Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1171

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Tư Dạ Hàn xuất hiện tại nơi này, quả thật là gây ra chấn động không nhỏ.
Dù sao, ở đây cũng có không ít người của Trọng Tài Hội, chuyện tối ngày hôm qua đã truyền ra.
Những người ở đây đều nghe đồn người tính tình cao lãnh ngạo mạn, trong mắt không có ai như Dịch tiểu thư, tối hôm qua không hề để ý đến ai! Vậy mà hết lần này tới lần khác chỉ nói mấy câu với mỗi mình Tư Dạ Hàn, còn chủ động mời anh ta khiêu vũ.
Tất cả mọi người đang đứng hóng xem bát quái, bất quá hôm nay Dịch tiểu thư đối với việc Tư Dạ Hàn đến dường như cũng không có chỗ nào khác thường, vẫn cứ ngồi ở chỗ đó nói chuyện với Medusa, không “thèm” nhìn Tư Dạ Hàn thêm dù chỉ là một cái.
Trên thực tế, sự thật là, Diệp Oản Oản bên này còn chưa kịp ra tay, Tư Dạ Hàn mới vừa bước vào đã trực tiếp bị Dịch Linh Quân chiếm đoạt.
Thấy hai người hoàn toàn không có bất kỳ giao lưu nào, Ân Hành cách đó không xa nãy giờ vẫn luôn chú ý, thấy vậy cuối cùng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên là hắn suy nghĩ nhiều...
Thái độ Tư Dạ Hàn khiến Diệp Oản Oản bị đả kích không nhẹ, cho nên dẫn đến việc nàng có chút chưa gượng dậy nổi, ủ rà ủ rũ ngồi yên ở chỗ đó.
Medusa ho nhẹ một tiếng trấn an, "Tiểu sư muội, điều này nói rõ anh ta đối với muội chung thủy một lòng à nha, hẳn là muội nên vui vẻ mới đúng! Đợi sau khi muội khôi phục lại thân phận Nhi*p Vô Ưu, còn không phải là muốn hẹn hò thế nào liền hẹn hò như thế ấy sao!"
Diệp Oản Oản lầu bầu: "Hiện tại muội muốn hẹn hò ngay lập tức cơ!"
Cảm giác “cấm-sờ-vào-hiện-vật” cũng quá khó chịu!
Medusa hướng về Tư Dạ Hàn cách đó không xa nhìn một cái, uyển chuyển nói: "Từ thái độ trước mắt của cậu ta mà nói, phỏng chừng không quá có khả năng..."
Diệp Oản Oản đang chán nản, trong đầu đột nhiên như có linh quang lóe lên, "Tại sao lại không có khả năng?"
Nàng là ai chứ?
Bây giờ nàng cũng không phải là Nhi*p Vô Ưu!
Nàng hiện tại chính là con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội!
Diệp Oản Oản kích động nhìn về phía Medusa nói, "Muội thích theo đuổi ai thì theo đuổi người nấy, hẹn hò cái gì cơ chứ, còn cần phải theo đuổi anh ấy phiền toái như vậy sao? Lấy thân phận và hậu trường hiện tại của muội, hoàn toàn có thể ỷ thế Hi*p người, trực tiếp cưỡng đoạt đó nha!"
Medusa: "Ặc..."
Lời thoại này... Có phải là có chỗ nào đó không đúng lắm rồi không? Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, lại thật giống như vẫn rất có đạo lý?
Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Oản Oản trong nháy mắt phục sinh đầy bình máu, đầy ưu nhã nhấc giày cao gót đứng lên.
Tối nay nàng trang điểm nhẹ, mặc một bộ dạ phục màu đen, lộ ra phần lưng xinh đẹp tô bật vòng eo con kiến. Chiếc giày cao gót được thiết kế theo hình dáng bụi gai vòng quanh cổ chân, khiến làn da trắng nõn nà của nàng càng thêm được tôn vinh đầy quý phái.
Nàng chậm rãi cất bước đi về phía Tư Dạ Hàn, giống như một đóa hoa hồng đen rực sáng dưới ánh trăng giữa màn đêm, vừa nguy hiểm lại mê người.
Thật là đẹp...
Cơ hồ tất cả ánh mắt đều ngưng tụ ở trên người cô gái.
Dịch Linh Quân thấy con gái đi về phía bên này, dùng ánh mắt hỏi thăm: Con lại muốn làm cái gì? Người ta rõ ràng là không thèm để ý đến con đó nha, tối hôm qua đã trực tiếp cự tuyệt con rồi!
Diệp Oản Oản không để ý đến Dịch Linh Quân, trực tiếp đi tới trước mặt Tư Dạ Hàn, mở miệng: "Quản lý Tư, cùng nhau nhảy một điệu chứ?"
Tư Dạ Hàn: "..."
Dịch Linh Quân: "..."
Tất cả mọi người vây xem: "..."
Lời thoại...giống y như đúc...so với tối ngày hôm qua!
Nếu như tối hôm qua chẳng qua chỉ là thuận miệng mời, vậy thì tối nay, lần thứ hai này, giải thích kiểu nào đây?
Không biết qua bao lâu, ở bên trong bầu không khí yên lặng đầy quỷ dị, Tư Dạ Hàn khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái, "Dịch tiểu thư, xin lỗi, hôm nay tôi bận chút việc."
Lại cự tuyệt!!!
Mọi người tại đây quả thật là cũng không dám tin tưởng rồi, đồng loạt quay sang nhìn Diệp Oản Oản.
Liên tục bị cự tuyệt hai lần rồi đó nha, vậy mà cũng đều có thể nhịn?
Khóe miệng Diệp Oản Oản chậm rãi nở một đường cong đẹp đến kinh tâm động phách, chậm rãi cúi người, tiến tới bên tai Tư Dạ Hàn, "Quản lý Tư, tôi cũng không phải là đang trưng cầu ý kiến của anh."
Nói xong trực tiếp khép tập tài liệu trong tay Tư Dạ Hàn lại, "Xoạch" một tiếng nhét vào trong иgự¢ của Dịch Linh Quân, "Hiện tại, không bận nữa!"
Nói xong dùng ánh mắt tràn đầy cảnh cáo, trừng Dịch Linh Quân một cái.
Dịch Linh Quân nuốt nước miếng, "Ôi chao, lớn tuổi rồi, tinh lực theo không kịp, những chuyện này, hay là để ngày khác hãy nói."
Tư Dạ Hàn: "..."
Vào giờ phút này, những vị khách mời ở bên cạnh, thoạt nhìn bề ngoài vẫn có vẻ đang hàn huyên náo nhiệt như cũ, nhưng trên thực tế mỗi một ánh mắt đều đang liếc xéo hóng tình hình bên này. Một bên, Lâm Khuyết và Du Thiệu cách tương đối gần, mắt thấy hai người giằng co, giương cung bạt kiếm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tần Hi Viện vốn vẫn còn đang hoài nghi bởi vì tướng mạo của Dịch Vân Mạc, vào lúc này, nhìn thấy thái độ Tư Dạ Hàn, lại có chút mơ hồ không xác định nổi.
Lâm Khuyết càng nghĩ càng rầu rĩ, nhưng mà hiện tại quả thật là nghĩ không ra nổi biện pháp nào, đành tránh ở bên cạnh đốt một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.
Gió thổi làn khói thuốc, vừa vặn bay về phương hướng của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản vốn còn đang đợi Tư Dạ Hàn phản hồi, lúc này ánh mắt nhất thời giống như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Lâm Khuyết, "Khói, tắt!"
Lâm Khuyết còn đang ngậm thuốc lá trong miệng, mặt đầy ngơ ngác, "Ơ...hể?"
Diệp Oản Oản đưa tay nhẹ nhàng xua tan làn khói thuốc trước mặt Tư Dạ Hàn kia, lặp lại một lần nữa, "Dập thuốc lá!"
Lâm Khuyết nhìn Diệp Oản Oản một cái, lại nhìn Tư Dạ Hàn một cái, lúc này cuối cùng mới phản ứng lại. Ngoài miệng không nói, trong lòng cũng đã bật chế độ ói hỏng bét.
Có lầm hay không vậy hả? Một người đàn ông như Cửu ca, bị hun một chút khói mà thôi, có cần phải làm quá như vậy sao?
Lâm Khuyết ai oán không thôi mà nhìn Cửu ca nhà mình, sau đó ngoan ngoãn dập tắt thuốc lá.
Tư Dạ Hàn tất nhiên cũng thấy dược ánh mắt ai oán của Lâm Khuyết, trên mặt vậy mà lại không có bất kỳ thần sắc khác thường nào, lòng bàn tay nhẹ nhàng gõ ở trên mặt kính thủy tinh của quầy rượu, con ngươi thâm thúy như dải ngân hà lẳng lặng nhìn người thiếu nữ trước mắt.
Diệp Oản Oản: "Quản lý Tư, xin mời."
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của toàn bộ mọi người, Diệp Oản Oản hướng về Tư Dạ Hàn đưa tay ra.
Tư Dạ Hàn liếc mắt nhìn lòng bàn tay mềm mại mịn màng của cô gái một cái, chậm rãi đứng dậy, dùng bàn tay to lớn bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn kia ở trong lòng bàn tay.
Cùng với tiếng đàn violin du dương vang lên, hai người cùng nhau bước vào sân nhảy.
Trong sân nhảy, cơ hồ tất cả mọi người đều theo bản năng mà dừng bước lại, lui qua một bên.
Thật sự là hai người này quá chói mắt, động tác khiêu vũ và nhịp bước rõ ràng nhìn qua có vẻ thờ ơ hờ hững, nhưng lại hài hòa đến mức cứ tưởng như là một cặp tình nhân đang yêu nhau cháy bỏng.
Mọi người vừa suýt xoa thổn thức, vừa theo bản năng quay sang nhìn về phía Tần Hi Viện và Ân Hành ở bên cạnh.
Vốn là mọi người còn đang cảm thán đôi kim đồng ngọc nữ này, kết quả, đem so sánh với cặp đôi đang tay nắm tay trong sân nhảy kia, nhất thời cái gì cũng không phải!
"Chậc chậc, lợi hại! Quả nhiên vẫn là vị Quản lý Tư này lợi hại..."
"Coi như là tôi phục rồi! Cho nên nói... quả nhiên là Tần Hi Viện nói dối đấy?"
"Tôi thấy đúng là như vậy rồi! Còn không phải là Tần đại tiểu thư bị cự tuyệt, thẹn quá hóa giận mới quay sang lui tới với Ân Hành đấy chứ?"
"Tám chín phần mười! Ân Hành nào có bản lãnh này, nhiều năm như vậy ở tại Ân gia cũng bất quá chỉ là một quản sự nho nhỏ mà thôi! Dựa vào chút bản lĩnh ấy của hắn, cũng chỉ có thể đi mót những thứ mà Tư Dạ Hàn không thèm mà thôi!"
...
Những lời bàn tán xung quanh càng ngày càng khó nghe, Tần Hi Viện càng lúc càng thấy gã Ân Hành ở bên cạnh không thuận mắt. Cô ta đưa một tay đẩy hắn ra, thẹn quá hóa giận xoay gót bỏ đi mất rồi!
Vốn là cô ở cùng một chỗ với Ân Hành là vì muốn khiến cho Tư Dạ Hàn hối hận, để cho anh ta khó coi! Ai ngờ đâu anh ta lại được con gái của Hội trưởng coi trọng, làm hại cô trở thành trò cười của mọi người.
Ân Hành bị đẩy đến lảo đảo một cái, ánh mắt vẫn như cũ trân trân nhìn chòng chọc hai người trong sân nhảy, sắc mặt âm lãnh dị thường.
Vốn lấy được sự coi trọng của thiên kim Tần Hội phó là vinh dự bao lớn, nhưng bây giờ thì sao? Toàn bộ niềm vinh dự đều biến thành sự sỉ nhục, hắn đã bị gắn một cái mác là một kẻ ngang ngược tàn ác!
Trong sân nhảy, Tư Dạ Hàn chỉ dùng một tay nắm lấy bàn tay của thiếu nữ, một bàn tay khác thì đặt hờ ở hông của nàng, căn bản cũng không hề ᴆụng chạm nhiều. Có thể nói là tương đối quân tử, thủ thân như ngọc!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc