Cổ Thi Diễm Hậu - Chương 70

Tác giả: Lãnh Thu Nguyệt

Đồng Dao ngây người.
“Vũ Quân?” Bắc Minh Quân nâng giọng nói. Hai mắt trừng lớn, nhìn Vũ Quân như đang nhìn quái thú, vẻ mặt phấn khởi.
“Lúc trước, là Vũ Quân nói linh tinh, xin hoàng huynh đừng để tâm. Đồng Dao là vương phi của đệ, đệ cần nàng.”
Đồng Dao lắc đầu cười, trái tim lạnh lẽo, đau khổ: “Vậy tất cả… chỉ là trò đùa…”
Vũ Quân không phản ứng, thẫn thờ nhìn xuống đất. Nhưng đôi môi run rẩy, trong lòng hắn cũng vô cùng căng thẳng.
“Cảm tạ nhã ý của hoàng tử, nhưng hôm nay ngài muốn, ngày mai lại không thích, ngày kia lại cảm thấy vừa mắt. Ha ha, ta không xứng làm món đồ chơi của ngài, ta cũng không chơi nổi…”
“Đồng Dao…” Trong mắt Vũ Quân xẹt qua một tia đau đớn.
“Ta phải về nước ChưLương!”
“Thất công chúa!” Bắc Minh Quân hét lên.
“Ta phải về nước ChưLương!”
“Bản vương không cho phép!”
“Nhuận Ngọc đã nói, chỉ khi nào cả ta và hoàng tử đều đồng ý hôn sự này, ta mới trở thành vương phi nước Cúc Lương. Ta không đồng ý!’
“Nhuận Ngọc? Ha ha”, Vẻ mặt Bắc Minh Quân xám lại, cười lạnh lùng: “Ngươi dám xưng thẳng tên hoàng đế nước ChưLương, rất thân thiết sao? Theo như bản vương biết, hoàng đế nước ChưLương dường như cũng không để người ‘mẫu hậu’ này vào mắt.”
“Ha ha, đúng vậy. Ta từng là mẫu hậu của hắn, sau lại có quan hệ với hắn, làm sao có thể không thân thiết được”, Đồng Dao thấy thái độ khiêu khích của Bắc Minh Quân, nói chuyện càng lỗ mãng hơn.
“Ngươi ——”
“Ta chính là loại phụ nữ như vậy đấy, không phải bệ hạ cũng sớm biết rồi sao.” Đồng Dao nhíu mày: “Ngài vốn cũng rất sợ ta sẽ hại ૮ɦếƭ Vũ Quân, không muốn ta ở lại nước Cúc Lương, giờ đây ta muốn đi, ngài cần gì phải gây khó khăn với ta.”
Bắc Minh Quân tức giận thở hổn hển, lại không nói lại được.
“Ta phải trở về”, Đồng Dao nắm chặt miếng bạch ngọc trong tay.
“Ngươi không thể đi.” Giọng nói thản nhiên vang lên.
Đồng Dao quay đầu nhìn Vũ Quân, nhíu mày.
“Tóm lại hiện tại ngươi tuyệt đối không thể về được, có về cũng vô dụng.”
“Tại sao?”
Vũ Quân ngẩng đầu. Nhìn Đồng Dao, ánh mắt khó xử, đôi môi run run muốn nói nhưng lại ——.
Trong lòng Đồng Dao lo lắng, mơ hồ cảm nhận được mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, dường như Vũ Quân muốn nói cho cô biết điều gì, nhưng lại để trong lòng không nói.
“Vũ Quân, có phải đã có chuyện gì xảy ra với Nhuận Ngọc?”
“Ta. . . . . .”
“Vũ Quân, im miệng!” Bắc Minh Quân trừng mắt hét lên.
Đầu Đồng Dao nổ tung—— cảm giác bất an ngày càng lớn! Thái độ kích động của Bắc Minh Quân đã chứng minh dự đoán của cô là đúng——.
“Vũ Quân, ngươi rất hiểu ta. Ngươi cũng là người tốt với ta nhất.” Đồng Dao dùng sức lắc đầu: “Ngươi không được lừa ta, ngươi tuyệt đối không được dối ta. Nếu ngươi làm như vậy, cả đời này ta sẽ đau khổ, Vũ Quân —— Vũ Quân ——”.
“Vũ Quân, ngươi lui xuống cho ta!” Bắc Minh Quân muốn đuổi người.
“Đủ rồi——”Vũ Quân lắc đầu, khuôn mặt trắng toát tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Đừng về nước ChưLương, nước ChưLương đã bị chiếm rồi——”
Trong nháy mắt Đồng Dao cảm thấy như bị sét đánh, hô hấp khó khăn, ngẩn người đứng lặng thinh không nói.
“Đồng Dao, Đồng Dao—— nàng làm sao thế?” Vũ Quân hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ lấy vai cô…
Nước mắt cứ thế rơi xuống như mưa, nước Chư Lương… bị chiếm: “Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc ở đâu——”
Bắc Minh Quân nghiến răng, giận dữ nói: ““Hắn đã ૮ɦếƭ!”
Trước mắt Đồng Dao bỗng nhiên nhuộm một màu đỏ tươi, Đồng Dao cảm thấy mọi thứ đang đung đưa trước mặt cô, từ từ, cả người cũng mệt mỏi…
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Có người tới, người ấy muốn gặp cô. Đối mặt với khoảng không đen kịt, đối mặt với khuôn mặt quen thuộc đầy ma mị , mờ ảo đấy… Chưa bao giờ cô cảm thấy trong lòng trống vắng tới vậy. Đã ૮ɦếƭ —— Nhuận Ngọc đã ૮ɦếƭ —— giống như thanh kiếm, đâm thẳng vào tim cô.
Chưa từng nghĩ tới Nhuận Ngọc sẽ ૮ɦếƭ, một người thông minh mưu trí như vậy, thủ đoạn độc ác, tư lợi, độc đoán quả quyết như vậy cũng ૮ɦếƭ sao? Ha ha… Nói đi nói lại, dường như không có câu trả lời. Chỉ vì một người như vậy, có gì phải lưu luyến chứ.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, hắn đã ૮ɦếƭ? Hắn ૮ɦếƭ như thế nào? Bị bắn ૮ɦếƭ, phơi thây ngoài đồng hoang? Hắn cũng làm không ít chuyện xấu, xem ra những phương thức tàn nhẫn này cũng phù hợp với hắn, Đồng Dao lạnh lùng cười, nhưng khi tưởng tượng thấy khuôn mặt tuấn tú kia, đầy máu, tưởng tượng cả người hắn phải chịu đựng sự thống khổ, cả người cô lại run lên… Đột nhiên cô rất muốn ngửi thấy mùi hương hoa quế quen thuộc… Không còn nữa sao…
Cái bóng vẫn lắc lư trước mặt cô, vẫn như vậy,âm u như vậy…
Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Lời nguyền cứ thế bủa vây xung quanh người Đồng Dao. Nhưng sợi dây oán hận lại không thể nào *** vào tim Đồng Dao…
Khẽ mỉm cười: “Công chúa, người đã từng gặp người mà ngay cả ý muốn sinh tồn cũng không có không? Người cho rằng người như vậy sẽ đi báo thù sao?”
Tiếng nguyền rủa vẫn vang bên tai không dứt…
“Công chúa, Nhuận Ngọc đã ૮ɦếƭ… Ngừơi không đau khổ sao? Vẫn còn nghĩ tới mối thù của mình sao?”
Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Khiến cho linh hồn các ngươi ૮ɦếƭ trong thống khổ… Hủy diệt nước Hồng Ngọc…
. .. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Chính công chúa đã báo cho ta biết nước Chư Lương gặp nạn… nước Chư Lương biến thành như vậy, người không muốn nói gì sao? Rõ ràng người đã hủy diệt ta trước…”
Giọng nói của Ôn Ngọc mỗi một lúc lại càng tới gần, nhưng không cách nào nhập vào tâm trí Đồng Dao. Giống như bị bỏng , khiến Đồng Dao không chịu được thét lên: “Hủy diệt nước Hồng Ngọc,ta muốn báo thù ——!”
“Đồng Dao, đừng như vậy, đừng dọa ta. Đừng. . . . . . !”
Đồng Dao cố gắng mở mắt, mọi thứ trước mắt từ từ hiện lên rõ ràng, cô cảm thấy cả người bị nén lại không thở nổi.
“Đừng sợ, có ta ở đây, ta ở. . . . . .” Vũ Quân ôm chặt cô vào lòng.
“Thả ta ra—— buông ta ra đã, ta không thở được.”
Vũ Quân sửng sốt, vội vàng thả cô ra, nhìn cô, ánh mắt có chút xấu hổ: “Thực xin lỗi, ta. . . . . .”
Đồng Dao lắc đầu, vừa mới tỉnh lại chưa được một giây, bộ dáng của Nhuận Ngọc lại xuất hiện trong đầu cô. Cười khổ lắc đầu: “Tại sao mình lại trở lại như thế này…”
“Cái gì trở lại? Nàng không được đi qua đấy, không được nói những lời này làm ta sợ!” Vũ Quân giận dữ , hai má đỏ ửng lên.
Đồng Dao sửng sốt, bộ dáng lo lắng của Vũ Quân khiến cho cô không biết phải làm sao.
Lâu sau, Đồng Dao khẽ thở dài: “Vũ Quân, ngươi không cần phải tốt với ta như vậy, ta mắc nợ ngươi…”
“Không, nàng không nợ ta. Tất cả đều là ta tự nguyện làm!” Trong đôi mắt nâu của Vũ Quân dường như có sự kiên định hơn. Trong lòng Đồng Dao nghi ngờ.
“Đồng Dao.”
“Sao?”
“Thực xin lỗi. . . . . .”
Đồng Dao sửng sốt, lắc đầu cười: “Không có gì phải xin lỗi cả, mọi việc ngươi làm ta đều hiểu, ta cũng không trách ngươi. Là ta phụ lòng ngươi.”
Vũ Quân ra sức lắc đầu: “ Không—— nàng đừng vậy. Ta cũng không muốn nàng tha thứ cho ta, giờ đây nói điều gì cũng không còn ý nghĩa, Vũ Quân ta sẽ dùng mọi khả năng của mình, từ từ nàng sẽ thấy.”
“Ta không quan tâm lúc đầu mục đích nàng theo ta tới nước Cúc Lương làm gì, ta chỉ hỏi nàng một câu! Nàng quan tâm tới ta, có phải là thật tâm không?
Đồng Dao không nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu.
Trên mặt Vũ Quân nở nụ cười rạng rỡ, giống như hoa sen lúc sáng sớm, đẹp khiến cho người ta ngây người. Đồng Dao có chút mê mẩn, Vũ Quân là yêu tinh sớm mai, vĩnh viễn là như vậy thoát tục…
Vũ Quân thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Được, giờ ta sẽ nói mọi chuyện cho nàng biết.”
Đồng Dao sửng sốt.
“Mấy ngày trước, hoàng huynh nhận được thư cầu cứu từ nước Chư Lương.”
“Theo như mật thám của chúng ta biết được, nước Hồng Ngọc nhân lúc nước Chư Lương đang trong giai đoạn khó khăn, đã huy động quân đội, tấn công nước Chư Lương. Nguyên nhân gây chiến cũng bởi vì nàng!”
“Ta?” Đồng Dao mở to hai mắt nhìn.
“Nước Hồng Ngọc tuyên bố, nước Chư Lương bất kính với thất công chúa, giáng xuống làm ca nương, là một sự sỉ nhục lớn với nước Hồng Ngọc. Vì vậy không cần phát chiến thư, trực tiếp tấn công nước Chư Lương. Căn bản khả năng chiến đấu của quân đội nước Chư Lương không bằng quân đội nước Hồng Ngọc. Chỉ trong chớp mắt nước Chư Lương đã rơi vào tay giặc, nhưng thời điểm đoàn quân tiến vào hoàng cung nước Chư Lương, phát hiện hoàng đế nước Chư Lương cùng toàn bộ triều đình đã không còn ở trong cung, hiện vẫn đang tiếp trục tra xét.”
Trong đầu Đồng Dao giống như có tia chớp nhanh chóng xẹt qua: “Thư cầu cứu được gửi tới hôm nào?”
“Chuyện này… Thời điểm nước Cúc Lương nhận được thư, hẳn là sau khi nước Chư Lương đã bị chiếm đóng.”
Trong lòng Đồng Dao nóng như lửa đốt, cảm nhận được rõ ràng có tiếng hét lên trong lòng: “Quân đội nước Hồng Ngọc tiến vào hoàng cung, không tìm thấy hoàng đế nước Chư Lương. Hơn nữa thư cầu cứu được phát ra sau khi nước Chư Lương bị chiếm, vậy có lẽ—— có lẽ…”
“Hẳn là hoàng đế nước Chư Lương vẫn còn sống.” Vũ Quân nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc