Cô Gái Ngoan Ngoãn Yêu Anh Đi - Chương 14

Tác giả: Cố Nhuận

“Đổng Hoan, em thật độc ác. Bởi vì tôi hiểu rõ em, bởi vì tôi nói trúng tâm tư của em, vậy nên em lại làm thế để đối phó với tôi.” Khiến cho anh thật muốn đè cô lên đùi mà đánh thật mạnh vào ௱ôЛƓ cô một trận, càng muốn ôm chặt cô vào lòng triền miên quấn quýt ba ngày ba đêm, dùng phương thức nguyên thủy nhất để đập tan đi cơn phẫn nộ khi trông thấy cô hôn người đàn ông khác, dùng phương thức ngang ngược nhất để đem mình cắm rễ thật sâu vào trái tim cô, muốn nhổ cũng không nhổ được.
“Tôi muốn làm gì là quyền tự do của tôi, anh có thể làm gì tôi? Anh có tư cách gì chứ?” Đổng Hoan gân cổ, nhất quyết không chịu thua, không chịu bị đánh bại bởi sự thương tâm toát ra từ trong ánh mắt anh khi nghe cô chất vấn.
Cô đã bị anh náo loạn một thời gian rồi, cô không muốn tiếp tục như vậy nữa. Cô muốn trở về chính mình lúc trước, một Đổng Hoan tràn ngập tự tin, không ai có thể quật ngã.
Lâm Hán Đường là người đàn ông đầu tiên hiểu rõ cô, là người đầu tiên có khí thế áp đảo cô như vậy. Chưa từng có ai làm được như thế, chưa từng có ai nhìn thấu tâm tư của cô. Loại cảm giác bị vạch trần, bị áp chế, thật sự khiến cô run rẩy.
“Đúng vậy, tôi có tư cách gì chứ?” Lâm Hán Đường nở nụ cười tự giễu, thân thể căng cứng bởi vì câu nói này mà chậm rãi thả lỏng, trong khoảnh khắc, sự kiêu ngạo và tự tôn của cô làm anh mệt mỏi, dù có thích nhiều đến mấy thì giờ phút này cũng mệt mỏi đến nỗi không còn muốn nói thêm gì nữa.
“Có thể cho tôi biết … vì sao em lại thích Thiệu Hoa Khiêm không?”
“Anh ấy đối với tôi rất tốt. Ở trong trường Hoa Hân, anh ấy là người duy nhất quan tâm đến tôi.”
“Vậy sao?” Lâm Hán Đường hơi mím môi.
Anh muốn hỏi, vậy còn anh thì sao? Cô không cảm thấy anh đối xử tốt với cô, dù chỉ là một chút thôi sao?
Nhưng mà thôi … Cô vì muốn trốn tránh việc bị anh nói trúng tim đen mà không tiếc vứt bỏ sự kiêu ngạo, chạy tới tỏ tình với Thiệu Hoa Khiêm, kháng cự rõ ràng như thế, anh có hỏi nhiều hơn nữa thì cũng vậy thôi, cho dù có nói thêm nữa thì cũng có ích gì?
Anh cũng không muốn quan hệ của bọn họ dừng lại ở việc chỉ có mình anh đơn phương thích cô, cùng nhau quấn quýt triền miên. Anh hy vọng có thể cùng cô tâm linh tương thông, hy vọng cô cũng có thể thích anh, dù chỉ là một chút cũng không sao cả.
Ha, anh thích cô vì sự kiêu ngạo của cô, thế nhưng lại bị chính sự kiêu ngạo đó đánh bại.
Ngẫm lại thật đúng là châm chọc.
“Em đi đi. Trời lạnh rồi, về sớm nghỉ ngơi một chút.” Anh xoay người, mở ra cánh cửa duy nhất, thái độ quyết tuyệt như thể muốn đẩy cô ra xa khỏi thế giới của anh, làm cho bọn họ không còn cơ hội ở bên nhau nữa.
“Lâm Hán Đường, anh ——” Hô hấp của Đổng Hoan thoáng chốc như ngưng lại, trong nháy mắt, cô không hiểu vì sao từ đáy lòng lại sinh ra cảm giác hoảng loạn, kích động muốn giữ chặt lấy anh.
Thế nhưng cô chỉ khẽ cắn môi, khom người nhặt chiếc giày cao gót bị anh ném xuống rồi mang vào, ưỡn thẳng lưng đi lướt qua anh, cũng không liếc nhìn anh một cái, bỏ đi thật xa.
Ra vẻ cái gì? Bảo cô đi thì cô liền đi. Thật đúng là hiếm thấy!
Lâm Hán Đường cụp mắt, từ đáy lòng, một chút hy vọng rằng cô sẽ không rời đi lập tức tan thành mây khói.
Anh tức giận gầm lên một tiếng.
“Shit!”
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Bên trong bụi bay mù mịt, Lâm Hán Đường tức giận cho chính bản thân mình, ra sức đạp ngã đống kệ sắt, khiến mớ dụng cụ rơi ngổn ngang như một bãi rác.
Mấy phút sau, trong phòng dụng cụ nho nhỏ, có một người đàn ông đang khom lưng, dọn dẹp từng chút từng chút tàn cuộc mà chính mình đã gây ra.
Sau hôm ấy, Lâm Hán Đường làm đúng như trong hợp đồng, hai ngày liên tiếp đến gặp Đổng Hoan, cho đến khi Đổng Hoan hoàn thành tác phẩm cuối cùng thì anh cũng không bước vào cửa nhà cô một bước.
Qua ba ngày, Đổng Hoan ôm tác phẩm mang tên ‘Dục’, một mình bắt xe đi đến phòng tranh, Âu Dương Bình cảm giác cô có gì không ổn, nhưng cô cũng không nói rõ chuyện gì xảy ra, chọn xong khung tranh thì lập tức rời đi.
Về đến nhà, quần áo cũng lười thay, trang sức cũng lười tháo, lập tức vùi đầu xuống giường, hơi nghiêng đầu nhìn tủ quần áo, cho đến khi cảm nhận được một mùi hương không thuộc về cô dần dần lan đến trên giường.
Đổng Hoan lập tức đứng bật dậy, tức giận tháo hết bao gối chăn mền tống vào máy giặt ở ngoài ban công.
Sau đó quay vào phòng bếp, nhìn thấy trên bồn rửa lại có chai chai lọ lọ mà cô chưa bao giờ dùng đến —— khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!
Cũng không biết là mình đang tức giận cái gì, cô đem toàn bộ những thứ kia vứt hết vào trong thùng rác.
Trừng mắt nhìn mặt bàn trống trơn hồi lâu, cuối cùng cô nặng nề bước vào trong phòng khách.
Trên bàn nhỏ đặt một mô hình người máy vô cùng xấu xí, dưới chiếc bàn gỗ dài có vài quyển tạp chí xe hơi mà cô tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ đọc, trên ghế sofa có những chiếc đĩa nhạc mà anh thích … Đổng Hoan nhìn một chút, cuối cùng lại như quả bóng xì hơi, co quắp ngã xuống mặt đất.
Không gian vốn thuộc về riêng cô, từ bao giờ đã chứa đầy đồ đạc của anh, căn phòng vốn tràn ngập hương cúc dịu nhẹ, từ bao giờ đã mang theo mùi hương nam tính mạnh mẽ.
Tình trạng này hoàn toàn khác hẳn so với những gì cô dự đoán.
Vốn tưởng rằng thoát khỏi anh, cô có thể trở lại là chính mình lúc trước —— đúng 6h30 sáng sẽ thức dậy tắm rửa, không cần kiêng kỵ gì mà chỉ mặc mỗi ҨЦầЛ ŁóŤ ra khỏi phòng tắm, bữa sáng đơn giản chỉ là một lát bánh mì, một quả trứng ốp la và một cốc sữa tươi, lúc bước vào phòng vẽ làm việc hoặc ra ngoài đi làm … Ngày qua ngày, lịch trình hoàn mỹ cẩn thận tỉ mỉ, một mình thoải mái, tự do tự tại, sẽ không bao giờ có người quấy nhiễu cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của cô nữa.
Bây giờ, chẳng còn bóng dáng người nào đó suốt ngày lải nhải bắt cô phải mặc áo mưa, chẳng còn ai rảnh rỗi làm bữa ăn khuya rồi bắt cô phải cùng nhau giải quyết, chẳng còn ai gào thét đói bụng đòi ăn cơm lúc cô đang tập trung vẽ tranh, chẳng còn ai náo loạn giành lấy remote TV với cô, chẳng còn ai bởi vì trời lạnh mà dùng bàn tay ấm áp nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô suốt đêm nữa… Cô ngã xuống thảm lông cừu, đôi mắt trống rỗng nhìn chiếc đèn chùm tinh xảo hoa lệ.
Bên tai thật tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đến nỗi khiến cô chẳng muốn làm gì, chỉ nằm yên nơi đó, yếu ớt và trống rỗng …
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Đổng Hoan run rẩy, vội vàng ngồi bật dậy, cũng không biết là vội cái gì mà tức tốc vọt vào phòng tắm, lấy lược chải lại mái tóc có chút rối loạn, soi gương chỉnh lại quần áo, kéo kéo chỗ này, vuốt vuốt chỗ kia, cuối cùng mới chạy ào ào đến trước cửa, điều chỉnh lại hô hấp ổn định rồi mới mở cửa ra.
“Cô Đổng!”
Ngoài cánh cửa sắt là một người phụ nữ khoảng chừng 50 tuổi.
Đổng Hoan đờ đẫn vài giây rồi mới nhớ ra đối phương là người sống dưới lầu một, cô bình tĩnh mở cửa sắt.
“Cô Đổng, hôm nay bạn trai cô có đến không?”
“Bạn trai?”
Trông thấy vẻ mặt hoang mang cùng câu hỏi của Đổng Hoan, người phụ nữ kia sững sờ trong chốc lát.
“Ơ, chính là cái cậu con trai cao to, da hơi ngăm … Ôi, là tôi hiểu lầm sao? Cậu ấy thường giúp tôi xách đồ, hôm trước trời mưa lại trông thấy cậu ấy giúp cô mặc áo mưa, vậy nên…” Bà xấu hổ khẽ cười hai tiếng. Vốn dĩ mấy bà cô bà thím còn đang bát quái, không biết người đàn ông đó là ai, trông xứng đôi với cô Đổng như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã hiểu lầm quan hệ của hai người rồi sao? Làm sao có thể?
“Bà Hoàng?”
“À, là như vầy, lúc trước không hiểu sao xe máy của tôi lại không nổ máy được, đạp nửa ngày cũng vô ích, đang định đẩy bộ, đi chưa được ba bước thì lại gặp được cậu ấy, cậu ấy đẩy xe giúp tôi hơn 10 phút đến chỗ sửa.” Đẩy cả một đoạn đường như vậy, may mà có cậu ấy hỗ trợ, nếu không, đẩy xa như vậy, hôm sau chắc chắn bà sẽ bị đau lưng mất thôi.
“Vậy sao…” Tới bây giờ cô vẫn chưa từng nghe Lâm Hán Đường nhắc tới chuyện này… À, vậy nên anh vẫn luôn đúng giờ như đồng hồ báo thức, lại có một lần đến muộn nửa tiếng, chẳng lẽ chính là giúp bà Hoàng đẩy xe sao?
“Đúng vậy. Trưa nay tôi hầm canh gà với nấm hương để cảm ơn cậu ấy. Có thể làm phiền cô Đổng chuyển giúp tôi không?” Nói xong, bà Hoàng thản nhiên giơ cặp Ⱡồ₦g giữ nhiệt trong tay ra.
Đổng Hoan không tiện từ chối, nhận lấy cặp Ⱡồ₦g, còn nói lát nữa sẽ rửa sạch rồi đem trả lại.
Đóng cửa, đi vào phòng bếp, cô tìm một cái nồi inox rồi đổ canh gà vào, cuối cùng ngồi xuống bàn ăn, nhìn tô canh gà nấm hương.
Trong khoảnh khắc chuông cửa vang lên, cô lại hy vọng người đó là anh.
“Thật ngu ngốc…” Cô tự lẩm bẩm, vùi mặt vào lòng bàn tay trống rỗng.
Vừa rồi cô vậy mà lại chờ mong … người đàn ông kia xuất hiện …
***
Chiều mùng hai Tết, Đổng Hoan đang nằm trong phòng ngủ nhà mình ở Miêu Lật, cửa phòng lặng lẽ bị đẩy ra.
Đổng Trúc ló đầu vào thăm dò, ánh mắt còn chưa kịp tìm kiếm thì đã lập tức trông thấy một đống gồ lên ở trên giường, cô bước vào phòng, đóng cửa lại, sau đó lại đẩy đẩy vào chị gái đang nằm co người ở trong chăn.
“Chị, chị không có việc gì chứ?”
Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng ՐêՈ Րỉ đáp lại: “Không có việc gì.”
“Chị đừng để ý đến lời nói của mẹ … mẹ cũng hơi quá đáng …” Từ nhỏ cô đã cảm thấy chị gái mình thật đáng thương, nhiều lần bị mẹ đem ra so sánh với chị họ, thời còn đi học thì đem việc học ra so sánh, ra xã hội thì đem công việc ra so sánh. Thật bội phục chị gái cô có thể chịu đựng được, lại còn sống thoải mái và tự tin như vậy, nếu đổi lại là cô thì đã sớm cảm thấy bất công, bị cảm giác tự ti đè nặng mà trở nên hư hỏng rồi.
Đổng Hoan nhúc nhích vài cái, vén lên một góc chăn, mệt mỏi nhìn em gái: “Mẹ như vậy cũng không phải mới ngày một ngày hai, chị đã sớm quen rồi.” Đổng Trúc xoa xoa mũi, chần chừ nửa ngày rồi mới do dự hỏi: “Chị, chị có tâm sự đúng không?” Có tâm sự thì không nên giấu trong lòng, có thể chia sẻ cùng cô đó! Đã lâu rồi hai chị em cô không tâm sự với nhau.
“Không có, sao em lại hỏi vậy?” Đổng Hoan ngồi dậy, vén lên mấy lọn tóc rơi lòa xòa trên trán.
“Tại … em cảm thấy chị có vẻ như chẳng có tinh thần gì.” Trừ buổi sáng gặp chị ấy ở Đào Viên, cùng nhau ngồi xe lửa trở về quê thì cô cũng cảm thấy dường như chị gái mình có gì không ổn, con người tràn ngập sức sống như trong quá khứ đã hoàn toàn bốc hơi, dáng vẻ không những uể oải mà vẻ mặt cũng không vui. Sáng nay lúc mẹ ngồi nhắc đi nhắc lại chuyện triển lãm tranh thì chị ấy hoàn toàn không nói tiếng nào, cũng không kháng nghị giống như lúc trước, chẳng chịu giải thích, càng khiến cô xác định cảm giác của mình là đúng.
“Chắc tại dạo này lo chuyện triển lãm nên mệt thôi. À đúng rồi!” Đổng Hoan nhớ tới cái gì, lại nghiêng người với lấy túi xách, lấy thiệp mời cùng với vài bức tranh tuyên truyền ra, đưa cho em gái.
Thiệp mời màu trắng sữa, mặt trước là hoa văn đơn giản, cô gái nghiêng người để lộ ra đường cong nữ tính thướt tha, khuỷu tay cong lên, vươn về phía trước, cầm 乃út viết tên buổi triển lãm và tên Đổng Hoan. Mặt sau cũng là tên của buổi triển lãm, viết rõ thời gian bắt đầu tiệc trà xã giao, địa điểm tổ chức và số điện thoại liên lạc, một bên in kèm sơ đồ đường đi.
“Chị, chúc mừng chị.” Đổng Trúc tiến lên ôm chị gái.
“Có thời gian thì tới nhé.” Đổng Hoan khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên lưng em gái.
Hai chị em nói thêm vài câu, đến khi Đổng Trúc rời đi, Đổng Hoan hít sâu một hơi, sau đó lại trốn vào trong chăn.
Cô ghét năm mới, ghét mình già thêm một tuổi, vô cùng chán ghét.
Đám họ hàng không biết bị cái gì mà cứ thích so tới so lui. Từ bản thân đến con cái, lại từ con cái đến cháu chắt, từ ăn đến ngủ, từ ngủ đến chơi đùa các kiểu, bất kể là hạt vừng hay hạt đỗ thì đều có thể trở thành đề tài để bọn họ lôi nói.
Trong đám họ hàng, con gái của bác hai, em họ của cô, bởi vì tuổi tác tương đồng, cộng thêm hai người ban đầu cũng học về mỹ thuật, sau này đi làm cũng là làm giáo viên mỹ thuật, vậy nên hai người luôn là đối tượng bị đem ra so sánh. Năm nay lại càng thê thảm, bởi vì sắp tới hai người đều tổ chức buổi triển lãm tranh cá nhân nên lúc nào cũng bị đem ra bàn tán đầu tiên.
“Đáng ghét…” Ăn cơm tất niên xong thì mẹ cô lại bắt đầu, sáng mùng hai tết, nhân dịp họ hàng thân thích đến chơi, mẹ lại tiếp tục lảm nhảm với cô, cái gì mà hàng xóm, cái gì mà bác hai, cái gì mà em họ …
Con gái người ta giỏi giang thế này thế nọ, sao con gái mình không được như vậy, đây là đạo lý gì?
Ánh mắt của em họ cũng rất đáng ghét, tổ chức triển lãm ở Đài Bắc thì giỏi lắm sao?
Bởi vì tự do ngôn luận, nói hưu nói vượn không bị phạt tiền ngồi tù, không cần chịu trách nhiệm, vậy nên hàng xóm có thể nhiều chuyện, nói năng lung tung sao?
Cảm giác vô cùng mệt mỏi cứ thế ập xuống, cô hoàn toàn không muốn tỉnh lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng dáng cao lớn, tựa như có thể giúp cô che chắn tất cả mưa gió trên thế gian.
Ngẫm lại, từ lúc mẹ bắt đầu gọi điện thoại thuyết phục cô hủy bỏ buổi triển lãm, mỗi lần cúp điện thoại thì anh sẽ xuất hiện bên cạnh cô, như thể phát hiện tâm tình cô bất ổn, thế nhưng lại không hỏi câu gì, chỉ lặng lẽ làm những chuyện chọc cô tức giận, mặc cho cô đánh lên người mình, trút ra hết mọi chua xót buồn bực trong lòng.
Đột nhiên cô… rất nhớ anh.
Rất nhớ Lâm Hán Đường.
Khẽ trở mình, cô lại co người vào trong chăn.
Rõ ràng là rất sợ một người hiểu rõ mình như thế, vậy nên muốn đuổi anh ra xa thật xa, trở về như lúc trước, thế nhưng khi anh biến mất, cô lại nhớ đến những lúc có anh bên cạnh làm bạn. Mặc dù cô đã thử tỉnh táo lại, thử tìm về chính mình lúc trước, thử xóa sạch những dấu vết khi bọn họ bên nhau, nhưng tất cả đều thất bại.
Giờ phút này, tâm tình uể oải phiền muộn khiến cô càng thêm nhung nhớ vòng tay ấm áp vững chãi đã từng thuộc về mình.
Làm sao bây giờ … Cô rất nhớ anh, rất nhớ anh …
Dù mọi tâm tình đều bị anh nhìn thấu, dù anh hiểu rõ cô còn hơn cả bản thân cô, nhưng bây giờ cô đã hiểu, không sao cả … bởi vì cô thích anh.
Đổng Hoan mơ mơ màng màng tỉnh lại cũng là lúc sắc trời đã tối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc