Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 139

Tác giả: Pmb

Tiểu Lan mỉm cười chua chát, nước mắt lăn dài, buông vội cốc cà phê sữa rồi ôm chặt lấy anh. Vòng tay cô từ từ siết chặt dần khiến lòng Vỹ Khang đau nhói, nhưng không sao ôm đáp trả được.
Những dòng nước mắt mằn mặn khẽ hoen ướt chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, vương chút hơi ấm của anh từ sáng đến giờ. Cho cô níu lại nhé! Hãy cho cô níu giữ lại một chút cho riêng mình nhé! Để khi xa nhau quãng thời gian dài ấy, cô sẽ vơi đi phần nào nhớ về anh hơn… Và cũng vơi bớt nỗi đau hơn…!
Được không?
_ Em biết làm sao đây? Em không thể đứng nhìn anh bị người hâm mộ quay lưng được. Còn cả công sức của mọi người nữa… Như Đại Cường đã nói, chúng ta không thể vô trách nhiệm như vậy được…
_ Chúng ta còn trẻ, thời gian còn rất nhiều… Em cũng không phải đi đâu xa cả… Em sẽ chờ anh, chờ cho đến khi nào chúng ta thật sự có thể công khai! Chỉ cần anh còn muốn ở bên em, thì em sẽ không bao giờ thay đổi…! Nên anh đừng bận tâm chuyện đó nữa, được không?
Thì ra là vậy sao? Là vì anh cũng đau buồn khi sắp phải xa nhau sao? Nếu vậy tại sao còn lạnh lùng như vậy, khi thời gian đang tựa như chiếc đồng hồ cát, và những hạt cát nhỏ bé rơi dần xuống đáy bình…?
Vỹ Khang cũng đặt nhanh ly cà phê sữa lên bàn, ôm chặt lấy Tiểu Lan. Những câu nói trước lúc rời khỏi phòng họp của Đại Cường lại vang lên bên tai anh, làm lòng anh quặn thắt từng đợt:
“ Cậu hãy xem lại mình có thật lòng yêu cô gái ấy không? Tại sao đã 3 năm qua, những cô gái hiền lành hay xinh đẹp đều không thể lọt vào mắt cậu… Mà lại là cô gái ấy…? Cậu đủ thông mình để biết tôi đang nói gì…Tôi không tin cậu sẽ chơi cùng với một cô gái trò chơi trẻ con như vậy!”
Không!
Không phải…!
Nhưng cảm giác đau xót này, quặn thắt kia… và cả những nỗi nhớ nhung hay hạnh phúc khi cô ở bên, nếu không yêu thì là gì chứ?
Cậu không được để cái quá khứ ấy nhấn chìm mình một lần nữa, càng không để nó nhấn chìm luôn cả người yêu thương bên cạnh mình…
Không thể!
Bàn tay anh càng siết chặt Tiểu Lan hơn, như sợ cô sẽ biến mất. Cái siết chặt ấy làm tim Tiểu Lan loạn nhịp. Cái tên “ Mỹ Giang” không rời tâm trí cô từ sáng giờ dần theo gió bay đi…
Cô phải tin anh! Nhất định phải tin anh!
Bất kể quá khứ ngày trước của anh có ai, làm gì… Cô đều không màng…
Chỉ cần biết người đang ôm siết cô lúc này là Trần Vỹ Khang là được…
Là Trần Vỹ Khang của hiện tại… Không phải quá khứ!
_ Vỹ Khang! Anh đã suy nghĩ gì vậy? – Tiểu Lan lau nhẹ nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
_ Không có gì đâu…!
Im lặng một chút, Tiểu Lan khẽ nói lên điều giấu kín trong lòng mình:
_ Vỹ Khang! Nếu có thể… anh đừng làm người nổi tiếng nữa được không…? Chúng ta có thể sống bằng rất nhiều nghề trên đời này… Vì vốn dĩ, để sống được trong cái thế giới ấy, phải trả giá quá đắt.!
Cô nép mình trong lòng anh, nhớ về lần đi chơi phải lén lút. Hay ra đường phải bịt kín mặt mũi của anh, mà đau xót. Ngay cả việc có người yêu cũng phải dậy sóng dư luận lên như vậy…
Thật quá đắt!
Vỹ Khang khẽ thở dài, không trả lời.
Thì ra cô cũng như vậy. Chỉ là vì anh mà chấp nhận thôi. Tất cả người con gái trên đời, ai nào có muốn cam lòng sống trong tình yêu lén lút như vậy!
Càng không thể nào chấp nhận trở thành một đứa con gái điên cuồng theo đuổi thần tượng như vậy!
Rõ ràng không muốn…!
Dưới gầm bàn tối om, chiếc lắc chân phát ra một thứ ánh sáng lấp lánh, rực rỡ. Nhưng chỉ cần giựt nhẹ thôi, sợi dây mỏng manh ấy chắc chắn sẽ đứt lìa…
Cũng như cô, trong sáng và yếu mềm với sự đời biết bao…!
Vỹ Khang lại ôm siết cô vào lòng, như muốn dùng hết sức mình để che chở, bảo vệ người con gái này…
Anh không thể là thằng đàn ông bất lực, mãi chỉ biết làm tổn thương và gây đau khổ cho cô nữa…
Không thể đươc!!!
Bất kể sẽ ra sao thì ra…
Sáng ngày hôm sau, cả đại sảnh công ty Hoàng Long một lần nữa đông kín người, vào ra nhộn nhịp. Nhưng hôm nay, bầu không khí còn dâng lên một sự chờ đợi và căng thẳng vô hình mà ai cũng cảm nhận được. Những tiếng xôn xao bàn tán, đoán già đoán non đã trải dài từ ngoài cửa đến tận hàng ghế ngồi bọc nhung đỏ rực.
Bên trong phòng chờ, gương mặt Vỹ Khang lạnh như băng nhìn vào chính mình qua tấm gương phản chiếu. Một gương mặt hoàn mỹ với những góc cạnh được Thượng Đế kì công chạm khắc. Nào ai nhìn thấy được qua đôi mắt đó là bao nhiêu những nghĩ suy, phân vân rối ren cuốn chặt vào nhau như tơ vò…
_ Xong rồi đó anh! Bây giờ anh vào thay trang phục luôn nhé.
Chuyên gia lo về phần ngoại hình khẽ lên tiếng. Nụ cười trên môi cô không giấu được vẻ ngưỡng mộ bề ngoài hoàn hảo này của Vỹ Khang.
Anh gật đầu cảm ơn rồi đứng dậy, vừa quay lưng thì chạm mặt với một người con gái bước ra từ phòng thay đồ. Trong ánh sáng nhạt nhòa của vầng thái dương khẽ chiếu vào, tà váy trắng của cô bay phấp phới, phảng phất một nét trầm buồn khiến tim anh nhói đau quặn thắt…
Vỹ Khang cứ ngây người nhìn Tiểu Lan. Chiếc váy trắng cùng mái tóc đen mượt như nhung xõa dài, nhìn cô lúc này thật giống với một tiểu thiên thần hồn nhiên, trong sáng cần lắm sự chở che, bảo vệ…
Không được!!!
Anh đã không thể bảo vệ cô, càng không thể cho cô những giây phút hạnh phúc như những cô gái khi yêu khác, mà giờ còn sắp chính miệng mình phủ nhận tình cảm của cô sao…?
Không được!!! Anh không thể khiến cô thêm một lần nào phải tổn thương vì anh nữa…
_ Anh vào thay đồ nhanh đi…
Tiểu Lan né tránh ánh mắt Vỹ Khang, gượng cười chua chát, ngăn cho nỗi đau dâng lên sâu tận đáy lòng mình .Thời gian đã không còn bao nhiêu nữa rồi, chữ ‘nhanh’ ấy phát ra càng khiến cô thêm tuyệt vọng. Chỉ lát nữa thôi, khoảng cách của hai người tuy chung một bầu trời, có thể nhìn thấy nhau, nhưng không thể nào với tới…
Một chàng ca sĩ nổi tiếng…
Và một fan cuồng…
_ Tiểu Lan! Cô đã xem kỹ lại tờ giấy tôi đưa chưa? Lát nữa… – Tú Vi từ ngoài chạy vội vào, lúc này mới nhận ra có mặt của Vỹ Khang nữa – Cậu… vào phòng thay đồ đi, sắp bắt đầu rồi…!
Vẫn gương mặt lạnh lùng đó, Vỹ Khang không đáp lời, lướt nhẹ qua Tiểu Lan lần nữa rồi bước đi. Bên tai anh vẫn vang lên những lời nói vô tình của thế gian:
_… cô chỉ cần xác nhận những gì Vỹ Khang nói là được…! Đây, xem trước đi, lát nữa để khỏi….
Những lời Tú Vi mải mê nói vang lên văng vẳng bên tai Tiểu Lan, nhưng cô lại không nghe thấy được gì. Đôi môi cô giờ đã tựa như mặt hồ phẳng lặng, liếc nhìn theo chiếc bóng của người mình yêu khuất xa dần…
_ Hiện nay đại sảnh công ty Hoàng Long đã hội tủ gần đủ tất cả các khách mời, những phóng viên của các tòa soạn nổi tiếng… Mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời từ chính miệng Vỹ Khang cho scandal làm cha cùng một cô gái lạ mặt lần này…
Bàn tay Lập Hưng siết lấy chiếc điều khiển trong tay mình, toàn buổi họp báo sắp bắt đầu hiện ra trên màn hình trước mắt anh. Người con gái ấy giờ đang ở đâu? Liệu có phải sẽ sắp chịu ấm ức gì không? Có ai bên cạnh cô lúc này không?
Trên màn hình, cánh cửa đằng xa trong đại sảnh bật mở, những ánh đèn flash nháy sáng liên tục cắt ngang dòng suy nghĩ của Lập Hưng. Đôi lông mày anh khẽ nhíu lại, dường như cũng mong chờ câu trả lời của Vỹ Khang lúc này.
_ Kính thưa quý vị, lúc này đây Vỹ Khang đã xuất hiện. Hiện nay bưổi họp báo đã phát sóng trực tiếp trên các kênh giải trí trong và ngoài nước, câu trả lời cho người hâm mộ đã đến rất gần…
Người phóng viên quay hình nói xong lập tức quay qua sau lưng mình. Vỹ Khang chậm rãi bước vào đại sảnh, bao trùm lấy anh là thứ ánh sáng trắng chói mắt, nhưng từng bước đi ấy vẫn vững chắc, không sợ hãi hay lo lắng gì cả.
Sau dãy bàn dài trải khăn trắng với những lẵng hoa đỏ rực, ban lãnh đạo cấp cao cũng đã cử người đại diện góp mặt. Có thể nói, scandal liên quan đến việc Vỹ Khang làm cha và nghi vấn kịch bản được dàn dựng cho lần trả lời scandal trước là giả đang rất nóng và ảnh hưởng nhiều đến uy tín công ty Hoàng Long.
Vỹ Khang khẽ gật đầu chào rồi ngồi xuống cạnh bên, mặt đối mặt với một rừng phóng viên bên dưới. Đại diện cho ban lãnh đạo là Trung Quân, đứng dậy, mỉm cười với bên dưới:
_ Đầu tiên, đại diện cho công ty Hoàng Long, chúng tôi muốn gởi đến quý vị khách mời cũng báo giới và người hâm mộ lời xin lỗi vì sự việc đang diễn ra. Hôm nay, Vỹ Khang sẽ trả lời toàn bộ các câu hỏi về scandal này, mong chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau.
Tiếng vỗ tay vang rền như một hồi trống báo bắt đầu buổi họp báo. Một người phóng viên đứng dậy, thẳng thừng đọc bài trả lời của Vỹ Khang cho vụ scandal lần trước rồi nói:
_ Như mọi người đã nghe thấy, rõ ràng Vỹ Khang nói mình buồn chuyện trong quá khứ mà đến quán bar, lúc ấy lại trả lời chưa có bạn gái… Vậy tất cả những điều đó đều là một kịch bản được công ty dàn dựng cho anh sao?
Đại Cường khẽ liếc mắt nhìn qua Vỹ Khang, tâm trạng cảm thấy có gì đó rất bất ổn đang sắp diễn ra. Trái ngược với ông, Vỹ Khang nhìn thẳng vào mắt người phóng viên ấy, bình tĩnh trả lời:
_ Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật! Không hề có kịch bản dàn dựng.
_ Vậy anh có quen biết người con gái trong ảnh này không? Cô ấy tên là Kim Ỷ Lan! – Một người đưa bức ảnh Vỹ Khang giằng co với Tiểu Lan lên, lớn tiếng hỏi.
“…Em tên Kim Ỷ Lan ! Vì mẹ em rất thích loài hoa lan nên đã đặt cho em tên đó. Mọi người thường gọi em là Tiểu Lan , anh cũng vậy nhé!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc