Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 71

Tác giả: Pmb

Chỉ duy nhất một mình Minh Vương vẫn không ngoảnh lại. Đôi mắt anh lạnh lùng như viên tinh thể lỏng trong suốt đến vô hồn, không chút gợn sóng.
Vỹ Khang giật mình ngước lên nhìn mọi người. Nhất thời không biết phải nói gì nên anh chỉ có thể nở một nụ cười vô cùng gượng gạo đáp lại.
“ … Tôi vẫn đang nghe mà…”
“ Thôi được rồi! Cứ tiến hành như chúng đã bàn nãy giờ. Tú Vi sẽ lo phần PR cho chuyến lưu diễn châu Á sắp tới của Vỹ Khang và buổi ra mắt bộ phim “ Chúng mình thuộc về nhau”. Hoàng Châu! Những trang phục trong bộ thiết kế của cô mà tôi đã duyệt lần trước phải mau chóng hoàn thành trong tuần sau. Về hình ảnh…”
Đại Cường chốt lại lần nữa công việc phải làm cho từng người một cách tỉ mỉ như chính tính cách của ông vậy.
Nhưng tất cả lời ông nói đều thoảng qua bên tai Vỹ Khang như một làn gió vô định hướng. Bất giác, anh đưa mắt nhìn Minh Vương đang ngối đối diện mình.
Trái ngược với Vỹ Khang, Minh Vương vẫn đang lắng nghe Đại Cường có vẻ rất chăm chú như muốn nuốt trọn từng lời ông vậy. Nhìn hình ảnh đó, lòng Vỹ Khang len lõi một nỗi áy náy, day dứt khó thể diễn tả.
Anh cảm thấy dường như mình đã thiếu Minh Vương một món nợ nào đó. Một món nợ mà có lẽ dù anh có lòng muốn nhưng vẫn không thể nào trả được…
Nợ công ơn…
Nếu không có những bản nhạc độc quyền dành riêng cho anh mà Minh Vương đã sáng tác như một bậc thang đầu tiên thì chắc anh đã không có thể dễ dàng đặt chân lên những bậc thang tiếp theo…
Nợ nghĩa tình…
Nhìn lại, những lần mà gương mặt anh chỉ cần thoáng chút muộn phiền, ưu tư… thì hôm đó, Minh Vương luôn là người kề cận bên anh, hỏi han và quan tâm mọi điều… Khi cốc R*ợ*u của anh cạn đi không còn một giọt, cũng có một cốc R*ợ*u khác bên cạnh cũng đang cạn dần theo… Một cốc R*ợ*u âm thầm, lặng lẽ…
Nợ…
Chỉ mới nghĩ đến nhiêu đó thôi, vậy mà chưa có cái nợ nào Vỹ Khang có thể đáp lại. Không phải là anh không muốn trả. Đối với giữa anh và Minh Vương, Vỹ Khang luôn xem đây là một tình tri kỷ đẹp nhất, một nghĩa anh em ruột thịt.
Vây mà sao, dù đã quen nhau bao nhiêu lâu, chưa bao giờ Vỹ Khang có cảm giác thấu hiểu những cảm xúc, suy nghĩ của Minh Vương cả. Cứ như là, giữa anh và Minh Vương là hai thế giới khác nhau. Chỉ có thể nhìn thấy, nhưng không thể chạm tay vào…
“ Tạm thời sẽ như vậy! Mọi người trở về làm cố gắng làm thật tốt công việc của mình đi! Chúng ta tan họp.”
Từng người lục ***c đứng dậy bước ra ngoài. Trong căn phòng giờ đây chỉ còn lại ba người.
“ Đại Cường! Em đi trước.”
“ Ngày mai Vỹ Khang sẽ quay clip: Dường như dần xa cách, cậu có đến không?”
“ Để xem ngày mai em có bận gì không nữa…”
“ Ừm…! Vỹ Khang, cậu xem này! Các trang báo bây giờ đều viết lên những dòng tốt đẹp cho cậu. Đẩy lùi hoàn toàn các hình ảnh trước đó. Đây, cậu thử đọc đoạn này xem…”
Cuối cùng Minh Vương cũng chậm rãi đứng lên, khoảng cách dần dần kéo xa…
Những lời Đại Cường nói lại vụt qua bên tai Vỹ Khang. Nhìn theo từng bước đi của Minh Vương, anh để mặc Đại Cường đang thao thao bất tuyệt với một đoạn nào đó mà ông đang rất thích thú trên trang tạp chí đầy màu sắc.
Đáp lại cái nhìn Vỹ Khang chỉ là một tấm lưng gầy gầy đang lùi dần và khuất dạng sau cách cửa gỗ nâu đậm…
oOo
Khi cửa thang máy khép lại, Minh Vương mới dám thở một hơi dài và nới lỏng chiếc ca-vat mình ra.
Đôi mắt kia bỗng chùng xuống…
Con tim anh như nứt rạn từng mảnh do chính bàn tay anh đập vỡ…
Nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình nơi tấm gương sáng không dấu tì vết trong thang máy, Minh Vương căm ghét cái số phận mà ông trời đã bắt anh mang nặng bên vai và phải lê bước trên suốt quãng đường dài sau này…
Một số phận cay đắng…
Không thể đứng lên đấu tranh cho tình yêu của mình…
Và mãi mãi, những người như anh sẽ phải luôn cam lòng làm một kẻ yêu đơn phương. Chỉ có thể đứng nhìn tình yêu kia xa rời khỏi tầm tay với…
Một tình yêu mà mọi người luôn khinh bỉ, chê cười…
Một tình yêu tội lỗi…
Con số màu đỏ trên bảng hiện thị hạ xuống dần.
Minh Vương cười chua xót rồi chỉnh lại quần áo của mình.
Những người như anh, đau buồn rồi sẽ được gì? Khi một ngày mới bắt đầu, lại phải đành vác một lớp áo cũ kĩ để mà bước tiếp thôi. Đó là số phận, số phận mà ông trời đã sắp đặt.
Tít…Tít…!
Hai bên cánh cửa sắt tách rời nhau.
Một cô gái với mái tóc suông dài, đôi môi thắm đỏ lớp son trên nền phấn hồng, chiếc váy màu tím và đôi guốc trắng kiêu sa, quyến rũ đang đứng chờ khẽ hát vu vơ một bài tình ca nào đó. Nhưng vừa nhìn thấy Minh Vương, đôi môi kia mím chặt, nhịp tim kia nhẹ thổn thức.
Tránh né mãi, rồi cũng có ngày phải đối diện, phải có lúc chạm mặt…
Minh Vương nhẹ mỉm cười gật đầu chào lịch sự rồi bước ra bên ngoài. Anh lướt qua đôi vai trắng nõn kia một cách vô tình. Nhanh đến nổi, hương thơm nước hoa nồng nàn của cỏ Vetiver hòa quyện cùng Tuyết Tùng cũng không kịp bám vào vạt áo anh.
“ Anh sẽ mãi như vậy sao…?”
Giọng cô gái cất lên trầm ấm và xót xa như một nốt nhạc vang lên trên phím đàn lẻ loi.
Bước chân Minh Vương chợt dừng lại, nhưng vẫn không quay qua nhìn cô gái.
“ Nếu… em không là người lên tiếng trước… thì anh sẽ mãi im lặng với em như vậy sao…?”
“ Mỹ Liên! Là do em không muốn nói chuyện với anh trước thôi. Không phải em đang giận anh sao?”
Mỹ Liên cảm giác như mình vừa rơi thõm xuống một dòng sông chảy siết, lạnh lẽo đến rùng mình. Chỉ có mình cô bị điều khiển bởi dòng nước, còn dòng nước thì chưa bao giờ nhìn nhận sự tồn tại của cô trong lòng nó…
“ Em giận sao…? Vậy anh nói ra một lời bắt chuyện với em khó đến như vậy à? Hay chính lòng anh đang rất vui mừng khi không còn liên quan gì đến em nữa. Hay chính lòng anh… chỉ xem em là một điều vướng bận trong cuộc sống của anh…?”
Mỹ Liên quay phắt lại, từng lời nói vang lên nghèn nghẹn ở cổ. Bàn tay cô P0'p chặt chiếc ví của mình như một điểm tựa để cô có thể nói hết tất cả những gì cất giấu trong lòng.
“ Đêm hôm đó, em đã vội vã chạy đến sân bay… Nhưng để nhận được gì chứ? Là sự hững hờ, vô tâm của anh với một lời nói rồi quay lưng bước đi thẳng. Anh có hiểu được cảm nhận của em lúc đó không? Vậy mà đến khi trở về nước, anh không hề tỏ ý là mình đã sai…”
“ Là anh đã sai sao? Anh làm gì sai chứ? Hôm đó đâu ai bắt buộc em phải đến. Vốn dĩ anh chỉ đi có một thời gian ngắn , là do tự em bày ra trò đưa tiễn nhạt nhẽo mà thôi.”
Minh Vương quay lại cắt ngang lời cô gái. Khiến đôi mắt cô hằn sâu nỗi chạnh lòng và hụt hẫng.
Ai bắt buộc cô đến…?
Đưa tiễn nhạt nhẽo…?
“ Mỹ Liên à! Anh nghĩ, có lẽ em đã hiểu lầm một điều gì đó. Nhưng anh chỉ xem em là đứa em gái trong nghề thôi. Không có gì hơn vậy cả. Anh xin lỗi! Mong em hiểu cho! Nếu có thể được, chúng ta vẫn có thể là đồng nghiệp tốt của nhau. Còn nếu em cứ mãi như vậy… thì chính là do em tự làm mối quan hệ này tồi tệ thêm thôi.”
Mỹ Liên trơ người nhìn Minh Vương quay bước. Không khí xung quanh giờ đây trở nên là một thứ bất cần đôi với cô. Bởi vì chính bầu không khí mà trước giờ luôn quan trọng nhất đối với cô thì thật chất nó chỉ xem cô như bao người cần phải hô hấp khác. Không hề có gì đặc biệt.
Ánh nắng đầu thu xuyên qua ô cửa sổ lớn trên cao rọi sáng dưới chân cô. Một màu nắng ươm vàng rực rỡ…
Nhưng màu nắng đó, đâu thể nào xua đi nỗi u uất, tối đen đang hiện hữu trong lòng cô lúc này…
Đâu thể… níu giữ chân anh ở lại…
“ Xin lỗi em! Mỹ Liên… Chỉ có thể trách tại sao duyên số lại tàn nhẫn bắt em phải yêu một người đồng tính như anh… Nhưng sau này, chắc chắn sẽ còn rất nhiều chàng trai tốt và xứng đáng với tình yêu của em hơn…”
Dòng suy nghĩ kia càng làm bước chân Minh Vương thêm vững bước, không chút nao lòng, không hề quay đầu nhìn lại.
Vì chỉ đành dứt khoát như vậy, mới có thể tháo gỡ nút thắt mà chính ông Trời đã cột nhẫn tâm cột lại mà thôi…
oOo
Chiều xuống, hoàng hôn dần buông lơi sau mọi ngọn đồi đằng xa. Những tán lá vàng rơi rụng như muốn trải đường cho chiếc Mecedes đang tiến dần đến ngôi biệt thự màu trắng. Sau một ngày dài mệt mõi, mọi cảnh vật xung quanh trở nên tĩnh lặng đung đưa theo gió chiều.
Vỹ Khang bước xuống xe, định lấy chìa khóa trong túi áo khoác ra thì đã phải khựng lại khi nhìn thấy cánh cổng đang đóng im lìm trước mặt.
Một cánh cổng không có ổ khóa đằng trước.
“ Hửm?… Không phải hôm nay là ngày cô ta đi học gì đó sao…?”
Vỹ Khang đưa tay vào trong ô cửa sổ mở khóa nhỏ bên dưới, tra nhanh chiếc chìa khóa vào và cánh cổng bật mở.
Anh bước vào nhà rồi đóng lại cánh cổng.
Ánh đèn nê-on trắng bao quanh thân người của một cô gái đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu đỏ rực. Mái tóc đen óng của cô chốc chốc lại bay lên phất phơ theo luồng gió của chiếc quạt trần trên cao.
“ Giờ này sao cô còn ở đây? Hôm nay cô không đi học nấu ăn nữa à? Chưa gì đã nãn rồi sao?”
Vỹ Khang bật chợt cất tiếng hỏi từ đằng sau khiến Tiểu Lan giật bắn mình. Anh từ từ ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện và cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình ra.
“ Anh về rồi à? Anh đã ăn gì chưa?”
Vỹ Khang càng cảm thấy ngạc nhiên hơn khi Tiểu Lan đang ôm chặt chiếc túi xánh dâu tây của mình, quần áo cũng đã chuẩn bị chỉn chu.
Vậy mà tại sao cô vẫn còn ở nhà và không hề có biểu hiện định sẽ đi học?
“ Rốt cuộc thì hôm đó đã xảy ra ở chỗ cô học vậy?”
“ Ơ…” Tiểu Lan ngơ ngác ngước nhìn anh.
Vỹ Khang nhớ đến bộ dạng Tiểu Lan lúc về của buổi tối hôm đó thì càng khẳng định thêm, câu trả lời: “ Em chỉ vấp ngã thôi!” của cô hoàn toàn chỉ là một lời nói dối.
“ Thật ra, hôm đó em đã bị…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc