Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 172

Tác giả: Mẫn Nghê

Giống như kẹo mè xửng dính chặt anh
Cụ Duệ Tường kéo tay Giản Nhụy Ái, mảnh khảnh như vậy giống như tăng thêm một chút sức lực sẽ đứt rời, nước mắt trong hốc cũng đã tràn ngập rồi, anh không thể khóc, đây chính là sự tôn nghiêm cuối cùng của anh.
"Giản Nhụy Ái, không nên như vậy, anh đã nói là em không có lỗi, em căn bản không cần phải làm như vậy, mau đứng lên đi."
"Duệ Tường, em biết là anh luôn nghĩ đến cảm nhận của em, nhưng mà em lại hi vọng anh có thể mắng em mấy câu thật to, như vậy có thể làm cho em cảm thấy dễ chịu hơn."
Lời như vậy mà Giản Nhụy Ái cũng nói ra, anh đối với cô thật sự không biết nên tức giận hay là bất đắc dĩ đây "Mắng, thì thế nào, lòng của em sẽ trở lại bên cạnh anh sao?"
"Em. . . . . ." Giản Nhụy Ái mím môi, cúi đầu cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Cụ Duệ Tường đau lòng đỡ Giản Nhụy Ái dậy "Thật ra thì không cần phải làm như vậy, tất cả mọi chuyện không phải là lỗi của em. Thật ra Hạo là bạn của anh, anh chỉ muốn hai người được hạnh phúc. Hơn nữa, hôm qua anh đã suy nghĩ cả đêm, nghĩ lại tình cảm của anh đối với em.
Tối hôm qua, anh mới nghĩ thông suốt, thật ra thì tình cảm của anh đối với em cũng không phải là tình cảm nam nữ, anh cảm thấy em rất dịu dàng, nếu anh ở bên cạnh em thì sẽ không cảm thấy phiền. Vì anh không hiểu tình yêu là gì nên anh lầm tưởng đó là tình yêu. Bây giờ anh muốn buông tay, em cũng không cần để ý đến anh, hãy sống thật tốt cùng với Đơn Triết Hạo."
Nghe xong lời nói của anh, Giản Nhụy Ái có chút không dám tin liệu anh nói có thật không?
Nhưng chỉ cần Cụ Duệ Tường nghĩ thông suốt là tốt rồi" Anh Duệ Tường có thể nghĩ được như vậy, thật sự tốt vô cùng."Giản Nhụy Áivui vẻ cười.
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái vừa khóc vừa cười, khiến anh cho rằng lúc trước cô khóc đều là giả vờ.
"Vậy cho anh ôm một cái, anh trai muốn ôm em gái" Cụ Duệ Tường sợ Giản Nhụy Ái suy nghĩ nhiều nên đề nghị một cái ôm, như vậy cũng không quá phận đi.
"Được." Giản Nhụy Ái mỉm cười, vui vẻ bị ôm ở trong иgự¢ Cụ Duệ Tường, trong lòng thầm cảm ơn Cụ Duệ Tường.
Cụ Duệ Tường giang hai cánh tay ra, ôm cô vào trong иgự¢, mùi hương quen thuộc, nhưng không thuộc về anh, nước mắt trong hốc mắt khẽ rơi, lướt qua gò má anh tuấn. Giản Nhụy Ái ngốc nghếch lương thiện như thế, anh làm sao có thể không thương cô được.Thật ra trong lòng anh thật sự rấtyêu cô. Nhưng chỉ cần Giản Nhụy Ái hạnh phúc, anh liền thỏa mãn chấp nhận buông tay.
Đêm dài dặc như thế, Đơn Triết Hạo ngồi trên xe, không nhẫn nại được, anh có cảm giác hít thở không thông.
Anh kích động muốn xông vào căn nhà kia, nhưng anh đã đồng ý với Giản Nhụy Ái, sẽ chờ cô ở trước cửa nên ra sức đi vòng quanh, khi nào thì Đơn Triết Hạo sống lại phải uất ức như vậy.
Đơn Triết Hạo không chịu nổi nhảy xuống xe, nhìn ánh đèn leo lét trong biệt thự. Mới vừa đi lên, lại lui về, giống như sắp mất hết kiên nhẫn cứ đá đá vào tảng đá trên đường. Bây giờ thì anh thật sự biết cái gì gọi là ђàภђ ђạ dần dần.
Ánh mắt anh nhìn về nơi xa đằng trước, bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện bên ngoài sân, từ từ đi ra.
Đèn đường chiếu lên mặt cô, Đơn Triết Hạo nhìn thấy rõ ràng người đang đi đến, chính là Giản Nhụy Ái.
"Tiểu Nhụy. . . . . ." Khi Giản Nhụy Ái đi đến, Đơn Triết Hạo không thể chờ đợi được, chạy gấp tới, giọng nói mang theo gấp gáp, ôm cô vào trong иgự¢.
"Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người Đơn Triết Hạo, đại não giống như kịp phản ứng lại, ôm lấy Đơn Triết Hạo.
Cô biết Đơn Triết Hạo lo lắng, cho nên cô cũng không dám ở lâu.
Đơn Triết Hạo là người không có tính nhẫn nại, lại vì cô mà cố kìm nén tính khí của mình, Đơn Triết Hạo như vậy lại làm cho cô đau lòng, đôi tay vòng qua cổ anh, nhón chân hôn lên khóe miệng anh, nụ hôn giống nhuồn chuồn lướt nước lại mang theo thâm tình.
"Cám ơn anh đã chờ em."
Đơn Triết Hạo mỉm cười hạnh phúc, lôi kéo tay của cô. Nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Tiểu Nhụy, chúng ta trở về thôi, có chuyện gì trở về rồi nói."
Giản Nhụy Ái gật đầu một cái, mặc cho Đơn Triết Hạo lôi kéo trở về.
Dì Vương nhìn bóng dáng Giản Nhụy Ái rời đi, lại nhìn Cụ Duệ Tường đang ngồi trên xe lăn ngẩn người, không khỏi than thở. Một gia đình tốt đẹp lại biến thành bộ dạng như thế này, trước kia Cụ Duệ Tường đã kiệm lời, có thể trong tương lai anh sẽ càng ít nói hơn .
Bà cầm cây chổi qua "Cậu chủ, cậu thật sự muốn để cô chủ rời đi. Tôi cảm thấy hai người. . . . . ."
"Đừng nói, dì Vương, tôi muốn yên tĩnh một chút."
"Được, cậu chủ, tôi không quấy rầy." Dì Vương buồn lòng rời đi.
Cụ Duệ Tường ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn rõ ràng mọi cảnh vật ở bên ngoài. Cho nên khi Giản Nhụy Ái ôm Đơn Triết Hạo, hình ảnh chân chân thật thật rơi vào trong mắt của anh, bọn họ đã hòa hảo rồi.
Hơn nữa anh còn nhìn thấy được nụ cười thật lòng của Giản Nhụy Ái, đã bao lâu rồi anh chưa có nhìn thấy cô cười vui vẻ như thế, tự tại như vậy. Chỉ cần Giản Nhụy Ái có thể hạnh phúc, anh cũng có thể thoát khỏi trò chơi này rồi.
Đơn Triết Hạo cùng Giản Nhụy Ái trở về biệt thự, nhìn thấy Giản Tử Hạo đang ngồi trên ghế sa lon nhìn Anime, khéo léo như vậy cũng không ầm ĩ với cô, đây chính là chuyện may mắn nhất đối với Giản Nhụy Ái.
Giản Tử Hạo nhìn bọn họ trở về, vui mừng nhào vào trong иgự¢ Giản Nhụy Ái "Ba, mẹ, hai người đã về rồi."
Sắc mặt của Giản Nhụy Ái không phải rất tốt, nhìn đồng hồ báo thức khẽ cau mày "Hạo Hạo, đã mấy giờ rồi mà còn ngồi xem TV."
"Mẹ cũng trễ như thế, làm sao bây giờ mẹ mới trở về." Giản Tử Hạo ôm иgự¢, nâng khuôn mặt nhỏ bé lên khinh thường nói.
Khuôn mặt Đơn Triết Hạo tươi cười thỏa mãn, nhìn con trai thông minh như vậy ,thật là càng lúc càng giống anh"Hạo Hạo, sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy."
"Mẹ là người phụ nữ duy nhất trong nhà, đàn ông thì phải biết nhường phụ nữ, đúng không? Làm sao mà đạo lý của ba Triết Hạo lại giống hệt với ba Duệ Tường vậy."
Không khí lạnh xuống, Giản Nhụy Ái nhéo khuôn mặt nhỏ bé của cậu, ra lệnh: "Nhanh lên một chút đi ngủ đi."
Có lẽ, Giản Nhụy Ái cũng chỉ có ở trước mặt Giản Tử Hạo, mới có quyền ra lệnh thôi.
"Biết." Giản Tử Hạo bất mãn bĩu môi, ánh mắt quay ra xem tivi, lưu luyến đi theo dì Vũ lên lầu.
Hai người cũng đi theo lên lầu, mới vừa vào phòng, Đơn Triết Hạo liền tiến lên mấy bước, đem cô cố định ở trong иgự¢.
"Hạo." Khi Giản Nhụy Ái cảm thấy sau lưng ấm áp, không có hơi sức rúc vào trong иgự¢ anh, giống như hơi sức bị rút hết, hơn nữa cô cũng tin tưởng Đơn Triết Hạo sẽ ôm chặt mình.
Cảm nhận được Giản Nhụy Ái 100% lệ thuộc vào mình, trong lòng cũng buông lỏng rất nhiều. Anh biết Giản Nhụy Ái với Cụ Duệ Tường nói chuyện rất tốt, rốt cuộc cô cũng không rời khỏi anh.
Trên mặt anh mỉm cười vui vẻ, ở vành tai cô nhẹ nói : "Bé ngốc, không cần nhớ nhiều như vậy, về sau mọi chuyện hãy để anh xử lý."
Giản Nhụy Ái ngẩng mặt, nói: "Em. . . . . . em đã nói chuyện với Cụ Duệ Tường, hơn nữa anh ấy cũng đã nói rõ ràng, thật ra thì trong lòng anh ấy coi em giống như em gái, cho nên giữa chúng em không có gì cả."
Đơn Triết Hạo sâu sắc nhìn Giản Nhụy Ái, đúng là một cô gái đơn thuần, lời như vậy mà cô cũng tin, chỉ là, anh thật sự rất cảm ơn Cụ Duệ Tường, ngắt cánh mũi của cô"Chuyện cũng đã giải quyết xong, về sau không cho phép có suy nghĩ muốn rời khỏi anh."
Anh kiên định bá đạo ra lệnh, khiến trong lòng Giản Nhụy Ái tràn đầy ấm áp, xoay người rúc vào trong иgự¢ của anh "Sẽ không, cho dù là ngày tận thế, mặt trời có mọc hướng tây, sao Hỏa ᴆụng vào trái đất, em cũng sẽ không rời khỏi anh, em sẽ giống như kẹo mè xửng dính chặt vào anh."
"Hoan nghênh." Đôi môi Đơn Triết Hạo hiện lên nụ cười, nhìn Giản Nhụy Ái nghịch ngợm.
Như vậy, Giản Nhụy Ái dịu dàng lại mang theo chút nghich ngợm đã trở về, đây mới là Giản Nhụy Ái của anh.
"Cái gì hoan nghênh, cũng không phải là phục vụ người." Giản Nhụy Ái cố ý ở đấm một cái ở trước иgự¢ Đơn Triết Hạo, bày tỏ sự vui mừng của mình "Hạo, đây là Duệ Tường cho em, giấy chứng nhận ly hôn."
Đừng ăn, bẩn
"Đây là đồ của em, em muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó? Anh sẽ ủng hộ em." Đơn Triết Hạo dịu dàng nhìn cô.
Bàn tay vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, coi đó như là bảo vật.
"Ừm!" Giản Nhụy Ái nghẹn ngào gật đầu một cái, trực tiếp ném giấy ly hôn vào trong thùng rác, "Em muốn chào tạm biệt những chuyện trước kia, hiện tại em chỉ muốn Hạo, chỉ cần bên Hạo em sẽ thấy mình sống trong hạnh phúc."
"Anh yêu em, Tiểu Nhụy!" Đơn Triết Hạo hung hăng ôm lấy cô vào Ⱡồ₦g иgự¢, đối với sự hy sinh và lựa chọn của cô, về sau anh nhất định sẽ cho cô một cuộc sống tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không phụ lòng cô.
Giản Nhụy Ái không biết vì sao nước mắt cứ chảy xuống? Có lẽ là vui mừng thật sự, vì cô lại có thể ở bên cạnh Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo đau lòng ôm lấy cô, không hiểu tại sao cô lại khóc nữa, đau lòng hôn lên giọt nước mắt của cô, cho đến lúc cô không còn chảy nước mắt nữa mới đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
"Chúng ta kết hôn đi!" Đúng vậy, đây không phải là đột nhiên đề nghị, vào năm năm trước, bọn họ đã chuẩn bị kết hôn, chỉ là ông trời để cho bọn họ bỏ qua cơ hội đó.
Đơn Triết Hạo sẽ không bỏ qua thêm một lần nào nữa, sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, nhất định phải nắm thật chặt tay cô, cũng sẽ không cho người đàn ông khác có bất kỳ cơ hội nào.
"Kết hôn?" Giản Nhụy Ái kinh ngạc nói xong, cô thật không ngờ Đơn Triết Hạo là nói ra yêu cầu như thế.
"Đúng, chúng ta kết hôn, vì chỉ khi chúng ta kết hôn rồi em mới không rời khỏi anh, như vậy lòng của anh cũng sẽ không sợ hãi, cũng sẽ không nửa đêm tỉnh lại rồi đi tìm ảnh, chỉ biết núp ở gian phòng của chúng ta, uống rượu khóc thút thít. . . . . ."
Nghe anh nói chuyện, Giản Nhụy Ái càng khó cầm nước mắt, nơi vành mắt lại đỏ ửng lên, cô cảm động nói không ra lời, cắn môi, liều mạng gật đầu, trên mặt vừa khóc vừa cười.
Trong lòng anh tràn đầy cảm giác hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc kia sắp bị cô lắp đầy.
Giây phút Đơn Triết Hạo nhìn thấy Giản Nhụy Ái gật đầu, vui vẻ, hạnh phúc, nước mắt dính đầy khuôn mặt điển trai của anh, kích động ôm lấy Giản Nhụy Ái xoay tròn trong căn phòng rộng rãi.
Nếu như có thể anh thật sự muốn thét lên, thật là muốn lớn tiếng nói cho người toàn thế giới biết anh và Giản Nhụy Ái sắp kết hôn, nhưng anh phải khắc chế, dù sao Giản Tử Hạo vẫn còn ngủ bên cạnh
Giản Nhụy Ái ôm lấy cổ của anh, thân thể đang chuyển động trên không phát ra một tiếng cười, hạnh phúc và vui vẻ như thế, cho đến khi Giản Nhụy Ái cảm thấy chóng mặt "Hạo. . . . . . Hạo. . . . . . Nhanh để em xuống đi, em chóng mặt!"
Đơn Triết Hạo tươi cười rực rỡ để Giản Nhụy Ái xuống. Mà giây phút cô dừng lại, thân thể liêu xiêu, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể tựa vào trong иgự¢ Đơn Triết Hạo, không ngờ tay Đơn Triết Hạo lại có sức mạnh ghê gớm như thế! Thiếu chút nữa đã chuyển mình ra ngoài rồi
"Vật nhỏ. . . . . ." Giọng nói của Đơn Triết Hạo trở nên khàn khàn, ánh mắt thay đổi thâm trầm, lửa nóng trên người vọt thẳng lên, dường như lửa nóng kia có sức lan tỏa, vây lấy cơ thể Giản Nhụy Ái
Anh đang khắc chế để không đè Giản Nhụy Ái lên giường, hai người thâm tình nhìn nhau, cánh mũi hút lấy hơi thở của nhau, chỉ có thể nghe tư vị hòa lẫn.
Cánh môi Đơn Triết Hạo không thể chờ đợi đặt lên đôi môi mềm mại của Giản Nhụy Ái, bàn tay vuốt ve thân thể mềm mại như cố ý đốt lửa trên người cô, ngay sau đó, hô hấp càng ngày càng trở nên dồn dập.
Giản Nhụy Ái phản ứng kịp, biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì rồi? Vội vàng muốn kéo tay anh khỏi thắt lưng của mình.
"Tiểu Nhụy, em làm sao vậy?" Đơn Triết Hạo đưa ánh mắt vô tội nhìn cô, hôm nay trong mắt tràn ngập ý muốn đem cô ăn khô lau sạch.
"Hạo, chúng ta chưa có tắm." Giản Nhụy Ái ngượng ngùng nói.
Khóe miệng Đơn Triết Hạo cong lên một nụ cười, cúi người thì thầm lời nói hấp dẫn bên tai cô: "Vậy thì vừa làm vừa tắm."
"Cái gì?" Giản Nhụy Ái hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ của Đơn Triết Hạo.
Chỉ là, đợi đến lúc cô hiểu được ý tứ trong đó, cô và Đơn Triết Hạo đã đứng ở trong phòng tắm, thân thể hai người Tʀầռ tʀʊồռɢ dính vào nhau.
Giản Nhụy Ái thẹn thùng, cũng không dám đi nhìn mình trong gương, mặc dù bọn họ đã từng tắm hồ uyên ương, bất quá đây là lần đâu tiên như thế này.
"Hạo, không nên như vậy, em. . . . . ." Cảm giác thân thể cô khẽ run, bàn tay Đơn Triết Hạo vuốt ve trên người cô không theo bất cứ quy tắc nào, anh nắm vuốt ve mỗi tất da thịt, đi đến đâu thì nơi đó lại nổi da gà, để cho hô hấp của cô trở nên thưa thớt
"Tiểu Nhụy, cơ thể của em thật là thơm!" anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, hoàn toàn đắm chìm trong hương vị của Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái thật sự đã làm Đơn Triết Hạo hồi phục, rõ ràng hai người làm kia chuyện, làm bao nhiêu lần, anh cũng cảm thấy chưa đủ, hơn nữa thân thể cô lưu lại vật của anh, hiện tại lại tiếp tục.
"Hạo, không được, không phải là em trì hoãn việc này, hôm nào chúng ta làm nữa được không?"
"Tại sao không phải hôm nay? Chúng ta làm chuyện của vợ chồng, cũng không phải là lễ kết hôn, cần gì phải lựa ngày." Đơn Triết Hạo nắm cánh mũi cô, ngón tay phất qua môi cô, mập mờ như vậy.
Cô không dám hít thở, mặt Đơn Triết Hạo đang muốn nhích lại gần mình, anh phun hơi thở lên mặt của cô, một cổ nóng rực làm cho cơ thể cô khó chịu.
Giản Nhụy Ái không chịu nổi khi bọn họ mập mờ như thế, hai tay đẩy Đơn Triết Hạo ra, "Không nên làm những động tác như thế!"
Đơn Triết Hạo buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ như sắp ra máu của cô, mấy năm trôi qua rồi mà cô vẫn như thế. Đây mới là Tiểu Nhụy, vĩnh viễn đều không thay đổi.
"Nếu không, chúng ta đổi tư thế lại!"
"A!" Giản Nhụy Ái bị lời nói thẳng thắng của Đơn Triết Hạo làm cho cả người kinh sợ hãi không biết làm sao.
Đôi môi Đơn Triết Hạo mỉm cười, cánh mũi ngửi mùi hương trên bả vai của cô, đầu lưỡi liếm dọc thân cô, thân thể từ từ ngồi chồm hổm xuống, đầu đi về chỗ mềm mại của cô.
Giản Nhụy Ái dùng đôi tay che chỗ kín của cô, bị đàn ông nhìn chăm chú, cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Hai tay Đơn Triết Hạo nắm chặt lấy cổ tay cô, đẩy đôi tay của cô ra, mang theo giọng nói khàn khàn: "Tiểu Nhụy, không cần xấu hổ, cơ thể của em thật quyến rũ, trắng nõn nà như nước trong veo."
Cô ngượng ngùng muốn tìm mảnh đất vá chuyện đó đi, cắn môi, hung hăng nhìn anh chằm chằm, "Đơn Triết Hạo, anh mà cứ làm như thế về sau em sẽ không để ý đến anh nữa."
"Tiểu Nhụy, em không thể không có lương tâm như thế, anh làm như thế đều là vì em, đợi chút đi vào em sẽ thấy thích thôi."
Tiếng nói vừa ngừng, bàn tay to của anh đã ra vào nơi ấy, đùa bỡn trên bụi hoa của cô.
Bị anh vuốt ve không chút kiêng kỵ, không biết vì sao thân thể Giản Nhụy Ái lại có cảm giác trống không? Giống như đang đợi cái gì đó? Tư tưởng như thế làm cho Giản Nhụy Ái hoảng sợ.
Ánh mắt Đơn Triết Hạo chuyên chú nhìn vào chỗ đó, ngón tay đùa bỡn bên trong, anh không biết vì sao hạ thân của cô gái này lại tốt như thế.
Giản Nhụy Ái cảm giác có dòng nước ấm đang sôi trào, nước chảy ròng ròng, ‘oanh’ cô ngượng ngùng đến độ trái tim cũng đã sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi.
"Đơn Triết Hạo, không cần nhìn thế, anh nhanh lên một chút." Cô lấy tay đỡ Đơn Triết Hạo đứng dậy, lại bị anh ngăn cản.
"Tiểu Nhụy, em nhìn một chút. . . . . ." Đơn Triết Hạo đưa tay ra, đặt ở trước mặt cô, cảm giác ướt nhẹp mùi tanh mặn khiến gương mặt Giản Nhụy Ái càng thêm đỏ.
"Đơn Triết Hạo, anh ૮ɦếƭ đi!" Cô không thể chịu nổi nữa nên gầm gừ.
"Làm sao biết chứ? Nhìn Tiểu Nhụy của anh thôi mà nhiều nước vậy!" Đơn Triết Hạo vô cùng hưng phấn, đầu lưới liếm liếm mật dịch ướt nhẹp.
Giản Nhụy Ái kéo Đơn Triết Hạo ra, trong lòng cô cảm thấy anh bị điên rồi, "Không cần ăn nhiều bẩn!"
"Sẽ không đâu, chỉ cần là của Tiểu Nhụy, thứ gì cũng là khô sạch, nếu không em nếm thử một chút đi, rất ngọt."
"Không cần, anh lấy ra cho em." Giản Nhụy Ái nhắm mắt lại, quay đầu ý bảo cách nó xa một chút, tránh cho cô khỏi buồn nôn.
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái, thú vị cười cười, anh cũng không muốn ép buộc cô, dù sao da mặt Giản Nhụy Ái cũng rất mỏng
Nếu dồn cô đến chân tường cũng sẽ không có lợi cho chính anh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc