Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1005

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Thất Tinh nói xong, cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng nói với Nhiếp Vô Danh: "Không cần phải giảm giá, tôi đồng ý mua với giá gốc, mau đưa thuốc giải cho tôi!"
Diệp Oản Oản: "Không được mua! Có mua tôi cũng không uống!"
Bắc Đẩu: "Phong tỷ à, tỷ đừng như vậy mà! Không uống thuốc giải... vậy làm sao có thể giải độc? Phương thức giải Cổ độc ‘có-sĩ-diện’ mà tỷ đề cập căn bản là không tồn tại à nha! Nói không chừng còn ૮ɦếƭ sớm hơn một chút!"
Diệp Oản Oản: "Không uống!"
Trong lúc nhất thời, tình cảnh lâm vào bế tắc. Cho đến lúc này, con ngươi Đại trưởng lão chuyển động, ung dung mở miệng nói một câu, "Minh chủ đại nhân của tôi ơi, nếu như ngài không uống thuốc giải, vậy thì Tu La Chủ cũng sẽ ૮ɦếƭ. Cái ૮ɦếƭ có lúc nặng tựa Thái Sơn, có lúc lại nhẹ như lông hồng, cô nhẫn tâm nhìn trai đẹp ૮ɦếƭ theo mình hay sao?"
Sau khi Đại trưởng lão dứt tiếng, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút...
Đúng vậy, sau khi Tình Cổ này phát tác, sẽ là cảnh hai người cùng ૮ɦếƭ.
Hơn nữa còn ૮ɦếƭ rất thảm, miệng lưỡi lở loét, thất khiếu chảy máu...
Hiện tại chỉ còn lại không tới 2 giờ mà thôi, mà cái tính tình ngang như cua của Tư Dạ Hàn kia, nếu như đợi anh nguyện ý cùng nàng giải độc, nói không chừng mộ phần của hai người đã xanh cỏ rồi.
Tam trưởng lão luôn miệng phụ họa, "Minh chủ, cô xem, một đại mỹ nam đẹp như Tu La Chủ, cô cam lòng để cho hắn ta ૮ɦếƭ thảm như vậy sao?"
Bắc Đẩu: "Đúng vậy, đúng vậy..."
Diệp Oản Oản sờ tấm giáo bia trong ***, thần sắc vùng vẫy ba giây, cuối cùng mở miệng nói: "Nhiếp Vô Danh, đưa thuốc giải cho em."
Quá tốt rồi!
Quả nhiên vẫn là phải tìm đúng xương sườn mềm của Phong tỷ!
Phía sau gốc cây, Lâm Khuyết theo đó mà thở phào nhẹ nhõm, "Cũng còn may, cũng còn may! Cái cô nàng này, cuối cùng cũng chịu uống thuốc giải! Uống sớm một chút không phải là êm chuyện rồi sao..."
Bên kia, sau khi Diệp Oản Oản chịu thỏa hiệp, Nhiếp Vô Danh cực kỳ mau lẹ móc thuốc giải giao ra.
Diệp Oản Oản nhận lấy một chai nhỏ màu xanh biếc, đổ ra một viên thuốc hình tròn màu trắng, sắc mặt đầy nghiêm túc nói với Nhiếp Vô Danh: "Đã nói bớt 50% rồi đấy nhé!"
Nhiếp Vô Danh che mặt: "Em gái ngoan của tôi ơi, đã tới nước này rồi mà em còn trả giá với anh sao!!"
Diệp Oản Oản: "Anh nói mau, bớt 50%, có bán hay không!?"
Diệp Oản Oản quặm mặt lại, tỏ vẻ ‘anh-không-bán, tôi-liều-mạng-cho-anh-xem’.
Nhiếp Vô Danh cảm thấy trong “kiếp gian thương” của mình lần đầu tiên đã gặp phải đối thủ: "Bán, bán ngay và luôn! Bán cho em, giảm 50%!"
Diệp Oản Oản lúc này mới hài lòng, có chút không cam tâm tình nguyện uống viên thuốc giải.
Còn có ai số khổ như nàng không?
Lại lăn lộn kém đến nỗi phải uống thuốc để giải độc...
Tiếp đó, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
"Phong tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?" Thất Tinh khẩn trương hỏi, những người khác cũng đều bất an nhìn chằm chằm phản ứng của Diệp Oản Oản.
Thần sắc Nhiếp Vô Danh đầy vẻ dễ dàng vỗ *** nói, "Hi, các người cứ yên tâm đi, thuốc giải này của tôi uống vào nhất định sẽ hết bệnh, trong vòng một phút Cổ độc sẽ được giải ngay!"
Thất Tinh nhìn thời gian trên điện thoại di động một cái.
Thời gian một phút vốn trôi qua thật nhanh, giờ phút này lại giống cả một thế kỷ vậy, sao lại dài đằng đẵng.
Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế, lẳng lặng chờ đợi thuốc giải phát huy tác dụng.
Chỉ chốc lát sau, thời gian cũng đã đến.
Nhiếp Vô Danh cười hỏi, "Em gái, em cảm thấy thân thể như thế nào hả? Có phải là tốt hơn nhiều hay không? Thanh tỉnh nhiều hơn? Tơ máu trên người cũng không còn thấy đâu?"
Diệp Oản Oản trầm mặc khoảng chừng 10 giây đồng hồ...
"Nhiếp Vô Danh, anh đang đùa sao?" Đầu của Diệp Oản Oản đều đã nhanh muốn nổ rồi, trên trán gân xanh nổi lên, "Thanh tỉnh cái rắm, khắp đầu đều là anh ấy!"
Cái từ “anh ấy” này là chỉ... Tu La Chủ?
Hay là ông chủ xưởng giấm đó?
Hay là vị gia chủ Tư gia kia?
Biểu cảm của Bắc Đẩu có vẻ mơ hồ.
Diệp Oản Oản vừa nói vừa vén tay áo lên, lộ ra những sợi tơ máu lan tràn khắp cơ thể, nhìn còn đáng sợ hơn, "Hơn nữa, anh nói cho tôi nghe, cái này mà gọi là tơ máu đều biến mất rồi hả? Tôi đã sắp thành huyết nhân rồi đây này!"
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm cổ tay của Diệp Oản Oản, sợ ngây người: "Mịa nó! Phong tỷ! Sao lại thế này? Một phút đã qua rồi mà! Làm sao lại càng nghiêm trọng hơn?"
Chỉ thấy trên người Diệp Oản Oản, những đường tơ máu càng nhiều hơn, hơn nữa màu còn đậm hơn cả lúc nãy, cơ hồ như có máu tươi muốn phá vỡ lớp da tuôn ra ngoài.
Những người khác cũng đều nôn nóng, bắt đầu truy hỏi Nhiếp Vô Danh, "Có chuyện gì vậy? Vậy mà nói thuốc giải hiệu quả tức thì đấy!"
Nhiếp Vô Danh cẩn thận từng li từng tí lui về sau một bước, "Không đúng, chuyện này không khoa học, làm sao lại không có hiệu quả chứ? Tử Quỷ đã nói trong vòng một phút Cổ trùng sẽ ૮ɦếƭ chắc, sau đó tơ máu sẽ hoàn toàn biến mất đấy!"
Diệp Oản Oản tức giận: "Khoa học cái rắm, thứ đồ chơi này vốn bản thân nó đã không khoa học! Thuốc giải dỏm này của anh rốt cuộc có hiệu quả hay không vậy?"
Thất Tinh: "Hiện tại rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Nhiếp Vô Danh: "Khục... Chuyện này... Có khả năng... Đại khái... Có lẽ... Là thuốc giải... Không có hiệu quả..."
Thất Tinh: "Thuốc giải làm sao lại có thể không có hiệu quả?"
Nhiếp Vô Danh: "Cổ độc Tình Đầu Ý Hợp đều có thể phát sinh biến dị... Cho nên thuốc giải mới mất đi hiệu lực... Thật ra thì cũng không phải là vô dụng..."
Diệp Oản Oản: "..." Biết ngay mà, không nên trông chờ vào con hàng Nhiếp Vô Danh này! Hoàn toàn không đáng tin!
Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức: "Cho nên, hiện tại rốt cuộc phải làm sao?"
Nhiếp Vô Danh nói đầy yếu ớt: "Hiện tại... Hiện tại...hiển nhiên chỉ còn lại biện pháp tiếp theo mà thôi!"
Thất Tinh: "Biện pháp gì?"
Nhiếp Vô Danh: "Đi tìm người trúng Cổ nhánh để giải Cổ..."
Thất Tinh: "..."
Bắc Đẩu: "..."
Đại trưởng lão, Tam trưởng lão và đám người Không Sợ Minh: "..."
Đi tìm người trúng Cổ nhánh...? Đi tìm... Tu La Chủ... Giải Cổ?
"Đi tìm Tu La Chủ giải Cổ? Vậy thì khác nào Phong tỷ ૮ɦếƭ chắc!" Bắc Đẩu bật thốt lên.
Sắc mặt của Thất Tinh cực kỳ khó coi, cố nén lắm mới không phát tác, nhìn về phía Nhiếp Vô Danh hỏi: "Cổ độc phát tác, Tu La Chủ sẽ có phản ứng gì?"
Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Cổ độc sẽ phóng đại *** của nội tâm con người, có tình cảm càng sâu đối với người mình yêu, phản ứng sẽ càng lớn, tơ máu sẽ càng nhiều, màu sắc cũng sẽ càng đậm. Dĩ nhiên, nếu như Tu La Chủ thanh tâm quả dục, căn bản là không hề yêu một ai, vậy thì lúc phát tác sẽ không hề có phản ứng dù chỉ là một chút."
Bắc Đẩu bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Mịa nó! Khó trách mới vừa rồi Tu La Chủ một chút phản ứng cũng không có! Tôi biết ngay là không có khả năng rồi mà! Lại nói, thật giống như Tu La Chủ không hề làm gì sai mà cũng phải ૮ɦếƭ chùm theo, thấy có chút thảm?"
Không yêu em, không ngủ chung với em sẽ ૮ɦếƭ! Tình Cổ này, quả nhiên là biến thái.
"Vậy có khả năng nào Tu La Chủ bên kia đã lấy được thuốc giải? Sau khi bên đó giải Cổ rồi, minh chủ nhà chúng ta cũng sẽ không có việc gì? Dù sao mạng lưới của A Tu La so với chúng ta cũng rộng hơn rất nhiều, không có khả năng bọn họ sẽ để mặc Tu La Chủ ૮ɦếƭ!" Thất Tinh ôm lấy một tia hi vọng, hỏi lại.
Nhiếp Vô Danh giải thích: "Trước mắt chỉ có thể thông qua *** ‘Cổ gốc’ để giải độc, nhưng cũng không loại trừ việc có người nghiên cứu ra cách giải ‘Cổ nhánh’.
Nhưng Tình Cổ có một đặc điểm, nếu như ‘Cổ gốc’૮ɦếƭ rồi, ‘Cổ nhánh’ cũng sẽ ૮ɦếƭ. Độc của hai người đều có thể được giải. Nhưng...nếu như ‘Cổ nhánh’ được giải, ‘Cổ gốc’ cũng sẽ không được loại trừ...
Nếu như Tu La Chủ tìm được thuốc giải để giải độc trong cơ thể mình, Tu La Chủ sẽ không có việc gì, nhưng còn minh chủ nhà các người... Nhất định phải ૮ɦếƭ!"
Bắc Đẩu sửng sờ: "Mịa nó... Vậy chẳng phải là xong đời! Tôi thấy ‘Cổ nhánh’ trên người Tu La Chủ tới 80% là đã được giải, cho nên mới không hề cuống cuồng chút nào!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc