Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1142

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Tư Dạ Hàn nhìn về phía xa xa, lòng có chút không yên mở lời: "Oản Oản, sắp tới sẽ có đại hội mỗi năm một lần của Trọng Tài Hội, anh cần phải đi Thiên Thủy thành một đoạn thời gian."
Tới đại hội thường niên, Trọng Tài Hội đều sẽ xử lý một số công việc trọng đại, và sẽ tiến hành rà soát sửa chữa một lần đối với quy tắc của Độc Lập 12 Châu.
Diệp Oản Oản nghe vậy, không khỏi hơi nhíu mày, "Họp nữa sao..."
Đại hội Trọng Tài Hội, khẳng định là Ân Duyệt Dung cũng có mặt, hơn nữa mẹ của Tư Dạ Hàn, Ân Duyệt Dung, cũng chính là người của Thiên Thủy thành.
Diệp Oản Oản khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Mặc dù đối với Ân Duyệt Dung cũng không hiểu mấy, nhưng mà, chỉ từ sự kiêng kỵ của Tư Dạ Hàn đối với mẹ của anh mà xem, liền biết được khẳng định là không đơn giản. Cộng thêm trước khi đi, Ân Duyệt Dung dùng gương mặt mỉm cười nói câu nói kia, thật sự là khiến cho người ta có chút rợn cả tóc gáy.
Tư Dạ Hàn hơi khựng lại, đáy mắt dường như thật nhanh thoáng qua một sự khẩn trương đầy đè nén, nhưng sắc mặt thoạt nhìn lại có vẻ lãnh đạm thờ ơ trước sau như một, nói một câu bằng một giọng vô cùng bình tĩnh: "Chờ anh trở lại, chúng ta liền kết hôn."
Đang suy nghĩ viển vông, Diệp Oản Oản nghe nói như vậy, lập tức “rột” một cái ngẩng đầu lên, ngước đầu nhỏ, gật đầu thật nhanh: "Được, được, được à nha!"
Nhìn thấy con ngươi sáng lấp lánh của thiếu nữ, trái tim Tư Dạ Hàn trở về chỗ cũ, khóe miệng vốn căng thẳng cũng nở rộ một đường cong làm cho người ta động lòng. Anh ôm cô gái của mình vào trong ***g ***, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngọt ngào lên cánh môi của cô...
Diệp Oản Oản nháy con mắt, cảm thấy rất là khó hiểu đối với phản ứng của Tư Dạ Hàn, "Em nói này bảo bối, anh làm gì lại kích động như vậy hả? Em đáp ứng với anh, không phải đã là chuyện đương nhiên rồi sao?!"
Lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền tới thanh âm sâu kín của Lâm Khuyết, "Khục... quấy rầy một chút.. Nơi này còn có người..."
Diệp Oản Oản nghiêng đầu nhìn “bóng-đèn-nhãn-hiệu-Lâm-Khuyết” một cái, "Ờ" một tiếng, "Tôi biết mà, anh sáng sặc sỡ lóa mắt như vậy, làm sao tôi lại có thể không nhìn thấy cơ chứ!"
Lâm Khuyết: "..."
Nếu thấy rồi, không thể cân nhắc tới cảm nhận của giống cẩu độc thân quý hiếm này một chút sao?
Lâm Khuyết yên lặng đứng tại chỗ, tỏ vẻ “tôi-cạn-lời-rồi”.
Không biết Lâm Khuyết nghĩ đến cái gì, muốn nói rồi lại thôi, hướng về Tư Dạ Hàn nhìn lại, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói, "Cửu ca, chúng ta thật sự phải trở về Thiên Thủy thành sao? Chỗ đó chính là địa bàn của dì Dung! Lỡ như... một đi không trở lại..."
Lâm Khuyết còn chưa dứt lời, lập tức bị một ánh mắt sắc bén của Tư Dạ Hàn dọa sợ đến nghẹn trở về.
Diệp Oản Oản vốn là không muốn hỏi nhiều, nhưng đều đã đến loại thời điểm thế này rồi, thật sự là không hỏi không được, "A Cửu, anh và mẹ của anh... Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Tư Dạ Hàn quả nhiên là rất kiêng kỵ Ân Duyệt Dung, vừa nghe nhắc đến người này, biến sắc.
Sau một hồi lâu yên lặng, Tư Dạ Hàn mở miệng nói: "Oản Oản, anh cũng không muốn lừa gạt em, mẹ anh rất nguy hiểm! Khoảng thời gian này, em tận lực không nên đơn độc đi ra ngoài. Còn Đường Đường nữa, tạm thời không nên đi đến trường học, anh sẽ để cho Khương Viêm đích thân bảo vệ bọn em 24/24."
Sở dĩ anh nhất định phải trở về Thiên Thủy thành, cũng là vì muốn đàm phán cùng mẹ.
Diệp Oản Oản cau mày: "Nghiêm trọng như thế... Anh nhất định phải trở về sao?"
Tư Dạ Hàn: "Hội nghị lần này không thể vắng mặt!"
Diệp Oản Oản: "Em sẽ cùng đi với anh!"
"Không được!" Tư Dạ Hàn lập tức cự tuyệt.
Lâm Khuyết thấy được được ánh mắt ra hiệu của Cửu ca nhà mình, chỉ có thể phối hợp khuyên nhủ, "Này này, Cửu tẩu, thật ra thì dì Dung cũng không đáng sợ như vậy, dì ấy không đem chồng mình tháo thành tám khối, cũng không đem tình nhân của chồng rút gân lột da, càng không luộc sống con trai. Cô nhìn Cửu ca đi, không phải là còn sống sờ sờ đó sao... Lời đồn đãi đều là giả... Cô đừng tin..."
Ha ha ha...
Diệp Oản Oản nghe được xạm mặt lại. Lâm Khuyết không giải thích cũng còn đỡ, vừa giải thích trong nội tâm nàng càng cảm thấy tồi tệ thêm.
Tư Dạ Hàn sắc mặt nghiêm túc nói, "Ngoan ngoãn ở lại đây chờ anh trở về. Nếu như em đi cùng anh, anh sẽ phải chiếu cố em, làm việc ngược lại cũng không tiện lắm."
Nhìn thái độ Tư Dạ Hàn, nhất định là sẽ không để cho nàng đi rồi! Diệp Oản Oản suy nghĩ, chính mình đối với “loại sinh vật” như “mẹ chồng” này, dường như thật đúng là không có biện pháp giải quyết triệt để nào, càng cố gắng càng phản tác dụng, vì vậy chỉ có thể gật đầu, "Vậy cũng tốt, nếu có chuyện gì, nhất định anh phải lập tức nói cho em biết."
Tư Dạ Hàn: "Được."
Diệp Oản Oản nhíu mày, "Vậy ngày cưới của chúng ta liền quyết định là sau khi đại hội kết thúc nhé! Nếu như đến lúc đó mà anh vẫn chưa trở lại, vậy cũng đừng trách em ςướק tài sản, phóng hỏa, kéo 500 anh em đi ςướק rể đấy!"
Tư Dạ Hàn nghe vậy bật cười, "Không có khả năng này."
Mặc dù, anh rất chờ mong.
Bắc Đẩu cầm lấy cái túi giấy màu nâu chạy tới, "Phong tỷ, thứ tỷ muốn đệ đã để cho người viết xong! Còn nữa, đệ đã phân phó, một khi có tin tức của Kỷ Hoàng liền thông báo cho tỷ! Tỷ hãy yên tâm!"
Biểu cảm của Tư Dạ Hàn dường như không có thay đổi gì, chẳng qua chỉ thản nhiên nhìn Bắc Đẩu một cái.
Diệp Oản Oản thì ngược lại, sống lưng cứng đờ, nhất thời đổi sắc mặt, trừng Bắc Đẩu một cái, "Được rồi, được rồi, lỗ tai tôi không có điếc, cậu nhỏ tiếng một chút."
Nói xong, ho nhẹ một tiếng, vội vàng nhìn về phía Tư Dạ Hàn, cẩn thận từng li từng tí mà giải thích, "Bởi vì sau khi đi hải đảo, Kỷ Tu Nhiễm vẫn không có tin tức, cho nên em liền để người lưu ý một chút, anh đừng suy nghĩ nhiều nha!"
Tư Dạ Hàn phong khinh vân đạm đáp, "Trong mắt em, anh là người không biết phải trái như vậy?"
Diệp Oản Oản: "Ha ha, không phải đâu, anh không phải như vậy một chút nào! Anh có thể nhận biết phải trái, cho tới bây giờ em chưa bao giờ bị biển giấm dìm ૮ɦếƭ bao giờ!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản cười khan, sau đó từ trong tay Bắc Đẩu cầm lấy túi văn kiện, "Bảo Bảo, nếu anh muốn đi họp, vậy thì thuận tiện giúp em mang cái này theo luôn đi."
"Cái gì?" Tư Dạ Hàn hỏi.
Diệp Oản Oản cười híp mắt trả lời, "Đương nhiên là công văn kiện dòng chính vi phạm hiệp ước! Đúng rồi, nếu như bọn họ không nguyện ý chịu phạt, vậy thì bồi thường tiền cũng được! Em không ngại đâu hàaa...!"
Tư Dạ Hàn hướng về “tiểu hồ ly” nhìn một cái, xoa xoa đầu của nàng, "Được rồi, giúp em tranh thủ đòi khoản bồi thường lớn nhất."
Diệp Oản Oản nhất thời nhảy cỡn lên hôn Tư Dạ Hàn một cái, "Yêu anh nhất rồi!"
Một bên, Bắc Đẩu trố mắt nghẹn họng, chậc chậc thở dài, "Trước đó sao tôi lại sẽ có thể cảm thấy Tu La Chủ làm việc quá chính trực, không xứng với Phong tỷ của mình, bây giờ nhìn một chút, thật là quá xứng đôi..."
Lâm Khuyết: "Vậy có thể là cậu có hiểu lầm gì đó với Cửu ca nhà chúng tôi rồi!"
...
Đại hội thường niên quan trọng nhất của Độc Lập 12 Châu sắp tới, rất nhanh, Tư Dạ Hàn đã lên đường đi đến Thiên Thủy thành.
Sắc trời dần dần tối xuống, trước cửa Thiên Thủy thành.
Một chiếc xe màu đen vừa mới đậu, còn chưa kịp trình giấy tờ qua cửa, đã lập tức bị một đội nhân mã bao bọc vây quanh.
Mờ tối, một gã thanh niên trẻ tuổi mang giày lính cầm đầu, nhanh chân đi tới trước mặt chiếc xe màu đen, lạnh giọng hỏi: "Thiếu chủ xin dừng bước, phu nhân có lời mời."
Khuôn mặt gã thanh niên trẻ tuổi kia giống như máy móc lạnh giá, không có bất kỳ cảm xúc nào, cả người thật giống như một lưỡi đao dính đầy máu tanh, chỉ đứng ở nơi đó thôi cũng đã đủ để cho người ta sinh ra hàn ý trong lòng.
Bên trong xe, Lâm Khuyết thò đầu nhìn ra bên ngoài một cái, thiếu chút nữa khóc lên, "Má ơi, là Ngụy Tử Khiên! Thôi xong rồi Cửu ca, dì Dung ngay cả Thiết Vệ Quân đều phái ra! Tôi đã nói không nên quay lại rồi mà, dì Dung khẳng định đang chờ bắt anh đấy! Đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao..."
Vừa nghĩ tới gương mặt xinh đẹp đến tột độ kia của dì Dung, chân của hắn đều run lập cập. Thế cho nên, ngay cả gương mặt tương tự kia của Cửu ca, hắn cũng không dám nhìn thẳng...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc