Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 18

Tác giả: Pmb

Vỹ Khang lay mạnh người Tiểu Lan , khuôn mặt anh vô cùng lo lắng , liên tục gọi tên cô một cách dồn dập. Ấy vậy mà mắt Tiểu Lan vẫn nhắm nghiền , nhưng tay thì … ôm chặt lấy Tiểu Tình.
Con mèo bắt đầu ngọ nguậy cái đầu , đôi mắt to tròn từ từ mở ra . Tiểu Tình nhìn Vỹ Khang với ánh mắt mừng rỡ , người nó cứ động đậy trong vòng tay Tiểu Lan như muốn nhào ra sà vào lòng Vỹ Khang vậy . Nhưng dù Tiểu Tình cố gắng đến mấy cũng không thể thoát ra vòng tay ấy , Tiểu Lan vẫn chìm trong giấc ngủ và tay vẫn ôm chặt lấy Tiểu Tình , như sợ trong lúc cô ngủ nó sẽ lại biến mất một lần nữa vậy.
“Tiểu Lan ! Cô sao vậy hả??”
Vỹ Khang càng lay mạnh hơn , cùng với những cử động mạnh của Tiểu Tình và cuối cùng thì Tiểu Lan cũng mở mắt ra một cách mệt nhọc . Hình bóng Vỹ Khang từ từ hiện lên trong con ngươi cô , mờ mờ , ảo ảo.
“ Vỹ Khang ! Là anh sao ? Em… tìm được Tiểu Tình rồi này …”
Tiểu Lan cất giọng nói lên nhẹ nhàng , thều thào. Anh mắt đờ đẫn nhìn Vỹ Khang cứ như sắp ngất đi vậy. Câu nói đầu tiên của cô là vậy đó . Từ hôm qua đến giờ , Tiểu Lan rất mong chờ được quay trở ngôi nhà này được để khoe việc đó . Rằng cô đã tìm thấy lại được Tiểu Tình rồi , rằng cô sẽ không phải bị đuổi ra khỏi nhà nữa phải không?
Nghe Tiểu Lan nhắc đến Tiểu Tình , những tưởng là Vỹ Khang sẽ mừng vui lắm . Nhưng không phải như vậy , anh chỉ liếc mắt nhìn con mèo lấy một cái rồi quay lại nhìn Tiểu Lan với ánh mắt vô cùng lo lắng . Cũng có thể là anh đã thấy con mèo từ nãy giờ rồi nên cũng không có gì ngạc nhiên.
“ Cô làm sao vậy ? Tại sao người cô nóng thế này ?”
“ Em … em không biết nữa . Em thấy đau đầu quá!”
Tiểu Lan từ từ nhổm người dậy rồi lại đột ngột ngồi phịch xuống , khiến Vỹ Khang đưa tay ra cũng không đỡ kịp . Vừa trả lời Tiểu Lan vừa vỗ nhè nhẹ vào trán mình.
“ Hôm qua cô đã ở đâu vậy ? Đừng nói là cô đã dầm mưa cả đêm đó ! ”
“ Không , chỉ một chút thôi . Lúc sau đã có người tốt bụng đưa em về nhà và cho em ngủ nhờ đêm qua”
Tiểu Lan cố gắng trả lời từng câu hỏi của Vỹ Khang , nhìn cô lúc này thật đáng thương. Gương mặt chỉ sau một đêm mà hốc hác hẳn. Trời tuy nắng gắt những cũng không quá nóng đến nỗi trán Tiểu Lan phải ướt đẫm mồ hôi như vậy.
“ Không được rồi , cô sốt cao quá . Vào nhà thôi”
Nhẹ nhàng đưa bàn tay lên trán Tiểu Lan , Vỹ Khang không tin vào sự cảm nhận của bàn tay mình nữa . Trán Tiểu Lan nóng ran , như một lò than đỏ hồng vậy.
“ Dạ…”
Tiểu Lan chưa kịp đứng lên để vào nhà thì đã bị Vỹ Khang bế xốc lên , cô không kìm nén nỗi kinh ngạc , mắt trơ ra nhìn Vỹ Khang. Tiểu Lan vừa ngạc nhiên , nửa muốn quyết liệt đòi Vỹ Khang buông xuống , nhưng nửa lại không muốn phải rời khỏi bàn tay ấm áp này.
“ Anh … anh làm gì vậy ? Em …tự đi được mà”
Tiểu Lan mặt đỏ ửng lên bối rối nhìn Vỹ Khang , tay đập đập nhẹ vào vai Vỹ Khang , rồi cô lại ngước nhìn bâng quơ lên nền trời xanh thẳm , thực chất cô không dám tiếp tục nhìn thẳng vào ánh mắt kiên nghị đó của Vỹ Khang.
“ Không cần , chỉ cần cô im lặng một chút là được rồi . Lúc nào cũng gây hoạ thôi”
Câu nói của Vỹ Khang vừa như mắng mà lại vừa như quan tâm cô , khiến lòng Tiểu Lan hỗn loạn nhiều cảm xúc . Nhưng lúc này đây cô cảm thấy niềm hạnh phúc dâng trào nhiều hơn . Cứ như mọi mệt mõi đang tan biến theo gió mây vậy . Và bây giờ , cô đã không ( giả vờ ) kháng cự nữa . Bất giác cô áp đầu vào bờ vai to lớn của Vỹ Khang , trái tim càng đập nhanh hơn .
Còn ở Vỹ Khang , chính anh cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy nữa . Dường như trái tim Vỹ Khang đã mách bảo anh phải làm như vậy . Khi nhìn thấy bộ dạng đó của Tiểu Lan , Vỹ Khang càng thấy hối hận những lời nói , việc làm của mình hôm qua hơn.
Vỹ Khang đang ẵm cô cũng với Tiểu Tình trên tay , không phải nhẹ đâu nhé . Từng đường gân xanh trân cánh tay Vỹ Khang nổi cộn lên trên cánh tay trắng trẻo của anh .Ấy vậy mà anh lại đang di chuyển rất chậm chạp , cánh tay nâng niu cả thân người Tiểu Lan . Từng bước đi cũng rất nhẹ nhàng , khoan thai . Cứ như đang cầm trên tay một báu vật vậy .
Vẫn như vậy , vẫn sự nhẹ nhàng nâng niu đó , anh từ từ đặt Tiểu Lan xuống chiếc ghế sofa ở dưới . Một vài tia nắng nhẹ nhè của mặt trời bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa hắt vào khuôn mặt trắng xanh của Tiểu Lan. Có lẽ sau này , chiếc ghế sofa sẽ là tín vật mang nhiều những kỉ niệm của hai người nhất . Khi chỉ mới 2 ngày thôi , nó đã chứng kiến rất nhiều chuyện rồi.
“ Cô nằm đây đi . Tôi xuống lấy khăn chườm cho cô nhé ?”
Nói rồi anh quay phắt xuống nhà sau , không chờ Tiểu Lan trả lời.
Vỹ Khang bỗng dịu dàng đến kì lạ . Từng lời nói của anh phát ra khiến trái tim Tiểu Lan cảm thấy vô cùng ấm áp . Hình như anh đang cố gắng chuộc lỗi của mình về việc đã quá đáng với Tiểu Lan như hôm qua.
Tự nhiên , một hình ảnh từ đâu ùa về trong tâm trí Tiểu Lan . Cái hình ảnh mà đêm trước Vỹ Khang đã sốt cao , đang chìm trong cơn mê nhưng miệng vẫn không ngớt gọi tên một người con gái . Lúc đó ánh mắt , cử chỉ của anh cũng dịu dàng , ân cần như vậy.
Thoắt cái Vỹ Khang đã trở lên .
Vỹ Khang lại nhẹ nhàng đặt chiếc khăn xuống trán Tiểu Lan. Không biết vô tình hay cố ý , lúc này khuôn mặt anh và Tiểu Lan đang rất gần sát nhau . Chỉ gần một cái cúi thấp xuống nhẹ là có thể môi kề môi rồi.
Khuôn mặt đó làm tim Tiểu Lan đập loạn nhịp . Đôi mắt trong veo như pha lê , trắng đen rành rành . Chiếc mũi cao và thon , đôi môi mỏng đỏ mọng như cánh hoa anh đào . Làn da thì lại trắng hồng ,mịn màng như em bé . Vỹ Khang thật sự đẹp như một thiên thần trong truyện cổ tích không có thật vậy.
“ Gì vậy ? Mặt tôi lại dính gì à?”
Vỹ Khang bỗng cất tiếng nói khiến Tiểu Lan đỏ mặt quay vào trong thành ghế . Từ “lại” ở đây của Vỹ Khang có ý châm chọc Tiểu Lan rất rõ ràng . Hình ảnh ngơ ngác ngây người của cô không biết đã xuất hiện trước mắt Vỹ Khang bao nhiêu lần rồi.
“ Không có … em…”
Tiểu Lan cố gắng phân bua , nhưng vì sự thật là cô đã ૮ɦếƭ lặng trước vẻ đẹp của Vỹ Khang nên đành không thể nói gì . Lại im lặng nhìn ra hướng khác.
Vỹ Khang nhẹ nhếch đôi môi mỏng hoàn mỹ của mình lên , nở một nụ cười có mà như không , pha chút gì đó sự châm chọc .
Từng hạt mưa rơi , từng hạt mưa nhẹ rơi…
Anh vẫn đi tìm em khắp nơi
Bóng dáng em vẫn nhạt nhoà dần , vẫn mãi mất hút trong màn đêm lạnh giá…
Là do anh , là do anh sai , hay là vì tình cảm chúng ta đã không còn như xưa nữa…
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên khiến cả hai giật mình . Bài nhạc tuy rất êm dịu , lại mang đến cho ngưói khác cảm giác nao lòng , buồn bã. Bài hát khiến cho không gian lãng mạn mà Tiểu Lan đang chìm đắm trở nên u uất , lãnh đạm.
“ Là Đại Cường . Thôi ૮ɦếƭ rồi !”
Bỗng nhớ ra điều gì đó , Vỹ Khang chợt quay lại hướng đồng hồ . Không xong rồi , kim đồng hồ đang dần nhích mình biểu thị gần 8 giờ . Vậy là Vỹ Khang lại quên bén mất lịch quay hôm nay của mình.
Vỹ Khang quay lại hướng Tiểu Lan nằm , nhẹ nhàng đưa ngón trỏ mình lên miệng , ý muốn nói Tiểu Lan giữ im lặng.
“ Alô ! Em nghe đây ! Em đang kẹt xe chút , cũng sắp đến rồi”
Vỹ Khang vừa lướt nhẹ bảng hiện thị nghe trên màn mình và đưa điện thoại lên tai nói một hơi , cứ như sợ người khác chen vào giành nói với mình . Một lần nữa anh lại nói dối một cách trắng trợn.
“ Được rồi ! Nhanh lên đó ! Sắp đến giờ quay rồi”
Bíp !
Không trả lời gì thêm , Vỹ Khang kết thúc nhanh cuộc gọi rồi quay qua Tiểu Lan.
“ Tôi phải đến trường quay ngay bây giờ . Cô…”
“ Không sao ! Em tự lo được mà , anh cứ đi đi”
Tiểu Lan ςướק lời Vỹ Khang , khuôn mặt cô bỗng phấn chấn hẳn lên . Cô ngồi bật dậy , ra vẻ cứ như mình đang rất khoẻ vậy. Thực chất lúc này Tiểu Lan đang rất mệt mõi , đầu óc lâng lâng , mắt nhìn mọi vật cứ như hoa hoa lên tất cả. Nhưng cô lại sợ làm phiền được công việc của Vỹ Khang nên mới phải nói dối như vậy.
“ Cô… không sao thật chứ”
Vỹ Khang nhìn Tiểu Lan với ánh mắt lo ngại . Bộ dạng của Tiểu Lan bây giờ chỉ cần nhìn thoáng qua là ai cũng biết ngay là cô đang giả vờ rồi . Nhưng đã sắp đến giờ quay , Vỹ Khang cũng đành chịu. Vỹ Khang vẫn đang do dự , việc quay không thể hoãn lại được vì hôm qua anh đã làm trễ mất một ngày lịch trình rồi . Còn Tiểu Lan thì…
“ Em không sao thật mà . Anh cứ đi đi . Diễn cho thật tốt nhé”
Nhìn khuôn mặt lo lắng , phân vân của Vỹ Khang . Tiểu Lan cất tiếng nói trấn an anh , còn cố ra vẻ mặt cười thật tươi nữa. Và tất nhiên tất cả chỉ là nói dối.
“ Tôi đi đây . Cô ráng ngủ một chút cho khoẻ đi .”
Cuối cũng Vỹ Khang cũng phải quyết định đến trường quay . Nếu không sẽ có chuyện với Đại Cường nữa .
Nói rồi Vỹ Khang quay lưng đi về phía cửa , bước ra . Thật sự anh cũng đang gấp lắm. Tiến nhanh về gara xe , Vỹ Khang bước vào trong chiếc xe và phóng nhanh ra ngoài trước rồi ra tự đóng cửa lại . Xong tất cả anh lại phóng xe vụt đi . Tốc độ khiến người khác phải kinh sợ.
Vỹ Khang nào đâu biết khi cánh cửa nhỏ ở nhà vừa khép lại bởi bàn tay anh , cũng là lúc Tiểu Lan ngất lịm , ngã phịch xuống ghế sofa , hoàn toàn không còn biết gì đến xung quang nữa . Dường như cô đã cố hết mọi sức lực cuối cùng trong người để hoàn thành cho tốt cuộc nói chuyện vừa rồi .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc