Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 125

Tác giả: Pmb

Vỹ Khang kiên nhẫn lặp lại trước ánh mắt ngạc nhiên của Lập Hưng. Bàn tay đang giữ chặt cánh tay Tiểu Lan vô thức buông thõng xuống trong không trung. Vẫn là cặp mắt kính đen lạnh lùng và chiếc nón lưỡi trai che phủ mái tóc ấy, người con trai này dù chỉ gặp một lần duy nhất nhưng không quá khó để anh nhận ra.
Người mà anh luôn nghĩ đến mỗi khi nhìn thấy nét buồn phảng phất trong đôi mắt Tiểu Lan nhưng anh không thể hỏi…
_ Em… – Tiểu Lan cố gắng quay qua nhìn anh, nhưng khi nhìn vào cặp mắt kính đen ấy, tim cô lại như xuyên thủng bởi một ánh nhìn lạnh lùng ẩn giấu trong đó khiến cô vội vàng quay qua hướng khác -… Em không có gì để nói với anh cả. Những gì muốn nói em đã viết lại hết rồi…
Nói hết rồi sao?
Vỹ Khang cười khẩy. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, những giọt nước mắt của ai rơi xuống vì anh, những lời nói của ai đã khẳng định sẽ không bao giờ từ bỏ, lời hứa của ai nói sẽ không bao giờ rời xa anh…
Vậy mà giờ chỉ cần một mảnh giấy với vài ba chữ đã có thể xóa sạch tất cả rồi…
Nhẹ nhàng như vậy sao?
Vỹ khang cố gắng kìm chế mình lại trước khi chưa hiểu rõ có chuyện gì xảy ra trong một tháng qua, anh bất ngờ nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh đi:
_ Chúng ta tìm một nơi nói chuyện đi…
_ Nói chuyện gì chứ? Em không có gì để nói cả!! Bỏ tay em ra!!!
Lập Hưng từ nãy giờ cảm thấy mình như một người vô hình, thừa thãi và lạc lõng trong ánh nhìn của bọn họ, lúc này đây mới bị tiếng la của Tiểu Lan làm cho bừng tỉnh. Anh bất giác giữ lấy một cánh tay còn lại của Tiểu Lan, nhìn thẳng vào mắt Vỹ Khang hét lớn:
_ Bỏ tay cô ấy ra! Không phải cô ấy đã trả lời không muốn nói chuyện với anh sao?
Vỹ Khang dường như giờ đây mới nhận ra sự tồn tại của người thứ ba này, quay lại nhìn Lập Hưng: – Chào anh, đã lâu không gặp… Nhưng tôi nhớ, tôi chỉ nhờ anh giúp đỡ cô ấy trong trường thôi…Còn chuyện của chúng tôi, đâu đợi đến lượt người ngoài cuộc lên tiếng!!
Ba từ ‘người ngoài cuộc’ khiến Lập Hưng nghẹn lời, ***g *** đập mạnh từng hồi như muốn vỡ tung. Đúng, anh chỉ là người ngoài mà thôi… Cũng chỉ quen biết Tiểu Lan vừa hơn một tháng… Vậy lấy quyền gì can thiệp vào chuyện bọn họ chứ?
Thật chẳng giống tác phong của anh chút nào!
Vỹ Khang thấy Lập Hưng lặng người thì tiếp tục không ngó ngàng gì nữa, kéo tay Tiểu Lan đi. Nhưng cô vẫn nhất quyết giằng co với anh khiến tay anh vô thức nắm chặt lại dùng sức mạnh hơn…
_ Bỏ ra!!! – Tiểu Lan tức giận hét lên.
Lập Hưng thấy Tiểu Lan như vậy thì cũng giữ chặt tay còn lại của cô. Khiến hai tay Tiểu Lan bị giằng co giữa hai người con trai.
_ Cô ấy thật sự không muốn đi cùng anh.
_ Tôi nhắc lại, chuyện này không liên quan gì đến anh cả.
Cả hai càng ra sức giữ chặt lấy tay Tiểu Lan, ánh mắt rực lửa như muốn đốt cháy lẫn nhau. Cảm giác đau nhói nơi hai cổ tay khiến Tiểu Lan không chịu được thêm nữa, hàm răng cô nghiến chặt lại vì đau:
_ Á!!! Đau quá!! Bỏ ra!!!!
Bỗng, bàn tay Lập Hưng bất ngờ buông tay cô ra, cả người Tiểu Lan lập tức đổ nhào vào lòng Vỹ Khang. Hơi ấm của anh nhanh chóng truyền đến khiến tim cô rạo rực lẫn xót xa lòng.
Vỹ Khang ngẩng đầu lên nhìn Lập Hưng, bắt gặp ánh mắt ấy của anh nhìn Tiểu Lan. Cùng là một con người tại sao lại ánh mắt này lại hoàn toàn khác lần gặp nhau trước đến như vậy?
Tiểu Lan dùng sức giằng mạnh khỏi tay Vỹ Khang, lùi về phía sau bên cạnh Lập Hưng. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào gương mặt anh, cảm thấy trái tim mình đau buốt như tê dại. Từng lời cô vội vã vang lên, tưởng như rất mạnh mẽ và dễ dàng, nhưng ai biết rằng đối với cô, thốt ra dù chỉ một chữ đã khó khăn đến như thế nào.
_ Trần Vỹ Khang! Tôi không có gì để nói với anh cả. Tôi đã nói rồi, tôi đã từ bỏ… Phải, tôi mệt mỏi lắm rồi… thật sự rất mệt mỏi. Là tôi đã sai, đã sai lầm đó được chưa? Tôi không nên với quá cao! Vốn dĩ một minh tinh nổi tiếng như anh suốt đời tôi cũng sẽ không đủ tư cách với tới được! Vì vậy chỉ đành trở lại làm một người hâm mộ của anh mà thôi! Đó mới là vị trí thật sự của tôi! Xin anh hãy tha thứ cho sự ngu ngốc của tôi hai tháng qua được không vậy? Xin anh đó!! Đừng đến làm phiền tôi nữa!!!
_ Lập Hưng!! Anh nói sẽ đưa em về đúng không? Đi thôi!!
Tiểu Lan dứt khoát quay lưng mở cửa xe bước vào. Phải nhanh lên, nhanh lên… Chỉ cần đối diện với anh một chút nữa thôi, cô sợ rằng bức tường thành mỏng manh của mình sẽ bị anh đập vỡ tan tành mất. Cô sợ anh sẽ thấy đôi mắt cô giờ đây đang dần đỏ hoe lên, những ánh đèn qua lại dần trở nên nhạt nhòa…
Lập Hưng trừng mắt nhìn Vỹ Khang lần cuối rồi cũng quay lưng vòng qua cửa xe. Chiếc xe nhanh chóng khởi động rồi rời đi, mất hút trong đôi mắt thất thần của Vỹ Khang.
“ Phải !!! Bây giờ anh là người nổi tiếng rồi ! Đâu cần đến tôi nữa , tôi chỉ là một người bình thường không hơn không kém đám fan của thôi . Đúng không ?” Lời nói chua xót năm nào vang dội trong đầu Vỹ Khang khiến tim anh đau đơn như bị lưỡi dao sắc bén cứa vào.
Anh lại làm tổn thương một người con gái nữa rồi…
Bốn năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy… anh vẫn chưa biết cách để yêu một người. Người không đủ tư cách để yêu chính là anh. Anh chỉ là một là kẻ hèn yếu, chỉ biết bất lực đừng nhìn ánh đèn sân khấu ấy một lần nữa kéo anh ra xa khỏi những người yêu thương mình…
Không! Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa!
Rõ ràng anh nhìn thấy được ánh mắt đau thương và tuyệt vọng của Tiểu Lan nhìn anh. Dù cô đã cố gắng che giấu như thế nào nhưng anh vẫn thấy rõ điều đó. Cô vẫn chưa hoàn toàn dứt khoát từ bỏ. Chắc chắn phải có chuyện gì xảy ra nên mới khiến cô tức giận như vậy!!!
“ Tiểu Lan… anh không thể để mất em như vậy được!!! Không thể…!!!”
Vỹ Khang chầm chậm quay lưng bước đi. Bàn chân anh ở bỗng trở nên nặng trịch. Lần đầu tiên anh ước thời gian có thể trôi qua thật nhanh…
Để anh có thể gặp lại cô lần nữa… Sẽ không đứng nhìn cô đi như vậy…
Trong khoang xe Lập Hưng, bao nhiêu nước mắt kìm nén của Tiểu Lan rơi xuống như mưa. Nỗi đau trong lòng cô trào dâng khiến đôi vai nhỏ bé chốc chốc lại run lên. Mỗi hành động của cô lúc này đều khiến một người cảm thấy xót xa lẫn căm giận…
Vì anh biết, lúc nãy cô chỉ là dối lòng. Cô rõ ràng rất muốn nghe người ấy nói, nhưng lại lo sợ điều gì đó. Cô rõ ràng muốn đi theo người ấy, nhưng lại không dám nhấc chân. Cô rõ ràng vội vã lên xe anh, chỉ vì không thể tiếp tục đối diện với người ấy…
Tất cả những việc cô làm, chỉ càng khẳng định sự ảnh hưởng của người ấy đối với cô quan trọng như thế nào mà thôi!
_ Đến nơi rồi!
Lập Hưng lên tiếng khiến Tiểu Lan giật mình nhìn lại. Con đường vắng vẻ hiu hắt với những ánh đèn vàng vọt trải dài trong mắt cô làm tim cô nghẹn lại. Nãy giờ mắt cô nhìn cảnh vật bên ngoài, nhưng thực chất đầu óc lại để đâu đâu nên quên mất nói với anh…
Tiểu Lan vụng về lau vội dòng nước mắt rồi quay qua ái ngại nhìn anh, nói:
_ Lập Hưng… em… xin lỗi… Nhưng em không ở đây nữa rồi…
_… Vậy em ở đâu? – Lập Hưng dường như chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi bình thản hỏi lại. Cơ hồ điều này anh đã sớm đoán ra từ lâu rồi.
Tiểu Lan ngại ngùng chỉ đường về nhà mình. Chiếc xe quay đầu lại rồi lao vút đi. Ngôi biệt thự màu trắng cao sừng sững đằng xa dần lùi về sau trong kiếng chiếu hậu cho đến khi không thể nhìn thấy được nữa…
Đến nơi, Tiểu Lan từ từ mở cửa xe bước ra. Lồng *** cô căng thẳng đập mạnh, nhẹ cúi đầu xuống khung cửa xe, vẫn còn chưa biết phải nói gì thì Lập Hưng đã nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Em cứ vào nhà trước đi… Hôm nay mệt rồi…! Anh sẽ chờ đến lúc em có thể nói ra tất cả cùng anh.
Trong khoang xe hơi tối, đôi mắt Lập Hưng sâu thăm thẳm như vùng biển đêm không đáy, khiến người khác nhìn vào cảm thấy có chút hoang mang không thể nắm bắt được điều gì trong đôi mắt ấy.
Tiểu Lan mỉm cười nhìn anh, thật lòng nói câu cảm ơn. Dường như những lúc cô yếu đuối và cô đơn nhất thì luôn chỉ có mình anh bên cạnh…
_ Hôm nay… cảm ơn anh nhiều lắm… Tạm biệt anh!
Tiểu Lan mỉm cười rồi đứng thẳng người lên quay lưng bước vào nhà. Lúc này mẹ cô vẫn chưa đi bán về. Thật may mắn! Cô đã mệt mỏi quá rồi…
Lập Hưng ngồi nhìn toàn ngôi nhà một lần rồi quay xe chạy đi. Ngôi nhà không to cũng không nhỏ, mang lại cho người khác cảm giác thật ấm cúng và thoải mái, không có lầu.
Rốt cuộc thì cuộc sống thật của cô là như thế nào? Đã có chuyện gì đã xảy ra với cô chứ? Những lời cô nói với người con trai lúc nãy nghĩa là sao?
Trần Vỹ Khang…?
Minh tinh nổi tiếng…?
Đôi lông mày Lập Hưng bất giác chau lại với những suy nghĩ rối ren trong đầu mình.
Thật kỳ lạ…
Tại sao mỗi con người đều có một lớp vỏ bọc riêng của mình để che giấu điều gì đó? Mà đâu biết rằng, vỏ bọc ấy rồi trong cuộc đời này cũng sẽ có người nhìn thấu được tất cả…
Trong căn phòng sáng chưng ánh đèn ne-on trắng, Minh Vương thừ người ngồi nhìn tập bìa hồ sơ màu vàng trong tay mình. Vốn dĩ anh đã định trả lại cho Vỹ Khang bài hát sáng tác này, vậy mà…
Cũng may… thật sự rất may!
Nếu anh không có ý nghĩ ngu ngốc muốn làm lại từ đầu với con người ấy thì anh đâu thể biết được sự thật phũ phàng và tàn nhẫn như vậy? Can tâm làm bạn sao? Chấp nhận gạt bỏ tất cả để trở thành một đôi bạn như trước chỉ cần được ở bên cạnh hắn thôi sao?
_Haha!!!
Minh Vương bỗng phá lên cười lớn. Một nụ cười đầy chua chát xen lẫn đắng cay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc