Có Một Cô Gái Tên Hạ Đồng - Chương 07

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Sau vụ đánh nhau đó, Cố Toàn Mộ ngay cả một chút cảm xúc với Hứa Thầm Vực cũng không còn.
Cô vốn cho rằng cậu cùng lắm chỉ là một thiếu niên thích đánh lộn, không ngờ rằng ngay cả Tần Lãng cũng không buông tha. Còn tưởng rằng tuy bề ngoài thờ ơ nhưng bên trong tốt bụng. Xem ra trước đây cô đã nghĩ quá tốt về cậu.
Hứa Thầm Vực cảm nhận được sự xa lánh của Cố Toàn Mộ nhưng cậu không giải thích gì.
Nhưng mà Cố Toàn Mộ xem sự im lặng của Hứa Thầm Vực như thể không tài nào cứu vãn được.
Nhìn thấy vết thương mới trên người Hứa Thầm Vực, Toàn Mộ cũng không lo lắng cho cậu như trước đây. Cô chỉ suy nghĩ rằng nếu như Hứa Thầm Vực lại ra tay với Tần Lãng thì phải làm sao.
Sau lần đó, Lâm Uyển cũng không chơi cùng đám Toàn Mộ nữa, vừa hết tiết liền rời khỏi lớp học.
Hơn nữa, bọn Tiểu Nhần đã phân tích, cùng nhau suy đoán, Hứa Thầm Vực là vì Lâm Uyển nên mới đánh Tần Lãng, hoặc là Tần Lãng quấy rầy Lâm Uyển, hoặc là Lâm Uyển thích Tần Lãng nên Hứa Thầm Vực ghen.
Sau đó đi đến kết luận cuối cùng, Tần Lãng quấy rầy Lâm Uyển là chuyện không thể nào, cho nên chắc chắn là suy đoán thứ hai. Vì vậy, Hứa Thầm Vực đánh người chỉ có thể là do: Lâm Uyển thích Tần Lãng, Hứa Thầm Vực ghen.
Xem ra "tháo chuông phải tìm người buộc chuông", vì thế Cố Toàn Mộ quyết định đi tìm Lâm Uyển để làm rõ mọi chuyện.
Trong vườn, hoa đua nhau khoe sắc, gió nhẹ thổi qua mùi hương lan tỏa muôn nơi.
Cố Toàn Mộ không khỏi nhớ lại chuyện trong vườn cúc dại, không khỏi nhớ đến người kia, trong lòng bỗng dâng lên một hồi thất vọng. Thì ra thấm thoát đã sắp hết một năm rồi.
Lâm Uyển ngồi một mình thẫn thờ trong vườn, giống như hồn bay phách lạc.
Cố Toàn Mộ đi tới, ngồi đối diện cô.
Đắn đo một lúc lâu, cuối cùng cô mở miệng: "Tôi biết cậu cũng thích Tần Lãng, chỉ là, cậu cũng nên điều chỉnh mối quan hệ giữa cậu và Hứa Thầm Vực. Tôi hi vọng từ nay về sau, đừng để Tần Lãng vị cậu mà chịu tổn thương."
Đang muốn rời đi để tránh bị xấu hổ, thì Lâm Uyển nói:
"Là bởi vì cậu."
"Hứa Thầm Vực mới đánh Tần Lãng."
Gió thổi qua, cánh hoa lay động, lá khô cũng bị thổi bay, giống như một trận lốc xoáy nhỏ trên mặt đất.
Cố Toàn Mộ quay đầu lại kinh ngạc nhìn cô.
"Là bởi vì cậu."
Lâm Uyển đứng dậy, "Là bởi vì câu nói đó của Tần Lãng nên Hứa Thầm Vực mới đánh cậu ta."
Cố Toàn Mộ kinh ngạc, chuyện gì đã xảy ra, là mình đã hiểu lầm ư?
Lâm Uyển đi tới bên cạnh Cố Toàn Mộ, lạnh nhạt nói: "Người mình yêu không phải Tần Lãng, mà là Hứa Thầm Vực. Tôi cũng mong đừng để Hứa Thầm Vực vì cậu mà phải chịu tổn thương."
Chuông vào học vang lên, là tiết tự học.
Cố Toàn Mộ vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói của Lâm Uyển, chậm rãi đi về lớp. Lớp tự học không có giáo viên, nên không cần vội. Càng nghĩ càng hoảng sợ, cô đột nhiên phát hiện chính mình từ lúc nào đã dám coi thường nội quy của trường rồi.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả.
Ngẩng đầu lên nhìn qua hành lang phía đối diện, Hứa Thầm Vực cũng đang đi về lớp học.
Cậu cúi đầu, tay đút trong túi quần cũng đi về lớp học.
Cố Toàn Mộ dừng lại.
Thấy cậu chậm rãi bước đi, lọn tóc màu tím nổi bật trong nắng.
Hứa Thầm Vực vô ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Toàn Mộ đang đứng cách đó không xa.
Cố Toàn Mộ căng thẳng, có nên cười một cái hay là đi tiếp. Nên làm sao bây giờ?
Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều. Hứa Thầm Vực cũng vậy, cậu không dừng lại, nghiêng đầu, đi vào lớp từ cửa sau.
Cô cảm thấy thất vọng. Khi nhìn thấy cậu, cậu không hề có biểu cảm gì. Vốn tưởng rằng chí ít cậu sẽ gật đầu hay cười một cái ấy vậy mà cậu vẫn bình tĩnh như không.
Nhưng chính mình không muốn dây dưa gì với cậu ấy nữa. Tại sao lại bày ra vẻ mặt như vậy? Từ nay cậu sẽ nhìn cô với ánh mắt gì đây? Một loại nữ sinh không hiểu lý lẽ sao?
Cố Toàn Mộ cảm thấy mệt mỏi.
Chỗ ngồi của Hứa Thầm Vực ngay cạnh cửa sau, cậu nặng nề ngồi xuống. Ban nãy, cậu đã cố kìm không nhìn cô.
Nhưng tại sao vào lớp rồi cô vẫn còn ở ngoài đó? Là cô nhìn cậu sao? Trong ánh mắt cô có gì đó rất lạ.
Cậu vô tình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy xô nước ở trên cánh cửa. Không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy đến đẩy Cố Toàn Mộ ra.
Sao lại ***ng trúng Toàn Mộ thế này?
Tiếng nước chảy róc rách, cả lớp im lặng như tờ không ai nói gì.
"Thật là một vết sẹo khủng khiếp nha!"
Trong nháy mắt cả lớp liền bàn luận sôi nổi.
"Trán của cậu bị làm sao vậy?"
Cuối cùng cũng bị nhìn thấy rồi.
Hứa Thầm Vực cảm thấy tình thế hỗn loạn, chưa biết nên làm thế nào thì đã thấy Cố Toàn Mộ toàn thân ướt đẫm chạy vụt ra ngoài.
Trong lòng bỗng cảm thấy nhói, một vết sẹo được giấu kín như vậy nay lại bị lộ ra ngoài, cô sao có thể một mình chịu đựng được?
Lúc Hứa Thầm Vực tìm thấy Cố Toàn Mộ, cô đnag trốn ở trong góc sân, ngồi dưới đất, một tay ôm chân, một tay ôm ***, khóc nức nở.
Hứa Thầm Vực đi tới, ngồi cạnh cô.
Cố Toàn Mộ bỗng nhiên ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ mờ mịt nhìn Hứa Thầm Vực. Cậu thương xót nhìn cô: "Muốn khóc thì cứ khóc đi. Nhưng....." Nói rồi ôm cô vào ***, "Tôi không muốn người khác nhìn thấy cậu khóc."
Cố Toàn Mộ im lặng nhìn nước mắt thấm ướt áo sơ mi của cậu, ***g *** cậu ấm áp xuyên qua lớp vải khiến cô cảm thấy được che chở, ấm áp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Thầm Vực đạp xe đi qua đầu hẻm, nhìn thấy Cố Toàn Mộ cúi đầu đứng ở ven đường.
Cố Toàn Mộ nghe tiếng xe đạp đến gần thì ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hứa Thầm Vực.
Hứa Thầm Vực dừng lại bên cạnh cô, do dự một lúc, cuối cùng ngập ngừng lên tiếng hỏi: "Cậu....là đang đợi tôi sao?"
Cố Toàn Mộ không trả lời, chỉ nặng nề gật đầu một cái.
Hứa Thầm Vực không biết nên nói gì cho phải, tôi chở cậu đến trường? Vậy cậu ngồi ở phía sau chứ?
Bỗng nhiên cảm thấy bối rối.
Đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, thì Cố Toàn Mộ bước đến, ngồi vào phía sau lặng lẽ túm chặt áo sơ mi Hứa Thầm Vực, cứ như thể chỗ đó vốn dĩ là cho cô vậy.
Hứa Thầm Vực thoải mái cười một tiếng, sau đó đạp xe băng qua con hẻm.
Cố Toàn Mộ xuất hiện trước mặt mọi người, bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cho nên cả lớp cũng coi như chưa thấy gì.
Đến tiết thể dục, Tiểu Nhàn đến chỗ Cố Toàn Mộ, áy náy lên tiếng: "Toàn Mộ, hôm trước là Tần Lãng chuẩn bị xô nước hại Hứa Thầm Vực, không ngờ lại trúng cậu."
Cố Toàn Mộ đeo bao tay, cô cười một tiếng: "Không sao."
"Cậu ấy cũng thật quá đáng, tự nhiên làm ầm lên." Tiểu Nhàn tức giận nói, "Dù sao trước đây cậu cũng..."
"Không cần để ý." Cố Toàn Mộ mỉm cười cắt ngang lời cô, "Đối với mình mà nói, cậu ta cũng chẳng là gì."
Nói xong, Cố Toàn Mộ đột nhiên cảm thấy trong lòng rất thoải mái. Vô tình phát hiện không biết từ khi nào mà mình đã không còn để ý đến Tần Lãng nữa rồi, có lẽ trước đây chỉ là hiểu lầm.
Bởi vì bản thân không thích tiếp xúc với nam sinh, cho nên khi nói chuyện với Tần Lãng liền cảm thấy ngại ngùng dẫn đến loại cảm giác hiểu lầm này. Hình như từ khi Hứa Thầm Vực xuất hiện, cô đã không còn chú ý đến Tần Lãng nữa, ngược lại, cô luôn muốn biết Hứa Thầm Vực đang làm gì, nghĩ gì.
Hôm qua, trong sự im lặng đày ૮ɦếƭ chóc đó, khi nghe thấy giọng điệu mỉa mai của Tần Lãng "Thật là một vết sẹo khủng khiếp nha!" cô đã vỡ mộng rồi.
Nghĩ đến đây, Cố Toàn Mộ nhìn về phía sân bóng, bọn Hứa Thầm Vực đang chơi bóng rổ. Dù không nhìn thấy rõ mặt cậu nhưng lọn tóc màu tím nổi bật, khiến cho cô cứ như vậy mà nở nụ cười.
Ánh mặt trời tứ phía chiếu lên gương mặt Hứa Thầm Vực, trong lòng Cố Toàn Mộ dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô đứng lên, chạy về phái cậu.
Hứa Thầm Vực và Chung Bạch đã ra sân nghỉ ngơi, Chung Bạch nhìn thấy Cố Toàn Mộ từ xa chạy tới, khẽ lay Hứa Thầm Vực, ý muốn cậu nhìn về phía này.
Hứa Thầm Vực quay đầu lại, Cố Toàn Mộ đã đứng ở trước mặt cậu.
Cô cười dịu dàng.
Mặt Hứa Thầm Vực đỏ lên, nhất thời bối rối, ngay cả "Có chuyện gì không?" cũng quên hỏi.
Cố Toàn Mộ thấy cậu như vậy, ngược lại không cảm thấy xấu hổ, cô cười nói: "Chủ nhật có thể đưa tôi đi khiêu vũ không?"
"Được."
Hứa Thầm Vực như cười như không.
Cố Toàn Mộ cười càng to hơn, "Ừ" cô gật đầu thật mạnh, không kìm được kích động khoát khoát tay, sau đó xoay người chạy thật nhanh.
Chung Bạch vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, Cố Toàn Mộ trên mặt là nụ cười đắc ý, bỗng nhiên hiểu ra tại sao Thầm Vực lại thích cô.
Toàn Mộ trở về, nghĩ đến chủ nhật này Hứa Thầm Vực sẽ đưa cô đi khiêu vũ, tưởng tượng cậu sẽ đạp xe chở cô đi xuyên qua ánh hoàng hôn lại càng thêm mãn nguyện.
Nhưng, nếu như, cô có thể biết trước được ngày đó sẽ xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ không để Hứa Thầm Vực đi cùng, tuyệt đối sẽ không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc