Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 123

Tác giả: Pmb

Vỹ Khang mỉm cười chua chát. Chai R*ợ*u sóng sánh những gợn nước màu đỏ rực như lửa được mang từ dưới bếp lên nhưng sao thật lạnh lẽo trong lòng bàn tay anh. Cái lạnh thấu xương ấy từ từ ngấm vào *** rồi truyền đến tận sâu trong con tim. Sự cô độc lạnh lẽo trong tảng băng dày này giờ đây anh phải tiếp tục chịu đựng thôi!
Anh không thể mang lại hạnh phúc cho người yêu thương mình… luôn làm họ tổn thương, đau khổ…
Như vậy còn có thể trách ai…? Trách ai bây giờ…?
Anh lại mỉm cuời, vẫn là nụ cười mà người khác nhìn vào không khỏi xót xa, thương cảm. Nụ cười tuyệt mỹ với bờ môi gợi cảm ấy luôn như thế, luôn thấm đượm những nỗi buồn phiền trong lòng anh mãi vẫn không ai hiểu được.
Vỹ Khang ngửa cổ lên, nốc cạn cốc R*ợ*u không còn một giọt. Hi vọng rằng sự cay nồng đắng chát này sẽ làm dịu bớt sự lạnh lẽo trong lòng. Nhưng vẫn là đều vô dụng!
Chắc chắn như vậy rồi! Tiểu Lan chắc chắn đã bị anh làm tổn thương điều gì đó nên mới phải bỏ đi không một lời như vậy. Cô không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được… Nếu không có chuyện gì cô sẽ không thể tuyệt vọng như vậy được…
Vỹ Khang lại nốc cạn tiếp một cốc R*ợ*u với những suy nghĩ ௱ô** lung đan chéo vào nhau trong đầu. Càng nghĩ đầu anh càng thêm đau nhức, mệt mỏi.
Cũng may là ngày hôm nay chỉ tham gia những buổi trả lời phỏng vấn và giao lưu. Nếu là show diễn không biết anh có thể chú tâm mà hát trên sân khấu không nữa. Cả ngày hôm nay đã lơ đễnh trước câu hỏi của phóng viên không biết bao nhiêu lần, khiến Đại Cường cũng tức giận mà nhắc khéo.
Anh đã quen rồi! Thật sự đã cảm thấy quen thuộc và rất cần một làn hơi ấm lan tỏa khắp ngôi nhà như những ngày có cô. Quen có tiếng nói, cười đùa trong lúc ăn cơm, tiếng la thét khi vụng về trong nhà bếp, tiếng nhắc đi nhắc lại anh phải ăn sáng, phải giữ sức khỏe. Quen cả vẻ mặt ngóng chờ anh về nữa…
Nhưng còn đâu… biết tìm lại hình bóng ấy nơi đâu giữa thế giới rộng lớn này đây?
Vỹ Khang lại uống cạn tiếp cốc R*ợ*u trên tay. Cốc này nối cốc khác khiến đầu an*** trĩu, lâng lâng. Màn đêm tối đen như mực càng buông hẳn xuống che phủ tất cả cảnh vật bên ngoài. Mọi thứ mờ ảo quay vòng trước mắt.
“ Tiểu Lan… em đang ở đâu chứ…?”
Anh lại tiếp tục tự đốt cháy mình bằng những giọt R*ợ*u nóng rực lửa.
Bỗng, Vỹ Khang chợt nhớ ra điều gì đó khiến cả thân người anh bật mạnh dậy khỏi chiếc ghế sofa dài. Một suy nghĩ lóe sáng lên trong đầu anh như vị cứu tinh lúc này.
” Trường dạy nấu ăn Easy Cooking!!!’’
Anh phải tìm cô về, phải hỏi rõ lý do tại sao cô bỏ đi như vậy. Anh không thể đứng nhìn cô ra đi chỉ để lại một mảnh giấy như vậy được!!!
Nhưng chưa đi được trọn một bước thì anh đã ngã ngược xuống chiếc ghế sofa. Nằm ngay ngắn rồi từ từ chìm vào giấc ngủ say. Tư thế cũng rất dễ chịu như có một bàn tay vô hình luôn bên cạnh đỡ lấy anh vậy.
“ Tiểu Lan… em đã hứa sẽ không bao giờ rời xa anh mà… Tại sao..? Tiểu Lan…?”
Những tia nắng đầu tiên của ngày hôm sau chiếu rọi xuống mặt sàn, đổ tràn lên chiếc ghế sofa màu đỏ rực. Ánh nắng óng ánh sắc vàng bao phủ lấy người con trai dù đang say nồng trong giấc ngủ, vậy mà gương mặt anh vẫn phảng phất một nét đượm buồn.
Từ từ mở nhẹ hàng mi, Vỹ Khang bám vào thành sofa rồi nhổm người dậy. Cảm thấy đầu đau nhức, nặng trịch khiến anh phải khép hờ đôi mắt lần nữa rồi thở hắt ra mới dễ chịu được đôi phần.
Nhìn chiếc lá màu xanh ngắt trên bàn, Vỹ Khang thấy tim nhói đau, cảm giác cô đơn và nỗi nhớ lại chợt ùa về. Khẽ nhấc chiếc điện thoại lên, bàn tay anh bất giác siết nhè nhẹ những đường gân lá viền quanh…
“ Anh không thể để mất em như vậy được!’’
Không thể tiếp tục đắm mình vào những tháng ngày của bốn năm qua, một mình cô độc. Mỗi buổi sáng thức dậy chỉ nhìn thấy một màu u tối, hít thở bầu không khí lạnh lẽo, u uất. ..
Anh không thể tiếp tục chịu đựng nổi nữa…
Trong giây phút này đây, anh biết mình cần cô ấy đến như thế nào!
–oOo–
Đại Cường chau mày nhìn Vỹ Khang đang lơ đễnh như người mất hồn, ánh mắt chất chứa đầy tâm tư phức tạp, suy nghĩ điều gì đó. Hàng lông mi cong vút của anh chốc chốc lại rung rung trong gió nhẹ, kèm theo tiếng thở dài mệt mỏi.
Bất chợt ông nhận ra, Vỹ Khang càng ngày càng thay đổi hơn xưa rất nhiều. Không còn là một Trần Vỹ Khang lạnh lùng, bất cần đời nữa. Từ khi quyết định trở lại làng giải trí, anh luôn lao đầu vào công việc, các show diễn như con thiêu thần lao đầu vào ánh sáng, mặc kệ tất cả. Cứ ngỡ rằng đến cuối đời này, người con trai ấy sẽ đắm mình mãi trong cuộc sống vô nghĩa đó.
Vậy mà dường như…
_ Vỹ Khang!!! – Đại Cường buộc miệng gọi lớn khiến người con trai đang thẫn thờ nhìn ra khung cửa sổ của phòng chờ thu âm giật mình quay lại. Làn da trắng bóc không tì vết với những đường nét hoàn mỹ cùng bộ Âu phục sang trọng làm con người anh toát ra một ánh hào quang sáng ngời. Đến những tia nắng rực rỡ ngoài kia cũng chịu kém cạnh vài phần.
_ Sao ạ? – Vỹ Khang phản xạ đáp nhanh lại.
_ Sao gì? Tôi hỏi cậu bị làm sao mới đúng đó! Cậu đang suy nghĩ chuyện gì vậy.
_ Không có gì đâu… – Vỹ Khang có ý lãng tránh không muốn nói. Biết tính anh nên Đại Cường không tra hỏi thêm nữa. Nhưng khi ông vừa quay lưng thì tiếng anh đột ngột vang lên từ phía sau.
_ À anh… Tối nay em có những cuộc hẹn nào vậy?
_ Ừm… Có hai cuộc trả lời phỏng vấn nhanh và chụp hình cho bìa album Anh đã ngỡ chỉ là mơ . Sao?
Gương mặt Vỹ Khang thoáng mừng rỡ, ngập ngừng nói: _ Những cuộc hẹn đó… tạm dời lại ngày hôm sau được không ạ… Tối nay em có chút việc cần giải quyết…
_ Việc gì?- Đại Cường chau mày nhìn anh. Dường như anh đang cố giấu một bí mật nào đó ông không thể biết.
_ À… chỉ chút việc thôi… cũng không có gì… Dù sao những cuộc hẹn đó có thể tạm dời lại được mà…
Vỹ Khang biết với vị trí như anh, những cuộc hẹn trước này dời lại là chuyện bình thường. Dù sao để có một cuộc phỏng vấn anh không hề dễ dàng, nên phía bên kia nào dám phản kháng.
_ … Được rồi- Đại Cường thở dài nói – Nếu vậy sẽ tạm dời lại. Nhưng cậu nên nhớ, trong thời gian này cậu đang rất nổi tiếng, ban lãnh đạo cấp cao của công ty cũng rất hài lòng với những thành công của chuyến lưu diễn… Đồng thời theo đó, những cánh nhà báo rình rập xung quanh cậu sẽ càng tăng lên nhiều thêm… Tốt nhất không được để xảy ra chuyện gì… Nếu không…
_ Em biết rồi…!!! Biết rồi mà!! Đâu phải em chỉ mới bước vào cái nghề này một hai ngày.
Đại Cường nghe anh nói thì lắc đầu thở dài…. – Rồi tại sao hôm qua cậu uống R*ợ*u hả? Có biết những chất đó ảnh hưởng đến giọng cậu như thế nào không?
_ Em biết rồi… – Giọng Vỹ Khang bất giác chùng xuống
Dường như ông trời đã quá hậu đãi anh. Dù không hề kiêng nể gì những kẻ thù có thể phá nát giấc mơ làm ca sĩ của một người, vậy mà giọng hát anh vẫn chưa bao giờ bị ảnh hưởng nặng cả.
Nhìn gương mặt Vỹ Khang bây giờ Đại Cường chắc chắn anh có tâm sự nào đó. Nhưng lại không thể tra hỏi. Đối với người con trai này, vừa là bao tâm huyết của ông, lại vừa là người em tốt nhất…
Nhiều lúc, ông cảm thấy thật bất lực…
_ Thôi được rồi! Đã đến giờ thu âm, đi thôi.
Đại Cường tiến đến phía cửa, Vỹ Khang cũng gượng người đứng dậy theo sau. Khi cánh cửa vừa mở thì bên ngoài cũng có một người đang dang tay định xoay nắm khóa.
_ À… định đến nhắc hai người đến giờ thu âm rồi thôi… – Minh Vương nhẹ nhàng nói. Hôm nay anh là người giữ vai trò điều chỉnh kỹ thuật âm thanh và phối nhạc cho bài hát sáng tác của Vỹ Khang.
_ Ừm… đi thôi!
Đại Cường bước nhanh qua phòng thu âm đối diện. Vỹ Khang lạnh lùng gật nhẹ đầu chào rồi cũng bước đi. Anh và Minh Vương lúc này hoàn toàn như hai người xa lạ, họa chăng cũng chỉ là những đồng nghiệp hỗ trợ nhau trong công việc mà thôi…
Đã hơn một tháng rồi… Minh Vương đã chịu đựng ánh mắt ấy hơn một tháng nay rồi…
Mỗi lần đối diện với Vỹ Khang, cơ hồ từng hơi thở của anh đều thoát ra một cách khó khăn rồi đứt quãng. Vậy mà Vỹ Khang thì lại luôn dửng dưng bình thản và xa cách như vậy. Cậu không hề quan tâm, không hề bận lòng chút gì cả…
Cậu thật sự tuyệt tình đến như vậy sao?
Những việc anh làm để rồi nhận lấy như vậy sao?
Có đáng không…?
Anh đã sai rồi sao? Thậ sự anh đã sai lầm khi cố gắng chia cắt hai người họ rồi sao…?
Nhìn bóng Vỹ Khang khuất dần rồi biến mất sau cánh cửa phòng thu âm, trong đầu Minh Vương lại dội lên một câu nói khiến tim anh vỡ vụn, đau buốt trong tuyệt vọng:
“ Anh làm như vậy sẽ được gì chứ? Tôi không phải là đứa con gái duy nhất trên đời này…Anh có thể mãi tách biệt Vỹ Khang khỏi thế giới này được sao? Tôi xin lỗi… nhưng thật sự… anh và và Vỹ Khang, hoàn toàn là thuộc về hai nơi khác nhau, không bao giờ có chung con đường… Vậy anh đang trông chờ điều gì?”
–oOo–
Lập Hưng chốc chốc lại quay qua nhìn Tiểu Lan. Suốt cả buổi hôm nay dường như những lời dặn dò, chốt ý toàn khóa học của cô Quế Chi trên bảng đều không lọt nổi vào tai của cô vậy. Ánh mắt cô dán chặt vào tấm bảng xanh đậm sáng bóng, chặt đến nỗi không hề có một chút dao động nào cả.
_ Tiểu Lan… Em đang suy nghĩ gì vậy? – Anh nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi.
_ Ơ… Em… vẫn…đang nghe cô nói mà- Tiểu Lan quay qua bối rối nhìn Lập Hưng. Thấy nét mặt quan tâm của anh khiến Tiểu Lan cảm thấy chút gì đó khó xử, áy náy trong lòng.
_ Vậy sao…? Thế cô nói đến đâu rồi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc