Cô Vợ Bị Bỏ - Chương 03

Tác giả: Trịnh Viện

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Nghênh Hi đã đi đến cửa hàng tiện lợi để làm việc. Khi đến góc của ngã tư đường, từ rất xa cô đã nhìn thấy Mike đứng ở bậc thềm của cửa hàng nhìn ra xung quanh.
"Hi, Nghênh Hi." Mike chào hỏi cô.
"Chào anh, sao anh không đi vào?" Cô hỏi.
Mike còn chưa kịp trả lời, Nghênh Hi đã phát hiện đèn trong cửa hàng lẫn đèn ở biển hiệu đều chưa bật lên.
Cô nghi hoặc hỏi: "Sao lại thế này?"
"Là thế này... " Mike gãi gãi đầu, xấu hổ nói: "Ngày hôm qua sau khi cô tan tầm không lâu, có người mang bản hợp đồng đến cửa hàng, hắn nói với tôi là muốn mua lại cửa hàng này của tôi. Nói thật là, đối phương ra giá rất cao, tôi đã nghĩ cả đêm, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng mà..."
Nghênh Hi đã hiểu rõ ý tứ của anh."Sao có thể đột ngột như vậy được nhỉ?" Cô hỏi đầy chán nản.
"Nghe nói là định làm một trạm xăng dầu mới."
"Thì ra là thế." Cô rũ mắt xuống, hơi cau mày lại.
Thật không dễ dàng cô mới tìm được một nơi làm việc ổn định, giờ đột nhiên lại bị mất đi...
"Thực xin lỗi, Nghênh Hi. Mới sáng sớm mà tôi đã mang đến cho cô một tin tức bất ngờ như vậy." Vẻ mặt của Mike đầy áy náy.
"Không sao đâu." Cô lắc đầu, thậm chí còn nở ra một nụ cười."Anh vẫn còn trẻ như vậy, cũng nên tính toán cho tương lai của mình."
"Vốn dĩ tôi định giới thiệu cho cô đi làm ở cửa hàng của bạn tôi, nhưng vừa rồi tôi gọi điện thoại, đối phương nói trước mắt bọn họ không thiếu người, cho nên ... "
"Anh không cần lo lắng cho tôi đâu." Nghênh Hi an ủi ngược lại với Mike. "Thật sự không sao đâu, nhất định tôi sẽ tìm được công việc khác cho mình."
Tuy nói như vậy, nhưng sau khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, trong lòng Nghênh Hi cũng rất nặng nề...
Kỳ thật, bây giờ tìm được một việc làm không phải dễ dàng, thiếu đi phần thu nhập này, lần thứ hai sinh hoạt của cô bị rơi vào cảnh túng quẫn.
Trên đường đi cô mua một tờ báo. Sau khi về đến nhà, Nghênh Hi bắt đầu gọi điện thoại, thử tìm việc, nhưng sau vài câu vấn đáp, nếu không phải câu trả lời là “đã tìm được người”, thì cũng là yêu cầu cô gửi bản lý lịch trước sau đó chờ thông báo lại.
Lòng cô trở nên nặng nề, thời gian trôi qua lúc nào không hay. Đến cuối buổi chiều, khoảng chừng giờ tan tầm, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Nhà Xuất Bản, thông báo sau này Nhà Xuất Bản không cần đến cô nữa, bởi vì sắp tới không có bản thảo mới để cho cô sửa bài.
Cho dù đối phương đã ngắt điện thoại, Nghênh Hi vẫn cầm chặt ống nghe trong tay, nghe những âm thanh tút tút đến chói tai mãi không sao buông điện thoại xuống được...
Việc xây dựng lại cuộc sống mới thật không dễ dàng, chỉ sau một đêm, đột nhiên bị mất tất cả.
"Nên làm cái gì bây giờ..." Cô mang cuốn sổ tiết kiệm ra xem lại số tiền mình đã gửi ngân hàng. Cô mở to đôi mắt, số tiền để dành ghi trong sổ không tới năm con số.
"Thương tiểu thư?"
Có người gõ cửa ngoài phòng, Nghênh Hi nghe thấy giọng của bà chủ cho thuê nhà, lập tức đi ra mở cửa.
"Bà chủ, có chuyện gì vậy?"
"Đương nhiên là có chuyện, nếu không thì việc gì tôi phải vất vả leo lên tận tầng cao nhất này để làm gì?" Bà chủ nhà cứ thế tự đi vào trong căn phòng nhỏ hẹp, tùy tiện chiếm luôn cái ghế duy nhất ở trong phòng.
Nghênh Hi không để bụng, sau khi đóng cửa phòng còn rót chén nước mời bà ta.
"Việc là thế này... " uống một hớp nước, bà chủ nhà giọng điệu đầy ban ơn: "Tôi tới thông báo trước với cô, sau hai ngày nữa tôi sẽ lấy lại phòng này để sử dụng, cô có thể nhân dịp mấy ngày này nhanh chóng đi tìm nhà khác nhé."
"Bà muốn lấy lại nhà ư?" Nghênh Hi hi vọng là mình nghe lầm."Nhưng hợp đồng thuê nhà đến tháng ba sang năm mới ... "
"Tôi sẽ trả lại tiền đặt cọc cho cô, như vậy là được chứ gì?"
"Vấn đề không phải là tiền đặt cọc, mà là trong một khoảng thời gian ngắn như thế, tôi hoàn toàn không thể tìm được nhà để thuê." Nghênh Hi rất lo lắng, bây giờ muốn tìm được một căn phòng cho thuê với giá rẻ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, hoàn toàn là điều không thể.
"Sao lại không thể tìm được nhà cho thuê? Ở ngõ Hồng Điều có mà hàng đống lớn, tùy tiện cũng tìm được một gian."
"Nhưng mà..."
"Không cần phải nói nữa !" Bà chủ nhà uốn éo cái ௱ôЛƓ lớn, từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt khó chịu."Hôm nay là thứ năm, sang tuần sau cô phải chuyển đi! Nếu đến lúc đó cô còn chưa chuyển đi sạch sẽ, tôi sẽ coi cô cũng như tất cả những đồ gì đó không dùng được, tất cả đều vứt hết!"
Sau khi quẳng lại một câu nói, bà chủ cho thuê nhà quay đầu bước đi.
Nghênh Hi đứng ở trong phòng của mình, cô không hiểu vì sao giữa lúc này, đột nhiên vận rủi lại rơi xuống cuộc đời cô lần nữa...
Chẳng lẽ là do Hắc Diệu Tư...
Lắc lắc đầu, Nghênh Hi vứt cái suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu.
Chắc là không đâu, Hắc Diệu Tư sẽ không để ý đến sự sống ૮ɦếƭ của cô, lại càng không thể phí công tìm trăm phương ngàn kế...
Để đi hãm hại một người đã không còn quan trọng nữa.
※※※
Buổi sáng hôm sau khi tỉnh lại, Nghênh Hi suy yếu đến mức không sao rời khỏi giường được. Cẩn thận suy nghĩ một chút, mới nhớ ra cả ngày hôm qua cô chưa ăn một chút gì.
Nếu tìm không thấy công việc, sau này thậm chí đến ba bữa cơm của cô cũng xảy ra vấn đề.
Buổi sáng trước khi ra cửa, cô hạ quyết tâm, cho dù bất kể là công việc gì, chỉ cần đối phương đồng ý muốn thuê, cô đều sẵn lòng, cho dù là công việc lao động có mức lương thấp cũng không sao! Còn về chỗ ở, cô chỉ cần có chỗ để ở là tốt rồi.
Nhưng cô tìm việc cho tới trưa mà vẫn không có bất kỳ người nào đồng ý thuê mướn cô. Còn về chuyện tìm nhà cửa lại càng không có manh mối nào.
Vì để tiết kiệm tiền, cô đi bộ trên đường cho tới tận buổi trưa. Cô đến các cửa hàng buôn bán, thậm chí cô còn mặt dày mày dạn đến các công ty hỏi xem có thiếu hoặc cần người làm lao công hay không, cuối cùng ngay đến tìm một công việc tạm thời cô cũng đã hỏi, đối phương ngoại trừ yêu cầu cô điền bản sơ yếu lý lịch thì chỉ nói với cô về chờ đợi, đến cả khả năng có thuê cô làm việc hay không cũng không chắc chắn.
Cho đến tận ba giờ chiều, cô mệt mỏi đến mức rốt cuộc không đi nổi nữa, đành ngồi đờ ra trên chiếc ghế đá ở vỉa hè, cũng quên luôn bữa cơm trưa.
"Muốn làm công nhân cũng không có ai thuê, loại tư vị này thật khó chịu phải không?" Một người đàn ông mặc bộ quần áo đen, đột nhiên đi tới ngồi xuống cạnh cô.
Toàn thân Nghênh Hi cứng đờ. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô không cần nghĩ cũng biết là ai.
Chậm rãi xoay người, cô nhìn người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn với nụ cười trào phúng trên môi.
"Thực khéo, không nghĩ rằng khi em chật vật nhất, thì tôi lại được gặp em." Hắc Diệu Tư nhếch môi, anh luôn mặc quần áo chỉnh tề, anh tuấn, phóng khoáng.
Đột nhiên Nghênh Hi đứng bật dậy, vội vàng như muốn chạy trốn.
Anh túm tay cô kéo lại:" Vừa nhìn thấy tôi em đã muốn bỏ đi sao? Bây giờ tôi mới biết rằng, hóa ra tôi đã làm người khác rất chán ghét." Anh cười lạnh lùng, nói.
"Hắc tiên sinh, xin anh buông tay tôi ra." Cô nói đầy mệt mỏi, không còn có sức lực để đấu khẩu với anh nữa.
"Hắc tiên sinh?" Anh cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn cô chòng chọc: "Nghênh Hi, em bắt đầu đối xử với tôi như một người không quen biết từ khi nào vậy? Ít nhất thì tôi và Hoài Tinh đã đính hôn, cũng được coi là em rể của em mà."
Anh nói tiếp đầy ác ý: "Cho dù không cần chú ý đến thể diện của Hoài Tinh, chỉ với mối \'giao tình\' trước kia của chúng ta, tôi cũng không muốn để cho người ngoài biết, cô vợ bị bỏ của Hắc Diệu Tư này, bây giờ xuống cấp đến mức phải lưu lạc khắp nơi tìm việc công nhật."
"Anh có thể coi như không biết tôi, như vậy sẽ không có ai nói lời ong tiếng ve nào cả." Cô thẫn thờ rút tay của mình về.
"Thật đáng tiếc, " Anh đứng lên, hướng về bóng lưng của người con gái, nói giễu cợt: "Giả câm vờ điếc, từ trước đến nay không phù hợp với phong cách hành sự của tôi."
Nghênh Hi quyết định mắt mù tai điếc, cô bước nhanh đi về phía trước.
"Tất nhiên, tôi cũng không cho phép người khác giả câm vờ điếc đối với tôi!" Anh đuổi theo kéo cô lại.
"Anh buông ra!"
"Chẳng lẽ em không cảm thấy có sự kỳ quái sao?" Túm được hai cái tay đang vùng vẫy của cô, anh lưu lại một vòng màu đỏ sậm ngay trên cổ tay mảnh khảnh của cô. "Tự nhiên bị mất hai chỗ làm ổn định, còn bị chủ nhà cho thuê đuổi ra khỏi cửa... vậy mà em lại khờ đến mức không hề nghi ngờ là tôi cố ý hại em bị mất việc, không còn nhà cửa để ở sao?" Anh cười cợt, nói chế giễu, ánh mắt lãnh khốc đầy ham muốn.
Nghênh Hi chợt ngừng giãy giụa, bình tĩnh chăm chú nhìn anh, tựa như đang nhìn một người xa lạ không hề liên quan đến mình."Thì còn biết làm sao đây. Anh cao hứng,.. vậy đành tùy anh thôi. Nếu anh cảm thấy trêu đùa một con kiến mà thấy vô cùng thú vị như thế, thì cho dù là ai cũng không thể ngăn cản được anh, không phải sao?" Thậm chí cô còn mỉm cười với anh.
Chỉ có điều, nụ cười của cô thật nhợt nhạt, chôn giấu nỗi xót xa trong lòng
Sắc mặt đùa cợt của Hắc Diệu Tư, chợt thoáng qua nét âm u."Xem ra em rất hiểu tôi."
"Nếu như anh muốn tới thấy để thấy sự xuống dốc của tôi, vậy thì bây giờ anh đã nhìn thấy rồi đấy, anh có thể thả tôi đi không?" Cô lạnh nhạt hỏi.
"Vẫn còn chưa đủ đâu, Nghênh Hi... " Anh âm trầm nói: "Nếu như em hiểu rõ tôi thật sự, thì cũng nên biết tôi sẽ không buông tay một cách đơn giản như vậy."
Sắc mặt của cô tái nhợt, giọng nói cũng rất nhạt nhẽo."Nếu mục đích của anh là muốn xem tôi lưu lạc nơi đầu đường nhanh đến mức nào, không quá ba ngày nữa, anh có thể đạt được mong muốn ."
"Lưu lạc đầu đường sao?" Anh cười to, ánh mắt cũng rất lạnh: "Em thật sự rất khờ dại! Dù nói thế nào, em cũng đã từng yêu tôi, làm sao tôi lại để cho “người phụ nữ của tôi” lưu lạc nơi đầu đường chứ? !"
"Mọi việc đã là quá khứ rồi !" Cô quay mặt đi, nhìn chăm chú khoảng đất màu xám trước mặt.
"Thế nào? Em muốn tuyên bố điều gì với tôi ... em không còn yêu tôi nữa chăng ?" Anh túm chặt vào cằm của cô cười nhạo báng: "Ngày trước có một người con gái đã từng nói ở bên tai của tôi rằng: tôi là toàn bộ thế giới của cô ấy! Nếu bị mất tôi, cuộc sống của cô ấy sẽ không còn ý nghĩa ... "
"Khi tôi nhìn thấy Hoài Tinh nằm ở trên giường của anh, từ giờ phút ấy trở đi, tình yêu của tôi với anh đã không còn nữa rồi !" Cô cắt ngang lời nói của anh.
Nhưng cô có thể nhận thấy thân thể của mình đang run rẩy.
"Được...Được, nếu em không còn yêu nữa, vậy thì hận tôi cũng không sao." Anh âm trầm nói, nhìn cô đầy hàm ý, nhếch mép thoáng hiện một nụ cười lạnh lẽo, đậm vẻ thâm sâu.
Đang lúc cận kề sự nguy hiểm, cổ áo của cô bị phanh ra một nửa, lộ ra vùng tuyết trắng đến chói mắt. Hắc Diệu Tư nheo mắt lại, đôi con ngươi đen sắc, thâm trầm chợt chuyển thành màu xám ᴆục.
Nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô hoảng sợ giơ tay kháng cự lại anh...
"Cái bộ dáng này của em, nếu như muốn sinh tồn, chỉ có thể tìm việc tại quán rượu mà thôi!" Anh nhếch môi, dễ dàng khóa chặt cổ tay của cô, nắm chặt vào nơi mềm mại trên иgự¢ của phụ nữ.
Nghênh Hi không sao giãy giụa ra khỏi bàn tay nắm giữ của anh, đành để mặc anh hoành hành ngang ngược.
Anh cười lạnh, ngạo nghễ nhìn cô không còn chút sức lực, dù chỉ yếu ớt để phản kháng lại."Trừ phi em muốn cùng với một người đàn ông khác lên giường, nếu không, hãy coi tôi, Hắc Diệu Tư này, là một người chuyên làm bạn giường của em!" Anh nói thô lỗ.
Sự cay đắng cùng nỗi xót xa, giống như dung dịch axit, ăn mòn trái tim của Nghênh Hi.
Nhưng cô không cho phép cảm xúc đau thương ấy dâng lên đánh bại mình trong lúc này."Điều ấy sẽ mãi mãi không bao giờ xày ra!"
Cô ném lại một câu nói, sau đó hất tay anh ra, xoay người bỏ đi ...
Cho dù phải đứng nơi đầu đường xin ăn, hay trở thành một người lang thang, cô cũng không bao giờ bán thân, không bao giờ mang thân mình bán đổ bán tháo cho một người đàn ông không trung thực.
Suốt hai ngày liền cô lang thang ngoài đường nhưng chẳng tìm được manh mối nào về công việc, ngay cả việc tìm nhà để thuê cũng vậy.
Đối với kết quả ấy, Nghênh Hi cũng không hề bất ngờ, lời cảnh cáo của Hắc Diệu Tư không phải chỉ là đe dọa bằng miệng.
Cô cảm thấy trong lòng thật đau xót, cô nhận ra mình đúng như lời của Hắc Diệu Tư đã nói, thật quá mức khờ dại.
Ngày trước với thân phận địa vị hoàn toàn không tương xứng với người đàn ông tình cờ gặp gở, cô được tất cả bạn học cùng lớp, bạn bè thân thiết đến chúc phúc, mừng cho cô tìm được người bạn đời để nương tựa trọn đời. Cô cũng đã lầm tưởng rằng mình là người con gái may mắn nhất thế giới...
Nhưng có ai ngờ, hạnh phúc ấy chỉ là sự giả dối. Cô trèo cao tưởng với được hạnh phúc, thật ra đó lại điềm báo trước của sự hủy diệt.
"Nghênh Hi!"
Thẳng đến ngày sau cùng, Nghênh Hi vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy có người vẫy tay gọi mình ở đầu ngõ.
"Đinh Tuấn?"
" Vận khí của anh thật tốt, vừa lái xe qua đây đã gặp được em." Đinh Tuấn cười cười đi tới.
"Sao anh lại đến nơi này?" Cô hỏi.
"Anh đến tìm em mà!"
"Tìm em ư? Làm sao anh lại biết em ở đây?" Cô khó hiểu, tuy cô có nói qua việc mình sống ở trong ngõ hẻm, nhưng ở đây có nhiều hộ gia đình như vậy, Đinh Tuấn không thể từ xa đến đây
lại gặp được sự may mắn đó được.
“Em quên, là anh đang làm nghề gì sao?”
“Anh…” Đột nhiên cô hiểu ra: “Anh đã điều tra địa chỉ của em phải không? Đúng là em cũng chưa hề làm thủ tục nào về việc di chuyển hộ khẩu.”
“Anh biết, hộ khẩu của em vẫn đang đăng ký ở căn hộ mà tên họ Hắc kia đã mua để tặng em. Chẳng qua, bây giờ căn hộ đó do Hoài Tinh đứng tên mà thôi.”
Nghênh Hi hạ mắt xuống, không đáp lại.
Lúc trước vì muốn cho Hoài Tinh một cảm giác an toàn, hơn nữa cô suy nghĩ cho tương lai của Hoài Tinh, bởi vậy cô mới mang căn hộ mà Hắc Diệu Tư đã tặng cho mình chuyển nhượng cho Hoài Tinh đứng tên.
“Là do anh thông qua số điện thoại nên mới tìm được địa chỉ hiện tại của em.”
Anh là cảnh sát, biết Nghênh Hi sống ở khu vực này, nếu muốn, thì việc tìm ra địa chỉ của cô không phải là quá khó khăn.
“Thì ra là thế.”
Cô hé miệng miễn cưỡng nở một nụ cười vui vẻ.
Nghênh Hi nhớ lại, lúc trước do cô nhận sửa bản thảo ở công ty quảng cáo, mới cố gắng nghiến răng tiêu phí mất mấy ngàn đồng để mắc chiếc điện thoại cố định…
“Em làm sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt u buồn của cô, Đinh Tuấn không nén được câu hỏi.
“Tuy anh tìm được địa chỉ của em, nhưng đúng vào ngày mai em lại phải chuyển nhà rồi.” Cô rũ mắt xuống, lặng lẽ nói.
“Vì sao vậy?”
Cô mở to đôi mắt, tùy tiện tìm một câu nói cửa miệng: “Em cũng không biết vì sao nữa, lúc trước em đã tìm được hai công việc, đột nhiên lại bị mất hết, bây giờ chủ cho thuê nhà vừa yêu cầu em chuyển đi.”
Tuy cô cố gắng kiên cường, nhưng Đinh Tuấn vẫn nhận thấy vẻ ưu sầu trên khuôn mặt cô. Anh nhẹ giọng mềm mỏng hỏi: “Em đã tìm được nhà mới để thuê chưa?”
Cô lắc đầu.
Đinh Tuấn trầm mặc một lát, sau đó chăm chú nhìn cô nói: “Vậy thì em có thể suy nghĩ một chút xem, em có thể đến ở tại nhà của anh…”
Đề nghị của anh cực kỳ đột ngột, Nghênh Hi im lặng không nói.
“Em đừng hiểu lầm,” anh cười nói: “Bởi vì căn nhà của anh rộng hơn ba mươi mét vuông, bên trong còn có hai gian phòng để không, anh lại chỉ sống có một mình, cho nên rất hoan nghênh em chuyển đến ở cùng.”
Thực tế, anh đã từng hi vọng có thể có một cơ hội nào đó để tiến thêm một bước nhằm tiếp cận với Nghênh Hi. Anh định chờ đến sau khi được bổ nhiệm làm sĩ quan cảnh sát, anh sẽ thổ lộ với cô. Nhưng có ai ngờ được, Nghênh Hi vừa tốt nghiệp đại học, ngay lập tức được tên họ Hắc kia theo đuổi… Chính vì vậy anh vẫn hận bởi sự do dự của mình… Còn bây giờ, rốt cuộc anh đã tìm được cơ hội đền bù tâm nguyện xưa kia.
“Như thế… làm phiền anh quá. Nhưng có điều, em muốn anh nói trước giá tiền thuê nhà, bởi vì em không có quá nhiều tiền bạc.”
Suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc cô đồng ý với lời đề nghị của Đinh Tuấn. Bởi vì cô hiểu rõ, thời gian chỉ còn một ngày, mà cô tuyệt nhiên chưa tìm được nhà để thuê.
“Với anh mà em còn nói đến chuyện tiền thuê nhà gì chứ?” Thấy cô đồng ý, anh nói đầy hưng phấn: “Bất cứ lúc nào em cũng có thể chuyển đồ vào ở…”
“Không được, nếu anh không thu tiền thuê nhà, em tuyệt đối sẽ không chuyển đồ qua đó.”
“Nghênh Hi…”
“Em sẽ không đổi ý đâu.”
Anh thở dài một hơi, biết không lay chuyển được cô: “Vậy thì hai ngàn đồng, em đừng cò kè mặc cả với anh nữa. Em hãy xem anh như bạn bè đi, để cho anh được giúp đỡ em.”
Cô thật sự rất muốn nói “giá như vậy là quá rẻ”, nhưng thành ý của Đinh Tuấn khiến cô thấy xấu hổ, không phản đối nữa.
“Cảm ơn anh, học trưởng.” Tự đáy lòng cô nói lời cảm ơn anh.
Anh vẫy vẫy tay, nôn nóng hỏi cô: “Chừng nào thì em chuyển nhà?”
“Xế chiều hôm nay em nhất định phải chuyển đi rồi.” Cô trả lời không cần giữ ý tứ.
“Nếu vậy thì khoảng ba giờ chiều, anh sẽ lái xe đến nhà trọ em đang ở hiện tại, giúp em chuyển nhà.”
“Em lại làm phiền anh rồi, học trưởng.”
“Em đừng khách sáo với anh như vậy,” đôi mắt anh thật nồng nàn thắm thiết: “Nghênh Hi, em nên biết anh đối với em…”
“Học trưởng, vậy buổi chiều chúng ta gặp lại nhau…” Cô hạ ánh mắt xuống, vội vã cắt ngang lời anh nói.
Đinh Tuấn định nói lại thôi, sau cùng anh quyết định vẫn nên dừng lại ở đây, tránh vội vàng quá mức, thành ra lại làm Nghênh Hi sợ hãi: “Hẹn ngày mai gặp lại, anh sẽ đến đúng giờ.” Anh đáp lại.
Sau khi tạm biệt Đinh Tuấn, tuy đã sắp xếp được chỗ ở, nhưng trong lòng Nghênh Hi vẫn còn một chút bất an.
Cũng chỉ vì cuộc sống khốn đốn mà cô đồng ý chuyển đến ở nhà của Đinh Tuấn. Cô cũng không biết quyết định này của mình, rốt cuộc là đúng hay sai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc