặc áo chống đạn... Chỉ cần không bắn trúng đầu của mình, vấn đề không lớn...
"Được rồi, Dịch tiểu thư, hết thảy đến đây chấm dứt! Xin hỏi Dịch tiểu thư còn có di ngôn gì muốn nói không?" Gã sát thủ cười nói.
Nhưng còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, lại là một loạt chuông điện thoại di động vang lên.
Gã ta hơi có chút áy náy nhìn Diệp Oản Oản: "Dịch tiểu thư, đợi một lát, tôi đi nghe điện thoại trước."
Dứt lời, gã ta trực tiếp không nhìn Diệp Oản Oản, lấy điện thoại di động ra.
"Nhi*p Vô Danh, đầu óc anh có vấn đề à... Không biết tôi đang thi hành nhiệm vụ hay sao mà còn gọi điện cho tôi?"
Giọng nói của gã sát thủ nọ hơi có chút khó chịu.
Âm thanh của gã đàn ông kia vừa vang lên, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, hắn mới vừa nói ai... Nhi*p Vô Danh?
Thậm chí, Diệp Oản Oản còn tưởng rằng mình nghe lầm. Chỉ bất quá, ở trong đêm khuya an tĩnh này, Diệp Oản Oản thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh quen thuộc.
"Nhiệm vụ gì, không chia cho tôi một phần?!"
Sát thủ lạnh giọng cười một tiếng: "Còn có thể là nhiệm vụ gì? Lần trước không phải là đã nói với anh rồi sao, Gi*t con gái Hội trưởng Trọng Tài Hội."
"... Thù lao thế nào?"
"Loại nhiệm vụ này anh cũng biết, chúng ta phải chịu nguy hiểm cao, thù lao dĩ nhiên là khá ổn thỏa, nếu không tôi cũng lười làm." Gã ta trả lời.
Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức, không phải là đang chấp hành nhiệm vụ sao, làm sao lại còn đi nấu cháo điện thoại?
"Lần sau có nhiệm vụ như vậy, nhớ gọi tôi đó nha!"
"Sao nữa, lại thiếu tiền?" Người đàn ông kia khẽ mỉm cười.
"Lăng Miểu hiện tại đang điều trị, cần rất nhiều tiền."
"Ừm, biết rồi, thiếu tiền cứ nói cho tôi biết, đợi tôi làm xong nhiệm vụ này, đến lúc đó sẽ đưa cho anh chút tiền! Còn nữa, Lăng Miểu, tôi cũng có hỏi giúp anh rồi đấy! Ở nước ngoài có một số chuyên gia, đến lúc đó tôi sẽ mời bọn họ tới, xem tình trạng của Lăng Miểu một chút." Sau một hồi trầm tư, sát thủ mới tiếp tục “nấu cháo”.
"Được."
"Thôi tạm không nói nữa, tôi bên này còn đang bận một chút." Sát thủ nói.
"Hiểu rồi, cậu làm việc trước đi!"
Rất nhanh, gã đàn ông kia cúp điện thoại.
Giờ phút này, ánh mắt của gã ta, lần nữa rơi vào trên người Diệp Oản Oản, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Dịch tiểu thư, thật ngại quá, mới vừa rồi có bạn gọi điện thoại tới, để cho cô chờ lâu... Chúng ta tiếp tục nào."
"Bạn ngươi là Nhi*p Vô Danh?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gã ta, khóe miệng co rúm lại.
"Sao hả, muốn làm quen? Đáng tiếc, ở chỗ này của tôi, có phần khó thực hiện đấy." Gã ta lạnh giọng cười.
"Làm quen cái đầu ngươi!" Diệp Oản Oản lập tức gọi điện thoại cho Nhi*p Vô Danh.
"Có chuyện gì vậy?" Âm thanh Nhi*p Vô Danh từ một đầu khác của điện thoại di động truyền tới.
"Nhi*p Vô Danh, bạn anh muốn Gi*t em!" Diệp Oản Oản vội vã tố cáo.
"Bạn anh? Muốn Gi*t em?" Âm thanh Nhi*p Vô Danh có chút ngơ ngác.
Diệp Oản Oản lập tức mở loa ngoài điện thoại ra: "Chính là cái vị bằng hữu mới vừa rồi gọi điện cho anh đấy! Đối tượng hắn chấp hành nhiệm vụ chính là em! Chính anh nói chuyện với hắn đi!"
Không cho Nhi*p Vô Danh có cơ hội đáp lại, Diệp Oản Oản trực tiếp ném thẳng cái điện thoại về phía gã sát thủ.
Gã ta khẽ nhíu mày, sau khi nhận lấy điện thoại di động, lại trực tiếp cúp điện thoại. Sau đó lấy ra điện thoại của mình, lần nữa gọi cho Nhi*p Vô Danh.
"A lô... Cậu nhận nhiệm vụ gì?" Nhi*p Vô Danh đặt câu hỏi.
"Ám sát con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội Dịch Linh Quân, Dịch Vân Mạc..." Gã sát thủ đáp lại, có chút hoài nghi nhân sinh.
"Cậu ám sát con gái của Dịch Linh Quân, làm sao em gái tôi lại gọi điện thoại nói với tôi, cậu muốn ám sát con bé?" Nhi*p Vô Danh càng nghi ngờ.
"Anh nói là Nhi*p Vô Ưu? Tôi ám sát Nhi*p Vô Ưu? Nhi*p Vô Danh, đầu óc anh có phải là bị úng nước rồi không vậy hả? Anh chờ chút, tôi cúp trước!" Gã sát thủ trực tiếp cúp điện thoại, sau đó một lần nữa mở chức năng gọi video.
Tay trái gã sát thủ cầm cầm khẩu súng, tay phải cầm điện thoại, từng bước từng bước đến gần Diệp Oản Oản.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản từ trên màn hình điện thoại di động của gã ta nhìn thấy Nhi*p Vô Danh.
"Ca ca, chính là hắn, muốn Gi*t em!" Diệp Oản Oản hướng về trên màn hình Nhi*p Vô Danh hô vang.
"Vô Ưu..." Nhìn thấy Diệp Oản Oản sau, Nhi*p Vô Danh nhất thời sửng sốt.
Thấy anh em nhận nhau, gã sát thủ hoàn toàn mộng bức tại chỗ: "Cô là Nhi*p Vô Ưu? Không phải đâu...!! Cô không phải là con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội, Dịch Vân Mạc sao? Làm sao cô lại biến thành Nhi*p Vô Ưu?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc