Cô Vợ Bị Bỏ - Chương 09

Tác giả: Trịnh Viện

Hai ngày trôi qua, Nghênh Hi trở lại tiệm cà phê mới phát hiện, quán của Mike đã đóng cửa rồi. Cô tìm khắp nơi mà không thấy Mike, trên đường trở lại nhà trọ, cô chợt nhớ tới lời nói của Hắc Diệu Tư ...
“Tôi có thể mua quán của hắn, còn có thể làm cho quán cà phê của hắn không bán buôn gì được nữa...”
Thì ra, không phải anh nói đùa.
Nghênh Hi bắt đầu cảm thấy lo sợ...
Nếu Hắc Diệu Tư không từ một thủ đoạn nào để trả thù, làm tổn thương bạn bè của cô, vậy thì, từ lúc cô trở lại Đài Loan, chỉ cần người đó đã từng tiếp xúc với cô, liệu họ có cơ hội may mắn thoát khỏi hay không đây? !
Đột nhiên Nghênh Hi nghĩ đến Đinh Tuấn, cô đã từng ở tại trong nhà của anh một thời gian, hiện tại cô không khỏi nảy sinh sự lo lắng cho tình hình của anh.
"Lão Trương, tôi muốn đến cửa hàng tiện lợi phía trước mua một số thứ, ông đưa tôi đến chỗ này là được rồi." Cô xuống xe ở đầu ngõ."Chẳng phải ông nói Hắc tiên sinh muốn dùng xe sao? Ông nhanh chóng trở lại công ty đi!"
"Liệu thế này có không? Thương tiểu thư?" Lão Trương do dự.
"Không việc gì đâu, dù sao tôi đã về đến nhà rồi. Nếu ông lo lắng chuyện tôi trở về quá muộn, ông có thể gọi điện thoại cho viên quản lý một chút!"
"Thôi được! Vậy tôi đi trước nhé, cô nhớ đi mua đồ xong, phải trở về nhanh nhanh một chút đấy, gần đây có rất nhiều người xấu. Hắc tiên sinh cực kỳ chú ý an toàn của cô…”
“Tôi biết rồi!” Nghênh Hi đóng cửa xe.
“Lão Trương là người thành thật, chắc bản thân ông ta cũng không biết Hắc Diệu Tư phái người đi theo mình, chính là muốn ông ta giám sát, chứ tuyệt nhiên không phải là lo lắng an toàn cho mình.”
Nhìn lão Trương lái xe chạy đi, Nghênh Hi mở ví lấy ít tiền lẻ đi đến cửa hàng mua một tấm thẻ điện thoại, quay số gọi điện thoại cho Đinh Tuấn.
“Nghênh Hi?” Đinh Tuấn cực kỳ kinh ngạc khi nhận được điện thoại của cô: “Bây giờ em đang ở đâu? Ngày đó, sau khi em ra ngoài liền mất tích luôn… Suốt mấy tháng qua anh cực kỳ lo lắng cho em…”
“Thực xin lỗi, học trưởng.” Nghênh Hi có chút áy náy, mấy ngày nay thậm chí cô cũng không gọi cho anh một cuộc điện thoại nào. Nhưng sau khi xảy ra những chuyện kia, cô thật sự không biết nên cự tuyệt tình cảm của Đinh Tuấn như thế nào, mà không làm anh bị tổn thương.
“Học trưởng, gần đây anh có khỏe không?” Đầu điện thoại bên này cô nhẹ giọng hỏi.
”Hóa ra em vẫn còn quan tâm đến anh, anh lại nghĩ rằng em vẫn còn đang giận anh chứ!” Tiếng Đinh Tuấn thở dài một hơi nhẹ nhõm nghe rất rõ.
“Học trưởng, những ngày qua anh có tốt không?” Cô hỏi lại, chỉ sợ anh gặp phải chuyện gì, nếu vậy nhất định cô sẽ tự trách mình.
“Anh đã rời bỏ cương vị công tác rồi.” Anh đáp lại.
Nghênh Hi ngẩn ngơ, “Vì sao vậy? Chẳng phải anh rất thích công việc sĩ quan cảnh sát sao?”
“Gần đây công việc của anh không được thuận lợi lắm.” Thực ra bởi lẽ suốt mấy tháng vừa rồi, anh hoàn toàn không còn lòng dạ nào để làm việc. Từ khi Nghênh Hi bỏ đi, anh vẫn cực kỳ hối hận, ngày đó anh nhất thời quá xúc động nên đã hù dọa cô chạy mất. “Hơn nữa anh đã quyết định, cuối tháng sau anh sẽ đáp máy bay đi Nhật Bản.”
“Đi Nhật Bản sao? Vì sao đột nhiên anh lại đi đến một nơi xa xôi như thế?”
“Anh có người bác đang mở một quán ăn Trung Hoa ở Nhật Bản, việc buôn bán của quán rất tốt, hiện đang rất cần người. Nghênh Hi, em đồng ý cân nhắc việc này được không? Chúng ta sẽ cùng nhau sang bên đó?” Anh hỏi cô lòng đầy mong đợi.
Đầu điện thoại đằng này, Nghênh Hi trầm mặc trong chốc lát. Tuy đề nghị của Đinh Tuấn rất đột ngột, nhưng cô cũng thật sự nghiêm túc suy xét khả năng đến Nhật Bản.
“Anh biết sau khi em về Đài Loan vẫn không thuận lợi, nếu có thể thay đổi hoàn cảnh, biết đâu có thể bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.”
Không chờ cô trả lời, Đinh Tuấn lại tiếp tục nói: “Nghênh Hi, anh cũng không muốn không được nhìn thấy em?”
“Có lẽ cũng không được thuận tiện lắm…”
“Vì sao vậy?” Anh mẫn cảm nghĩ đến Hắc Diệu Tư, “Có người làm phiền em sao?”
“Không phải vậy.” Cô vội vàng tìm lý do. “Vâng… Bây giờ em đang bận việc không tiện nói chuyện tiếp.”
“Nếu em không tiện nói, chúng ta hẹn gặp nhau ở bên ngoài, có thể chứ?”
Cô thoáng do dự, “Vâng, nhưng hôm nay thì không được.”
“Không sao cả, dù sao anh cũng đã từ chức, lúc nào cũng rảnh.”
Nghênh Hi không có cách nào từ chối nữa. Sau khi hẹn thời gian gặp gỡ với Đinh Tuấn cô mới cúp điện thoại.
Sau khi nói chuyện với Đinh Tuấn qua điện thoại, trong lòng cô mơ hồ dấy lên một niềm hy vọng…
Ngày đó Hoài Tinh tìm đến cô, những lời mà cô ta đã nói, Nghênh Hi vẫn luôn khắc sâu ở trong lòng không hề quên.
Nếu như có thể rời khỏi Đài Loan, thật sự có thể rời bỏ khỏi Hắc Diệu Tư, chính là cơ hội tốt để cô bắt đầu xây dựng lại cuộc đời lần nữa…
Nhưng mà, vì sao cơ hội này ngược lại, lại làm cho tâm tình của cô thấy nặng trĩu, do dự không thôi?
Những ngày qua cho tới giờ, đối với cô, Hắc Diệu Tư ngoại trừ trả thù thì còn có điều gì nữa đâu? Nếu thật sự chỉ là như vậy thì đêm hôm qua, vì sao anh lại đối xử với cô ôn nhu như thế?
Nhưng trong đêm yến hội ở nhà họ Hắc ấy, cô cũng đã từng nghe thấy chính miệng hắc Diệu Tư nói với Hoài Tinh, chờ khi bọn họ kết hôn thì anh sẽ cho cô một khoản tiền…
Cho cô một khoản tiền, đuổi cô đi là xong.
Ở trong thang máy nhà trọ, đột nhiên Nghênh Hi cảm thấy lạnh buốt.
Ôm chặt hai tay, cô cảm thấy cô độc lạ thường.
Từ nhỏ đến lớn, phép khích tướng của Hoài Tinh vẫn rất thấp kém. Ngày trước sở dĩ cô để cho Hoài Tinh được đắc ý, là do cha cô còn sống, cô không muốn để cha mình đau lòng vì thấy chị em gái cãi nhau.
Nhưng hiện giờ, cô chắc chắn không để cho Hoài Tinh tùy ý lợi dụng mình nữa.
Chẳng qua, lúc này mà nói, những lời của Hoài Tinh từng câu từng chữ đã đâm trúng điểm yếu của cô... Dù sao, anh đã lựa chọn Hoài Tinh, cô ta mới đúng là vị hôn thê của Hắc Diệu Tư.
Khi thang máy lên tới tầng gác mà Nghênh Hi ở, cô ra khỏi thang máy, nhìn chằm chằm vào căn phòng, một “ký túc xá” cao cấp mà Hắc Diệu Tư đã từng nuôi dưỡng vô số phụ nữ ...
Bản thân là một tình nhân, cần phải hoàn thành trách nhiệm. Nếu như cô yêu cầu bảo đảm, liệu anh sẽ cho sao?
Mở khóa cửa, cô đến trước chiếc gương to ở sau cửa, thong thả nhìn thân mình từ trong gương phản chiếu ra, một dáng hình yểu điệu xinh đẹp...
Hơn bốn tháng qua ở cùng với anh, cô đã thay đổi rất nhiều ! Ai tạo nên tất cả những điều này?
Nhìn khuôn mặt diễm lệ ở trong gương, cô nở nụ cười xinh đẹp.
Có lẽ, đã đến lúc cô nên vì tương lai của chính mình, hiện giờ cô thử buông tay một lần.
※※※
Như bao đêm khác, sau khi hoan ái xong, cả người cô mồ hôi toát ra đầm đìa, Nghênh Hi gối lên иgự¢ anh.
Gần đây, dường như tối nào anh cũng đòi hỏi cô, hơn nữa không chỉ là một lần, thậm chí có khi mỗi đêm còn làm mấy lần. Nghênh Hi thực hoài nghi không biết có phải là anh quá dư thừa sức lực hay không, nếu không cả ngày đã bận công việc như thế, buổi tối lại còn tiếp tục... thì làm sao chịu nổi? !
Nhưng mà thực hiển nhiên, ban ngày anh thích ứng rất tốt, thậm chí có khi Nghênh Hi nhìn thấy anh nửa đêm rời giường để xem công văn! So với tình trạng ban ngày ngáp liên tục của mình, cô thấy anh quả thực là siêu nhân.
Nằm ở trong lòng anh, cô nhẹ giọng hỏi: “Khi cùng với phụ nữ ở trên giường, anh không có thói quen mang cái kia sao?”
“Cái gì kia?” Hắc Diệu Tư nhếch mày lên, đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Cảm giác thấy gương mặt mình hơi nóng lên, vừa rồi Nghênh Hi trải qua cuộc hoan ái kịch liệt, nên khiến cho khuôn mặt cô rất hồng hào: “Anh có thể làm em mang thai.” Cô ngỏ ý.
Anh xoay người ngồi xuống mặc lại quần áo, nói giọng khàn khàn: “Tôi đã tính chu kỳ an toàn của em.” Quay đầu lại, anh liếc nhìn cô một cái, nói vẻ đùa cợt: “Chẳng lẽ tự em cũng không tính được sao?”
Gương mặt của Nghênh Hi càng nóng thêm: “Biết vậy nhưng cũng có khả năng phát sinh ngoài ý muốn… em cảm thấy có lẽ mang ‘cái kia’ thì vẫn an toàn nhất!”
Vốn dĩ, từ sau kỳ sinh lý lần trước của cô, anh đã tính ngay ngày an toàn của cô.
Quả thật anh rất dày dạn ‘kinh nghiệm’ trong chuyện này.
“Em định nói là nói bao cao su?” Anh cố ý nói ra từ thô kệch.
Nghênh Hi đỏ mặt mở to mắt, lặng lẽ vươn tay áp sát vào bụng: “Có lẽ… em nói là có lẽ thôi… nếu như có thể nói, anh tính toán không được chuẩn thì rất có khả năng em đã mang thai rồi.”
Anh không trả lời, cô tiếp tục nói: “Tuy những lời nói của em đều chỉ là giả thiết, nhưng mà… mỗi một lần nghĩ đến khả năng này đều khiến cho em rất không yên tâm.”
“Rốt cuộc em muốn nói điều gì?” Anh đứng trước giường, đốt một điếu thuốc lá, nhìn cô không chút biểu cảm.
“Em ở cùng với anh cũng đã thật lâu, nhưng mà, em không thấy có chút gì bảo đảm…”
“Cái mà em gọi là ‘bảo đảm’ ấy là cái gì?”
Cô rũ mắt xuống, kéo cao chiếc chăn đơn bao trùm cơ thể trần trụi của mình. “Đương nhiên sẽ có một ngày anh không còn cảm thấy hứng thú đối với cơ thể của em nữa, anh quyết định thu hồi gian nhà trọ này, như thế em chỉ còn hai bàn tay trắng.”
“Em muốn nhà cửa sao? Tôi có thể lập tức đem căn nhà này sang tên cho em.” Anh nheo mắt lại, cân nhắc nói: “Nhưng mà, tôi nhớ rõ trước kia em cái gì cũng không cần cơ mà.”
“Mọi thứ của con người đều có thể biến đổi, hiện giờ thứ em cần chính là sự bảo đảm.” Cô nhìn chăm chú vào chiếc vỏ gối trắng tuyết nói lẩm bẩm, ánh mắt xinh đẹp chợt lóe lên.
Anh rít một hơi thuốc, mở cánh cửa tủ để quần áo, lấy ra chiếc áo khoác.
“Anh phải đi rồi à? Đêm nay anh không ở lại sao?” Cô vội vàng từ trên giường ngồi dậy.
“Sáng sớm ngày mai tôi có một cuộc gặp rất quan trọng.” Anh vội vàng nói lại một câu, mở cửa phòng ra.
“A Tư!” Cô gọi anh lại.
Anh đứng ở cửa, nhìn lại cô: “Còn có việc gì sao?”
“Em… Gần đây em nhìn thấy một bộ quần áo rất đẹp, anh… anh có thể mua cho em được không… ?” Cô ấp a ấp úng nói.
“Ngày mai tôi sẽ bảo người mang đến cho em một chiếc thẻ tín dụng. Em thích cái gì, có thể tự mình đi mua.” Anh đóng cửa lại.
Mười giây đồng hồ sau, Nghênh Hi nghe thấy tiếng khép cửa của căn nhà trọ.
Cô biết, anh đã rời đi.
Ngồi ngơ ngẩn ở trên giường, ánh mắt đờ đẫn của Nghênh Hi nhìn đống chăn ga hỗn độn trên giường đến ngẩn người…
Tối nay là lần đầu tiên trong hơn nửa tháng qua, anh không ngủ lại qua đêm với cô…
………….
Rất không dễ dàng mới thoát khỏi lão Trương, Nghênh Hi đến gặp Đinh Tuấn theo lời hẹn ở một quán trà kín đáo ở phía đông.
Đinh Tuấn đặt lên bàn hai tấm vé máy bay đi Tokyo Nhật Bản, hơn nữa còn mở một tấm vé máy bay ra, đặt lên trước mặt Nghênh Hi.
“Học trưởng?”
“Anh đã đặt vé máy bay cho em, thời gian bay là cuối tháng, chúng ta sẽ cùng bay một chuyến đến Nhật Bản.” Đinh Tuấn ngỏ ý: “Đây là tấm vé máy bay của em, trước tiên em cứ nhận lấy đi đã, đến lúc đó, anh hi vọng có thể nhìn thấy em xuất hiện ở sân bay.”
Nghênh Hi mở to mắt nhìn tấm vé máy bay nằm yên tĩnh ở trên bàn: “Bây giờ em vẫn chưa thể cho anh một đáp án chắc chắn.” Cô buồn bã nói.
“Anh hiểu rất rõ, Nghênh Hi, anh nhất định sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em.” Lần này, Đinh Tuấn có vẻ rất chú ý đến mong ước của cô, không dám cưỡng ep cô nữa.
Mấy tháng trước, anh vốn có cơ hội theo đuổi Nghênh Hi, nhưng lúc ấy do anh quá nôn nóng, nên mới có thể dọa cô chạy mất! Đến giờ anh vẫn cực kỳ hối hận!
“Dù sao vé máy bay cũng đã mua, trước tiên em cứ nhận lấy được không? Ít nhất, đến lúc đó nếu như em không tới anh có thể hiểu được rất rõ ràng quyết định của em.” Đinh Tuấn thành thật nói.
Nghênh Hi không cách nào cự tuyệt anh nữa.
Bởi Đinh Tuấn rất kiên trì, cuối cùng cô đành đưa tay cầm lấy tấm vé máy bay trên bàn kia.
Sau khi rời khỏi quán trà, bất giác Nghênh Hi gọi tắc xi đi đến cửa hàng áo cưới "Victoria" ở phía bắc đường Trung Sơn . Xuống xe, cô đi đến trước sáng ngời của cửa hàng áo cưới, mở to đôi mắt, ngơ ngẩn nhìn vào một bộ trang phục áo cưới bằng ren rất đẹp không có giá ở bên trong tủ kính.
Một tháng trước khi cô đi qua cửa hàng áo cưới này, bất ngờ phát hiện bộ váy cưới bằng ren màu hồng phấn này đang trưng bày ở tủ kính ngoài cửa. Sở dĩ bộ áo cưới này hấp dẫn ánh mắt của cô, không phải là bởi vì giá trị sang quý, mà bởi vì đối với Nghênh Hi nó có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Bộ váy cưới ren cực kỳ xa hoa này, vốn dĩ được thiết kế riêng cho cô để mặc trong buổi lễ đính hôn.
Lúc trước Hắc Diệu Tư vì muốn buổi nghi lễ đính hôn của bọn họ thật đặc biệt, nên đã cố ý mời nhà thiết kế danh tiếng từ thủ đô Paris của nước Pháp xa xôi đến lấy số đo của cô để về thiết kế, tiêu phí trên trăm phí vạn đồng cho bộ áo cưới làm thủ công này.
Nghênh Hi không rõ, vì sao bộ lễ phục này lại lưu lạc đến đầu đường
...
Chẳng qua, sau này chắc chắn nó đã tạo nên không ít hồi ức ngọt ngào cho các cô dâu mới?
Nghĩ tới đây, Nghênh Hi trở lại bình thường.
Tuy cô không có cơ hội, nhưng có cô gái nào đó sẽ hạnh phúc thêm khi may mắn được mặc nó vào người.
"Tiểu thư, quả thực cô rất tinh mắt! Cô có muốn thử chiếc áo này hay không ạ?" Nhân viên trong cửa hàng áo cưới nhìn thấy Nghênh Hi cứ nhìn chằm chằm vào tủ kính mãi phải đến 10 phút, cuối cùng đi ra chào hàng.
"Tôi..." Cô cố gắng bình tĩnh, gật gật đầu với nhân viên cửa hàng.
"Đây là một bộ áo cưới mà ông chủ của chúng tôi phải khó khăn lắm mua được đấy, chính tay của nhà thiết kế nổi danh của nước Pháp làm thủ công đấy! Bình thường chúng ta cũng không tùy tiện đưa người khác mặc thử đâu.Vì tôi thấy cô chăm chú ngắm nó rất lâu nên tôi nghĩ nhất định cô cực kỳ thích nó!" Lúc giúp Nghênh Hi mặc bộ áo cưới, cô nhân viên cửa hàng nói chuyện rất nhiệt tình.
"Cô dự định khi nào thì kết hôn ạ? Bộ áo cưới này tuy giá của nó không hề rẻ, nhưng kết hôn là chuyện cả đời, mặc bộ váy cưới hàng cao cấp này để chụp ảnh, tính toán một chút, kỳ thật cũng rất tuyệt vời!" Nhân viên cửa hàng cố gắng chào hàng.
"Tôi... Tôi không muốn kết hôn."
Nghênh Hi vừa nói dứt lời, tiếp đó, nhân viên cửa hàng liền ngây ra, không khí thoáng chút xấu hổ...
"Nhưng mà, tôi muốn mua bộ áo cưới này." Cô mở ví lấy tấm thẻ tín dụng bạch kim mà Hắc Diệu Tư bảo lão Trương đưa tới :"Có thể quét thẻ được không?" Cô hỏi.
Nhìn thấy thẻ tín dụng bạch kim, ánh mắt của nhân viên cửa hàng sáng lên, nhưng không đưa tay tiếp nhận chiêc thẻ: "Nhưng mà, bộ áo cưới này chúng tôi không bán."
"Xin cô đấy, thật sự tôi cực kỳ thích nó, cho dù là bao nhiêu tiền tôi đều có thể mua, thậm chí ... tôi bằng lòng trả giá gấp đôi để mua nó! Cô có thể giúp tôi hỏi ông chủ của cô được không?”
“Việc này…” Nhân viên cửa hàng có vẻ cực kỳ khó xử.
“Trước tiên tôi có thể giao tiền đặt cọc, cô chỉ cần hỏi giúp tôi là tốt rồi, đến lúc đó, nếu như ông chủ của cô không muốn bán cho tôi cũng không sao.”
“Vậy… Được rồi, tôi sẽ thử hỏi giúp cô một chút xem sao.” Nhìn thấy Nghênh Hi có thành ý như vậy, nhân viên cửa hàng cũng không tiện từ chối nữa.
“Cám ơn, cám ơn cô!” Nghênh Hi cảm kích nói.
Nhân viên cửa hàng cầm lấy chiếc thẻ tín dụng trên tay Nghênh Hi Tạp, quẹt số tiền đặt cọc gồm sáu con số, đồng thời yêu cầu Nghênh Hi ký xác nhận đồng ý vào hợp đồng ngay tại chỗ “Đồng ý nếu như đến lúc việc mua bán của hai bên không thành, chủ quán chỉ trả lại toàn bộ tiền đặt cọc, người mua không thể có bất kỳ ý kiến gì khác hoặc có yêu cầu nào khác, để tránh việc tranh chấp của hai bên trong tương lai.”
Sau khi rời khỏi cửa hàng áo cưới, Nghênh Hi không hề hối hận đối với việc đã trả mấy chục vạn đồng cho bộ lễ phục kia.
Cô biết Hắc Diệu Tư cho phép cô được sử dụng khoản tiền này. Mấy chục vạn trong mắt anh chỉ là một khoản rất nhỏ không đáng, nhưng đối với Nghênh Hi mà nói, bộ áo cưới kia có ý nghĩa rất quan trọng…
Nó đã từng tượng trưng cho toàn bộ tương lai và hạnh phúc của cô, nhưng bây giờ, cuộc sống của cô cũng chẳng thể xác định được…
Không xác định được tương lai, không xác định được quan hệ, không xác định được khi nào…
Anh sẽ mở miệng, yêu cầu cô rời khỏi cuộc sống của anh.
……………..
Đã năm ngày trôi qua, Hắc Diệu Tư không hề đến nhà trọ của Nghênh Hi.
Cô hỏi thăm lão Trương, lão Trương chỉ ấp úng nói với cô: “Gần đây Hắc tiên sinh bận nhiều việc.”
“Ông có số điện thoại gọi thẳng đến văn phòng của anh ấy không? Tôi muốn gọi điện thoại cho anh ấy…” Cô ngỏ ý.
Lão Trương lắc đầu: “Thương tiểu thư, cô có chuyện gì, tôi có thể chuyển lời thay cô tới Hắc tiên sinh.”
“Lão Trương, ông có biết tối nay anh ấy sẽ đến không?”
Lão Trương lắc đầu vẫn như cũ.
“Ông không biết hay là ông không thể nói?”
“Hắc tiên sinh không có dặn dò gì cả.” Ánh mắt lão Trương lóe ra, là người luôn luôn mau mồm mau miệng, đột nhiên lão trở nên cực kỳ kín miệng.
Nhìn lão Trương, Nghênh Hi hỏi lão: “Lão Trương, có phải ông có chuyện gì giấu tôi hay không?”
“Không, không có mà!”
Cô nhìn lão, mãi đến khi lão Trương phát xấu hổ: “Thương tiểu thư, hay là tôi sẽ đưa cô đến công ty của Hắc tiên sinh, cô có việc gì, tự mình hãy đến hỏi Hắc tiên sinh sẽ tốt hơn.” Rốt cuộc lão nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Nghênh Hi trầm mặc nghe theo sự sắp xếp của lão Trương, ngồi lên xe đến công ty của Hắc Diệu Tư.
Cô cũng không muốn làm khó xử người đàn ông hiền lành này. Bởi vậy cô cũng không hỏi lão Trương nhiều nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô muốn chủ động đi gặp Hắc Diệu Tư.
Tuy nhiên trong lòng cô mơ hồ có dự cảm…
Sau khi lão Trương đưa cô đến công ty, cô bị bảo vệ của công ty giữ lại ở lầu một.
Một mình lão Trương đi ra bên ngoài tòa nhà lớn, thần thần bí bí dùng di động gọi điện thoại.
“Hắc tiên sinh, Nghênh Hi tiểu thư đang ở dưới lầu một của công ty, cô ấy có thể đi lên gặp ngài không?” Tuy đã cố sức nói nhỏ, nhưng giọng nói rất nặng của lão Trương, Nghênh Hi vẫn nghe thấy toàn bộ nội dung nói chuyện của lão.
Hóa ra, lão Trương có số điện thoại riêng của Hắc Diệu Tư bên mình. Đột nhiên Nghênh Hi nhớ ra, ngày cô vừa mới chuyển vào nhà trọ, lão Trương cũng từng gọi điện thoại cho Hắc Diệu Tư.
Rõ ràng là lão Trương có số điện thoại, nhưng lão lại không nói cho Nghênh Hi biết, chỉ có một nguyên nhân… ông chủ của lão không đồng ý để cho cô biết.
Đương nhiên Nghênh Hi sẽ không trách lão Trương. Cô hiểu rất rõ, trong suốt khoảng thời gian sống cùng Hắc Diệu Tư cho tới nay, bản thân cô luôn luôn sắm vai là một nhân vật bị động. Chỉ có một việc… Cô chờ anh mở miệng.
“Thương tiểu thư, cô có thể đi lên rồi.” Lão Trương đi hỏi ý kiến xong, cười hì hì báo cho Nghênh Hi biết.
Cô mỉm cười, điềm nhiên như không có việc gì, cám ơn lão Trương.
“Thương tiểu thư.” Nghênh Hi vừa đi đến trước thang máy, lão Trương đã gọi giật lại rồi nói với cô: “Tôi chờ cô ở dưới lầu nhé, chờ một chút, cô phải nhớ tới tìm tôi đấy, tôi sẽ lại đưa trở về nhà.” Xem ra lão có chút khẩn trương.
“Tôi đã nhớ rồi.” Cô cười híp lại lời dặn dò của lão.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, cô do dự một giây đồng hồ, rốt cuộc ấn vào nút có ghi số của tầng cao nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc