Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 15

Tác giả: Pmb

Những tia nắng gay gắt hơn ngày thường của mặt trời lúc sáng sớm đua nhau rọi sáng lóa cả căn phòng rộng lớn .
“ Sau cơn mưa trời lại sáng”
Dường như sau cơn mưa lớn đêm qua , ông mặt trời đã cố tình chiếu những tia nắng gay gắt đó để vạn vật được hong khô bộ áo đang ướt nhem của mình.
Giữa căn phòng là một chiếc ghế salong dài sang trọng màu đỏ pha trắng . Một anh chàng có gương mặt vô cùng lạnh lùng đang nằm ngủ rất ngon trên đó . Anh có đôi lông mày đen rậm , đôi mắt to tròn và một chiếc mũi cao chót vót. Đôi môi hơi dày và sẫm màu nhưng lại rất hài hòa với nền da ngăm ngăm.
Chàng trai có nét đẹp không giống như các công tử nhà giàu khác . Không phải làn da trắng nõn nà như em bé , không phải là cặp mắt đen lay láy , và cũng không phải là một đôi môi đỏ mọng .
Anh có một nét đẹp rất riêng của mình . Quanh người toát ra một sức quyến rũ khiến cho bao cô gái khó lòng mà không ngây người trước vẻ đẹp đó.
Có lẽ hôm nay mặt trời quá chói nên đã vô tình phá đi giấc ngủ của anh . Chàng trai từ từ mở đôi mắt trong vắt và hút hồn của mình ra . Một đôi mắt trong vắt pha chút lạnh giá của sương mai buổi sáng. Anh cố gắng níu vào thành ghế ngồi dậy , nhẹ nhàng dụi dụi đôi mắt chưa kịp thích nghi với ánh sáng và ngáp một tràng dài , sau một đêm thức khuya mà chưa ngủ đã giấc .
Anh từ từ tiến về phía chiếc giường của mình đặt bên phía sâu trong căn phòng . Một chiếc giường mền gối đã được xếp lại gọn gang , tươm tất bằng bàn tay của một người con gái . Và tất nhiên là một chiếc giường trống không .
Đứng im nhìn chiếc giường một chút , như đoán ra điều gì đó , anh lại sải bước đều về toilet ở cuối phòng.
Đắm mình trong làn nước mắt lạnh , cơn buồn ngủ đã được dòng nước đó dập tắt tất cả . Chàng trai bước đến chiếc bồn nước gần đó , bên trên là một chiếc gương rộng và dài . Toàn bộ thân thể anh phản chiếu trong gương , một thân hình cực chuẩn . Từng cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay , *** săng chắc và bên dưới bụng mờ mờ hằn lên những múi thịt mà các chàng trai khác phải ao ước.
Nhẹ nhàng bước đến cái tủ được đặt sát tường , anh mở tủ ra và chọn cho mình một chiếc áo sơ mi màu trắng kem trong rất nhiều bộ quần áo sang trong . Chiếc áo rất đơn giản nhưng lại hoàn toàn làm nổi bật toàn bộ body chuẩn đó , ở trên anh phanh *** đến 2 nút .
Cực kì hoàn mỹ!
Bỗng có tiếng gõ cửa nhẹ từ phía bên ngoài khiến chàng trai có chút giật mình .
“ Ai vậy ?” Chàng trai cất tiếng hỏi.
“ Là tôi đây thiếu gia !” Giọng nói cố xuyên qua lớp cửa dày vọng vào trong . “ Cậu đã thức dậy chưa ?”
“ Dạ rồi . Dì vào đi” Chàng trai lại trả lời lễ phép như hôm qua.
Bà quản gia nhẹ nhàng mở cánh cửa ra rồi lại đỡ lấy mâm thức ăn đang được bưng bằng một tay của mình . Trên mâm là một xấp bánh sandwich được đặt ngay ngắn trên chiếc đĩa nhỏ , kế bên là một phần ốp- la trứng và cuối cùng là một cốc sữa nghi ngút khói mới được pha lên .
Một mâm thức ăn rất giản dị nhưng chàng trai lại không tỏ ra khó chịu , dường những đây là khẩu phần ăn sáng quen thuộc hằng ngày của anh vậy .
Chàng trai khẽ mỉm cười với bà quản gia như một lời chào buổi sáng.
“ Ba mẹ con đi hết rồi hả dì ?”
“ Dạ , ông chủ đã đến nhà hàng , còn bà chủ vừa mới ra ngoài , tôi cũng không biết là đi đâu.”
Chàng trai vừa nghe bà quản gia nói , vừa tiến về chiếc bàn gỗ được đặt mâm thức ăn gần đó và ngồi xuống chiếc ghế cũng làm bằng gỗ , một loại gỗ rất quý.
Nhẹ nhàng nhai miếng bánh đầu tiên cùng với một ít trứng , chàng trai cất tiếng hỏi , giọng nói có chút gì đó do dự , ngại ngùng:
“ Cô gái hôm qua…”
Như đã từng nói , chàng trai đã được người quản gia nuôi nấng từ nhỏ nên bà rất hiểu ý thiếu gia của mình . Tuy anh bỏ lửng câu nói của mình , nhưng bà vẫn đáp lại như thường.
“ Thiếu gia muốn nói đến cô gái hôm qua à ? Cô ấy đã ra về từ lúc cả nhà chưa thức giấc rồi . Và ẵm cả con mèo của cô ấy nữa”
“ Vậy à…”
Khuôn mặt chàng trai có chút chùn xuống , nhẹ nhàng nâng cốc sữa đưa vào miệng uống từng ngụm nhỏ . Bà quản gia đưa mắt dò xét “ đứa con nuôi” của mình , bà nhẹ nhàng lên tiếng hỏi , khuôn mặt bà nhìn thật phúc hậu:
“ Cô ấy đi … cậu không vui à ?” Một giọng nói có chút châm chọc.
Một câu hỏi rất bình thường nhưng lại khiến chàng trai sặc sữa , quay qua sau lưng ho khan một tràng dài , có vẻ như anh đang cố giấu khuôn mặt đỏ lựng của mình . Sau khi đã đỡ nhiều , anh ngước lên nhìn bà quản gia.
“ Tại sao con lại buồn chứ ?” Một giọng nói kiêu ngạo vang lên . “ Cô ta đi con còn mừng nữa , chưa từng thấy một cô gái nào ngốc nghếch như vậy ?”
“ Ngốc nghếch?” Bà quản gia lặp lại câu nói của anh , nhưng là một câu nghi vấn.
“ Thì chuyện con mèo của người chủ cô ta đó . Chỉ vì một con mèo đi lạc mất mà cô ta ngồi gục bên đường , mưa ướt hết quần áo , mệt mõi đến nỗi không thể tránh chiếc xe của con đang lao tới”
“ Vậy chiếc xe của cậu hư nặng phần đầu là do cô ấy à ?”
“ Dạ , là do cô gái ngốc nghếch đó chứ ai . Đã vậy hôm qua đến giờ vẫn chưa cảm ơn con một lời nào.
Nói như vậy là anh đã hoàn toàn quên là hôm qua Tiểu Lan đã cố ý nói cảm ơn anh rồi . Chỉ là chưa kịp nói mà thôi .”
Chàng trai vừa trả lời , vừa nhẹ nhàng nhai phần bánh mì trong miệng.
“ Chưa bao giờ tôi thấy cậu lại quan tâm một cô gái như vậy . Và con là một cô gái lạ mặt nữa chứ.”
Một câu nói nhẹ nhàng phát ra từ chiếc miệng hơi móm mém của bà quản gia , lại là một câu không có gì đặc biệt nhưng lại khiến chàng thiếu gia một lần nữa phải đỏ mặt mà không kịp quay đi che giấu . Anh chỉ còn cách cúi gằm mặt xuống chiếc đĩa trứng bên dưới và cho tất cả nhanh vào miệng , gần như mắc nghẹn.
Bà quản gia lại nở ra nụ cười phúc hậu của mình , vì bà đang rất hiểu thiếu gia của mình đang nghĩ gì. Bà lại nhẹ nhàng nói , mặc dù chàng trai vẫn đang cắm cúi ( giả vờ ) ăn:
“ Cô ấy thật sự là một cô gái tốt . Chỉ nhìn qua là tôi biết cô ấy rất vụng về , nhưng sự vụng về đó có thể giảm đi theo từng ngày . Và sau này cô ta chắc chắn sẽ trở thành một người vợ tốt . Chàng trai nào có phước lắm mới được làm chồng cô ta đó . Tôi sống từng này tuổi rồi , nhìn người không sai đâu !”
” Một người vợ tốt sao ? Ai có phước mới làm chồng cô ta à ? Cô gái ngốc nghếch đó sao ? Thật nực cười !”
Một tràng suy nghĩ lao vun vút trong đầu chàng trai , khuôn mặt anh lúc này rất đăm chiêu . Như đang tưởng tượng một điều gì đó xa vời lắm. Bỗng nhiên khuôn mặt đó biến đổi , thay vào là một sự tiếc nuối cái gì rất ghê gớm , cứ như vừa để vụt mất một cơ hội nào đó có một không hai trên đời vậy. Anh cắn nhẹ vào môi của mình một cách vô thức.
” Mà cô ta… tên gì nhỉ? Hình như hôm qua mình vẫn chưa kịp hỏi. “
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc