Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 237

Tác giả: Mẫn Nghê

Cụ Duệ Tường ghen
Editor: Xiaoxing
Vương Thiến Như mở mắt, nhìn Trọng Thiên Kỳ một chút, thở dài mà nói nói: "Thôi, có nói anh cũng không giúp được em đâu, cũng chỉ vô ích mà thôi."
"Nói một chút coi, nói không chừng anh thật sự giúp được em."
"Thật ư!" Vương Thiến Như không thể tin được, mở miệng nói: "Muốn đàn ông yêu thích em, anh làm được không?"
"Dĩ nhiên có thể!" Giọng Trọng Thiên Kỳ kiên trả lời kiên định.
"Thật à!" Vương Thiến Như vui mừng nhìn Trọng Thiên Kỳ, cô không ngờ nhanh thế đã tìm được người giúp một tay.
"Anh thích em. . . . . ." Ánh mắt Trọng Thiên Kỳ bình tĩnh nhìn Vương Thiến Như, lẳng lặng nói.
Vương Thiến Như nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trọng Thiên Kỳ, cô quệt mồm, quát: "Trọng Thiên Kỳ, tôi không đùa với anh."
Làm sao cô có thể tin tưởng lớp thế hệ bảo thủ này được, thật sự càng lúc càng thụt lùi.
"Không phải là em nói muốn đàn ông thích sao, anh cũng là đàn ông mà!" Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như không thích mình như vậy, trong lòng thoáng cảm thấy có chút khó chịu, anh cũng không biết là tại sao? Anh và cô mới gặp mặt hai lần, vậy mà anh lại có cảm giác đặc biệt với Vương Thiến Như như vậy.
"Trọng Thiên kỳ, tôi muốn tiêu diệt anh." Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ đang cợt nhả liền giận dữ lớn tiếng mắng mỏ, cô thật muốn dạy dỗ tên đàn ông kia thật tốt, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Mặt trời sau lưng bọn họ từ từ lên cao, Vương Thiến Như và Trọng Thiên Kỳ nói chuyện cười đùa, cô mới cảm thấy Trọng Thiên kỳ không phải là người có tính cách kém cỏi như thế. Nói chuyện phiếm với Trọng Thiên Kỳ, tâm tình cô cũng tốt hơn.
Dưới lầu công ty, Vương Thiến Như mỉm cười, nói với Trọng Thiên Kỳ: "Cám ơn anh, tôi phải đi làm đây."
"Được, vậy nhớ gọi điện thoại cho tôi." Trọng Thiên Kỳ có chút không bỏ được đối với Vương Thiến Như, không nghĩ đến khi đi cùng với cô thời gian lại dễ dàng trôi qua như vậy.
Vương Thiến Như nhảy xuống xe, "Được rồi! Đến lúc đó chớ có trách tôi ngày nào cũng gọi điện thoại cho anh."
Lúc bọn họ cười nói, có đôi mắt lạnh lẽo âm 30 độ nhìn chằm chằm vào bọn họ, Cụ Duệ Tường nắm chặt cặp công văn, đứng ở cửa lớn nhìn bọn họ.
Trong lòng anh đang thắc mắc không biết người đàn ông trên xe là ai? Tại sao Vương Thiến Như lại cười vui vẻ với anh ta? Chỉ nhìn thấy Vương Thiến Như cười với người đàn ông khác khiến cho anh vô cùng không thoải mái.
Đi vào cửa lại nghe đám nhân viên bàn tán: "Cô nói xem, Vương Thiến Như ngày nào cũng bám lấy Tổng giám đốc, bây giờ lại quá giang thái tử của tập đoàn Trọng Thị."
"Đúng vậy, ngày hôm qua cũng mặc bộ quần áo kia, rõ ràng ngày hôm qua hai người ở chung một chỗ, hôm nay không kịp trở về thay quần áo, không ngờ Vương Thiến Như lại là người tuỳ tiện, là loại người ăn trong nồi nhìn ngoài nồi."
Ánh mắt Cụ Duệ Tường lạnh lẽo nhìn hai nhân viên đang bàn tán khiến cả hai nhân viên bị sợ đến xanh mặt vội ngậm miệng, ảo não chạy trốn.
Ánh mắt anh lạnh lùng liếc hai người phía ngoài cửa công ty, một lưu luyến không muốn rời đi còn một người rất hào khí rời đi. Đúng vậy, anh tức giận không phải nhìn thấy Vương Thiến Như nói chuyện với người đàn ông khác, mà là tức vì trong miệng cô nói thích mình nhưng lại đi quyến rũ người đàn ông khác.
Vương Thiến Như không nhịn được hắt hơi liên tục hai cái, cô buồn bực xoa mũi, người nào đang chửi cô, thật là không có đạo đức xã hội.
"Em làm sao vậy?" Trọng Thiên Kỳ khẽ cau mày.
"Không sao, không sao. . . . . ." Vương Thiến Như ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thét chói tai: "A! Tôi bị muộn rồi, tôi đi trước, lúc rãnh rỗi đừng đến tìm tôi, tôi không rảnh rỗi như anh đâu "
Trọng Thiên Kỳ nhìn cô gái không chút tâm cơ nào, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, lái xe nghênh ngang rời đi.
Sau khi Vương Thiến Như vào cửa, nhìn thấy người trong văn phòng đều vội vàng như vậy, cô tò mò lôi kéo Khiết Đan Đan nói: "Hôm nay, mọi người thế nào vậy?"
"Không biết vì sao? Có phải Tổng giám đốc đang trong thời kỳ tiền mãn kinh không, vừa vào cửa liền hầm hừ với chúng ta khiến mọi người sợ không dám nói chuyện. Em cũng cẩn thận một chút, không nên chọc đến Tổng giám đốc. Anh ta đang đến kia kìa, em cẩn thận chị đi trước ." Khiết Đan Đan sợ hãi nhìn Cụ Duệ Tường đi đến vội chạy biến.
"Cô, vào đây với tôi." Giọng Cụ Duệ Tường âm u.
Vương Thiến Như không thể tưởng tượng nổi nhìn Cụ Duệ Tường, gật đầu một cái, đi theo anh vào phòng làm việc.
Chỉ thấy Cụ Duệ Tường vào cửa thì không nói lời nào, cô cũng không nói lời nào, tránh cho tự mình xúi quẩy, xui xẻo cũng là mình.
Vương Thiến Như im lặng đứng ở đó, đầu đặc biệt cúi thấp, thỉnh thoảng tò mò giương mắt lén nhìn anh.
"Dọn dẹp toàn bộ sàn nhà, bàn ghế một lượt. Lúc tôi họp xong quay lại nhất định phải thấy tất cả mọi thứ đã sạch sẽ." Cụ Duệ Tường cầm tài liệu, nghiêm túc nói.
Vương Thiến Như nghe mệnh lệnh của anh, bất mãn kêu lên: "Tại sao? Những công việc này đều là việc của dì vệ sinh, tôi không phải phụ trách những công việc này."
Ánh mắt Cụ Duệ Tường nghiêm nghị gắt gao nhìn chằm chằm Vương Thiến Như, từng bước từng bước đến gần, Vương Thiến Như bị sợ đến không khỏi quay ngược lại, "A!" Cô dẫm lên đồ, thân thể theo quán tính ngã xuống phía sau.
Cánh tay dài của anh từ trên eo cô kéo lên, không để cho cô ngã xuống đất, bàn tay kéo lên, trong nháy mắt mặt hai người chỉ cách nhau 0.1 centimét, môi ***ng phải môi, thời gian giống như ngừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai phản ứng lại, Vương Thiến Như nhìn chằm chằm sống mũi cứng rắn, lông mày rậm, đôi môi hấp dẫn, cô nhắm mắt lại, tưởng tượng Cụ Duệ Tường hôn mình.
Có tiếng gõ cửa, kéo linh hồn bọn họ trở về, Cụ Duệ Tường lấy lại tinh thần, buông cô ra, anh không biết mình sẽ mất hồn vì Vương Thiến Như, xem ra sống cùng cô lâu, trí thông minh của mình cũng thoái hóa.
Anh dừng một chút để điều hòa hơi thở, rồi cất tiếng: "Vào đi!"
Khiết Đan Đan vào cửa nhìn Vương Thiến Như, thấy cô đỏ bừng cả khuôn mặt, trên mặt của tổng giám đốc vĩ đại của bọn họ cũng có chút đỏ ửng, trong lòng thầm suy đoán có chuyện tốt xảy ra, nhưng vẫn cố gắng giữ chuẩn mực của nhân viên thư ký: "Tổng giám đốc, đây là tài liệu đi họp hôm nay, tôi đến nhắc nhở anh sắp bắt đầu họp rồi."
"Ừ, đã biết!" Cụ Duệ Tường cầm lấy tài liệu liền muốn ra cửa, ánh mắt liếc thấy Vương Thiến Như vẫn còn đang ngẩn người: "Nhớ lau sàn nhà và bàn ghế sạch sẽ, tôi trở về sẽ kiểm tra."
"Cái gì?" Đến lúc Vương Thiến Như phản ứng lại, Cụ Duệ Tường đã ra cửa, đầu cô hiện lên tình tiết mới vừa rồi, trên mặt lộ ra mỉm cười rực rỡ, H**g phấn nhảy lên.
Lần đầu tiên tiếp xúc Cụ Duệ Tường ở khoảng cách gần như vậy, cả nhịp tim cũng rất nhanh. Vương Thiến Như cao hứng bừng bừng cầm khăn lau và thùng nước lên, vô cùng H**g phấn giống chú ong mật nhỏ cần cù vui vẻ làm công việc vệ sinh.
Qua hồi lâu, Cụ Duệ Tường đi họp về, mở cửa đã nhìn thấy cô gái nhỏ, hết sức chăm chú cố gắng lau sàn nhà, tinh thần nghiêm túc này giống như trong lúc vô hình hấp dẫn ánh mắt của anh, gương mặt âm trầm hiện lên chút mỉm cười.
Không nghĩ đến thiên kim đại tiểu thư bình thường tùy tùy tiện tiện, cũng sẽ dọn dẹp gian phòng sạch sẽ, xem ra mình thật coi thường Vương Thiến Như.
"Thoạt nhìn rất có khả năng nhỉ?"
"A!" Vương Thiến Như ngồi xổm dưới gầm bàn lau sàn nhà, nghe giọng nói của Cụ Duệ Tường, vui mừng quá quên mất mình đang núp dưới gầm bàn, đầu liền ***ng phải cái bàn, cái loại đau đớn đó không cách nào có thể dùng từ ngữ để hình dung.
Đau đến nước mắt cũng chảy ra!
Cụ Duệ Tường đóng cửa lại, đỡ Vương Thiến Như dậy, nghiêm túc kiểm tra đầu của cô, người phụ nữ này thật ngu ngốc, làm việc gì cũng ***ng chỗ nọ chỗ kia, chẳng lẽ cô cũng không biết tự bảo vệ mình sao.
Anh bất đắc dĩ nói: "May là không có việc gì!"
Vương Thiến Như xoa xoa nước mắt của mình, ngẩng đầu uất ức nói: "Rất đau."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc