Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 37

Tác giả: Pmb

Vỹ Khang thấy bà vào trong rồi mới bước đến ngôi mộ lát đá hoa cương chạm khắc các đóa hoa hồng đỏ thắm . Đúng là tất cả đều sạch sẽ , trơn láng . Các bậc thềm cũng sáng bóng lên trên nền đất đen .
Vỹ Khang từ từ bước lên các bậc tam cấp , nhẹ lấy tay phủi đi những hạt cát li ti lên mặt bia…
Trần Mỹ Giang
Ngày mất… tuổi…
Hình một cô gái với nụ cười rạng rỡ , hồn nhiên trong sáng . Đôi lông mày dài đen huyền với đôi môi đỏ hồng , chiếc mũi cao thon , làn da trắng nõn .
Vỹ Khang đau đớn mỗi khi chạm phải ánh mắt đó . Trái tim thắt lại từng đợt đến nhói lòng . Sống mũi Vỹ Khang bất chợt cay xè . Nước mắt anh lại bắt đầu rơi rồi , lại bắt đầu khóc vì em rồi Mỹ Giang à !
Vỹ Khang nhẹ nhàng ngồi xuống , khoảng cách gần sát với mặt bia trắng . Anh nhìn thẳng vào tấm ảnh hình bầu dục dài ngay giữa tấm bia . Anh bắt đầu nói chuyện với cô … như bao lần . Hình ảnh này thật khiến người khác cảm thấy xót xa . Rõ ràng là Vỹ Khang đang nhìn thẳng vào tấm ảnh kia . Vậy mà sao lại cứ như đang nhìn xa xăm đến một thế giời nào đó , một ánh mắt vô hồn.
“ Mỹ Giang à ! Hôm nay anh đột ngột đến nên không mua hoa cho em rồi … Ấy , đừng giận anh nhé ! Lần sau anh nhất định sẽ chọn một bó hoa thật tươi đển tặng em . Em vui chưa nào…?”
Ánh mắt Vỹ Khang long lanh lên dưới ánh hoàng hôn chiều . Tiếng sóng biển xô bờ rì rào , rì rào từ xa vọng lại một âm thanh vừa tĩnh lại vừa động . Vỹ Khang im lặng một chút rồi cất tiếng nói tiếp :
“ Mỹ Giang à ! Em biết không ? Mấy ngày nay anh gặp rất nhiều chuyện … mọi thứ cứ đảo lộn cả lên …” … “… Có … một cô gái rất lạ đã bước chân vào ngôi nhà của mình…” … “ Em không buồn chứ ? Anh biết anh rất có lỗi với em , ngôi nhà ấy là của riêng chúng ta , anh làm vậy là không đúng … Nhưng em đừng buồn , chỉ một thời gian thôi , xem như anh trả nợ cô ấy vì đêm hôm trước vậy .”
Vỹ Khang quay đầu ra ngoài xa xăm , trùng trùng ngôi mộ dưới chút ánh sáng yếu ớt hiện lên mờ ảo dưới mắt anh . Anh lại quay vào , khẽ cất tiếng nói tiếp…
“ Cô gái ấy… thật sự rất ngốc . Anh sợ … sẽ làm cô ấy tổn thương lắm , thật sự rất sợ …. Cô ấy là một cô gái tốt … Em biết không , cô ấy rất… ”
Bỗng Vỹ Khang giật mình đưa tay lên xoa xoa tóc mình , bẽn lẽn như một chàng trai mới lớn lỡ nói sai câu gì đó . Anh nhìn vào tấm hình , cười xòa như lời xin lỗi …
“ Ấy ! Sao anh đến thăm em lại toàn nói đến chuyện người khác thế này ? Em đừng giận anh nhé …? Em biết đấy… anh rất ngốc mà ? Cứ làm em buồn … Xem nào , mình nói chuyện khác nha ”
Vỹ Khang vẫn ngồi đó nói chuyện với ngôi mộ rất lâu . Như nhưng đôi tình nhân lâu ngày xa cách nay mới gặp lại . Trời bắt đầu tối dần thêm , khiến cả khu mộ không còn thấy rõ được gì Vỹ Khang mới chịu đứng lên , tiến đến ngôi nhà nhỏ của bả Thẩm . Nhìn vào thì thấy bà đã nằm ngủ rất ngon rồi . Chắc là làm việc mệt quá ! Vỹ Khang nghĩ thương bà rồi bước vào kéo tấm chăn lên ngang *** bà Thẩm .
Xong anh quay lưng bước thẳng ra khỏi khu nghĩa trang . Vào xe mình rồi đạp ga lao vút trong màn đêm . Chiếc Mercedes theo hướng quán bar Phi Nhiễu mà đâm thẳng .
Không , anh không muốn về nhà lúc này . Anh sợ đối mặt với Tiểu Lan… Không biết sao nữa … chỉ thế thôi . Anh không muốn về ngôi nhà đó lúc này , tràn ngập kỉ niệm , tràn ngập màu sắc quá khứ.
Anh mệt mõi…
” Mỹ Giang ! Anh có lỗi với em … mãi mãi cũng không thể bù đắp được cho em… quá muộn rồi…”
Hàng nước trong suốt mặn đắng đang chảy dài bị gió lớn ngoài cửa sổ tạt vào làm lệch hẳn trên khuôn mặt chàng trai cô độc kia… Giống như một nàng gió lạnh lùng , vô tình , dùng bàn tay mình hất mạnh dòng nước mắt đó . Chẳng lẽ , nàng gió cũng không thể nào tha thứ được cho lỗi lầm của Vỹ Khang 4 năm về trước sao… ?
Không còn là khuôn mặt tươi vui , yêu đời của 4 năm trước nữa
Tiếng sóng biển xô vào bờ lại rì rào hằng đêm…
Lạnh lẽo , buốt giá…
Một người con gái cô đơn đã mãi mãi ngủ vùi dưới nền đất kia… Không bao giờ thức dậy …
LỚP VỎ BỌC BÊN NGOÀI

Đoạn đường nhựa trải dài khắp khu phố của các ngôi biệt thự đều chìm trong cái bóng đêm tĩnh lặng , vắng tanh không một bóng người . Chỉ có vài ánh đèn vàng trên cao chiếu nhưng tia sáng le lói xuống mặt đường …
Bên trong ngôi biệt thự màu trắng.
Tiểu Lan không biết đã đi qua đi lại trước cánh cửa nhỏ bao nhiêu vòng rồi . Chốc chốc , cô lại ngước mắt nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường rồi lại lo lắng , trông ngóng cánh cửa kia sẽ mở ra bởi bàn tay một người con trai.
Đã gần đến giờ học của Tiểu Lan rồi mà Vỹ Khang vẫn chưa về nữa . Biết là lịch diễn của anh rất đặc kín , nhưng Tiểu Lan vẫn hi vọng hôm nay Vỹ Khang sẽ về sớm hơn thường ngày . Từ hôm cô đăng kí học nấu ăn đến giờ xảy ra quá nhiều chuyện nên Tiểu Lan vẫn chưa có dịp nói với Vỹ Khang việc đó .
“ Hic , gần 6 giờ rồi , không lên chuẩn bị sẽ không kịp mất .”
Tiểu Lan đành tạm thời “ bỏ cuộc” , lên phòng mình để thay đồ và chuẩn bị tập vở . Mở chiếc túi hành lý nhỏ của mình đã đem theo ra , Tiểu Lan lục lọi một hồi nhưng chỉ có vài bộ đồ bình thường đã cũ màu . Cuối cùng cô cũng tìm ra một bộ mới nhất trong mớ quần áo đó , chiếc áo sơ mi trắng tinh tế có thêu những đường hoa văn hình hoa hồng màu đen trên đường nút áo và chiếc quần bò màu xanh nhạt.
Thay quần áo xong , Tiểu Lan xách chiếc giỏ xách mới của mình xuống cầu thang , trong lòng cảm thấy vui vui vì cầm trên tay chiếc giỏ mình thích , mặc dù vẫn chưa biết là của ai đã thanh toán giúp
Niềm vui đó lại như ngọn lửa đèn dầu chợt vụt tắt khi cô nhìn xuống không gian phòng khách vẫn lạnh lẽo , trống trãi . Bóng dáng Vỹ Khang vẫn chưa thấy đâu trong khi đồng hồ đã chỉ gần 6h15 rồi .
Tiểu Lan bước nhẹ từng đến chuồng của Tiểu Tình , nó đang cựa cựa chiếc móng nhỏ của mình lên thành chuồng như đang muốn được ra ngoài chơi vậy . Tiểu Lan khẽ luồn Ng'n t vào vuốt ve đầu nó rồi cất giọng dịu dàng :
“ Mày ở nhà ngoan nhé ! Tao đi học rồi lát sẽ về nhanh thôi .”
Nói rồi Tiểu Lan buồn bã bước ra ngoài cổng lớn .
Từng cơn gió lạnh phía ngoài từ những hàng cây xanh bên đường thổi vào làm Tiểu Lan bất giác vòng tay lại ôm chặt đôi vai mình . Nhìn ra ngoài , đoạn đường vẫn vắng vẻ như không người ở làm Tiểu Lan thấy có chút sợ hãi trong lòng . Đóng cảnh cổng lớn lại một cách tiếc nuối , Tiểu Lan sải bước đều đều…
Khoảng cách của cô với ngôi biệt thự màu trắng ngày càng xa dần…
“ Có lẽ… anh ấy cũng không quan tâm đến chuyện mình đi đâu đâu . Mình vẫn chỉ là người giúp việc thôi mà…”
oOo
Ngôi biệt thự cổ điển Hoa – Pháp.
Như mọi lần , Lập Hưng luôn là người đẩy ghế bước ra khỏi bàn ăn trước rồi bước đi mà không hề quay đầu lại . Từ sáng đến giờ anh vẫn chưa nói với ông Tống một lời nào , suốt ngày lầm lì với vẻ mặt lạnh .
Lập Hưng bước nhanh lên phòng mình , bà Tống thấy vậy cũng đi lên theo.
“ Lập Hưng à ! Con làm gì vậy ?” Bà Tống cất tiếng nhỏ nhẹ đằng sau cách cửa phòng Lập Hưng.
“ Con thay đồ .” Anh đáp lại với giọng khó chịu
“ Con muốn tính đi đâu?”
“ Đi học chứ đi đâu , không phải lúc sáng nói là giờ này học sao?”
“ Vậy là con quyết định đi học rồi hả ? Đúng rồi , việc học đó sẽ…” Bà Tống nghe xong mừng rỡ , đang nói dở câu thì cánh cửa phòng đã mở toang . Trước mặt bà là chàng trai có khuôn mặt lạnh như băng.
“ Quyết định của con có quan trọng không ? Thế nào gọi là “ con quyết định” “?
Bà Tống sững người với thái độ của con mình mà không biết phải trả lời câu hỏi đó thế nào . Lập Hưng nhẹ cười khẩy trên môi rồi lướt qua người mẹ mình bước xuống nhà . Bên dưới , ông Tống đang ngồi hút phễu thuốc , từng đợt khói nhả ra bay nhè nhẹ trong không trung . Khác hẳn với bà Tống , ông rất điềm tĩnh trước thái độ của Lập Hưng . Ý ông đã quyết thì không ai thay đổi được
“ Quản gia Lý đang đợi con ở ngoài xe.”
Đôi mắt sắc bén của một đứa trẻ cứng đầu không buồn quay lại nhìn ba mình . Lập Hưng tức giận bước nhanh ra ngoài , lướt qua ông Tống như ông không hề tồn tại.
Bà Tồng với khuôn mặt buồn bã bước từ trên cầu thang đi xuống rồi ngồi xuống chiếc ghế sa-lông dài.
“ Ông à … mình làm như vậy có quá đáng với con lắm không ?” Bà nhẹ nhàng hỏi.
“ Quá đáng ? Tại sao?” Ông Tống vẫn thản nhiên *** , cặp lông mày chau lại.
“ Dù gì nó đã không thích học thì mà…”
“ Không thích ? Ai nói với bà chứ ?”
“ Ý ông là sao …?” Bà Tống ngạc nhiên hỏi lại . Không lẽ Lập Hưng lại thích học nấu ăn?
Ông Tống rít thuốc một hơi thật dài , hồi tưởng lại cái hồi ức rất lâu rồi…

Một cậu bé với nước da ngăm đen , gương mặt trong sáng và hồn nhiên chạy lon ton từ ngoài sân vào nhà bếp . Trước dàn bếp , một người đàn ông mặc chiếc tạp dề màu xanh nước biển đang loay hoay với các món ăn của mình . Hương thơm từ các nồi thức ăn bay ra khắp ngôi nhà , khiến ai nghe thấy bụng phải cồn cào than đói .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc