Cô Gái Ngoan Ngoãn Yêu Anh Đi - Chương 07

Tác giả: Cố Nhuận

“Anh… vừa rồi anh muốn hỏi tôi chuyện gì?” Đã không thể rời khỏi, vậy thì đành phải kiếm chuyện nói để đánh lạc hướng sự chú ý quá mức của mình đối với anh ta thôi.
“Tôi muốn hỏi, vì sao em lại không muốn để tôi làm người mẫu cho em?” Hôm trước anh vẫn chưa kịp đáp ứng chuyện làm người mẫu thì Đổng Hoan đã lập tức rút lại lời mời, sau đó nghiêng đầu tránh đi hơi thở của anh.
“Ngày đó tôi đã giải thích rồi, tôi không muốn mời đồng nghiệp làm người mẫu ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ cho mình, vả lại anh là người ngoài nghề, đương nhiên càng không có khả năng.”
“Vì sao lại không muốn? Chẳng lẽ em sợ sẽ xảy ra xích mích sao?” Lâm Hán Đường nhấc tay phải, rời khỏi bức tường lạnh như băng, ngón trỏ trượt xuống lòng bàn tay đang thả lỏng bên người cô, chậm rãi vẽ vòng tròn.
“Ừ.” Đổng Hoan lập tức bắt lấy ngón tay ở trong lòng bàn tay mình, ngăn lại hành vi mờ ám của anh.
“Chẳng lẽ không có hợp đồng? Họa sĩ thuê người mẫu thì phải ký hợp đồng mà?” Lâm Hán Đường lật tay, đan tay mình vào tay cô, lại bị cô vung tay hất ra, ngón trỏ vẫn không bỏ cuộc, trượt lên cánh tay của cô, thản nhiên lượn vòng.
“Có…” Đổng Hoan né tránh, nhưng không gian nhỏ hẹp này sao có thể cho phép cô trốn tránh được?
“Suỵt, cô giáo Đổng, nói nhỏ một chút, học sinh vẫn còn ở đây đấy!” Đầu ngón tay từ trên chiếc cằm tinh xảo trượt lên đôi môi đỏ mọng.
“Đã có hợp đồng, vậy em còn lo lắng cái gì? Đương nhiên, nếu em thuê tôi, tôi nhất định sẽ đảm nhiệm tốt vai trò người mẫu, tuyệt đối sẽ không mắc phải sai lầm chỉ vì mình là người ngoài nghề.”
“Tôi…”
Đổng Hoan gạt tay anh xuống, lại lần nữa bị anh ép mười ngón tay đan vào nhau. Trong lòng cô khẽ động, vừa nhấc chân định dùng cách khác để cảnh cáo anh, thế nhưng anh lại nhanh hơn một bước, dùng một chân đặt giữa hai chân cô, khiến cô dường như là đang dạng chân trên chân anh, làn váy đuôi cá màu xám đậm vì thế mà bị lật lên trên, lộ ra bắp đùi.
“Xin thứ lỗi cho hành động thô lỗ của tôi, nhưng tôi cũng không muốn bị giày cao gót của em ‘phục vụ’.” Anh khẽ cười, nương theo chút ánh sáng yếu ớt, anh ngưng mắt nhìn bắp đùi nõn nà, cổ họng lập tức phát ra một tiếng ՐêՈ Րỉ khàn đặc, cố gắng dùng lý trí cưỡng chế Dụς ∀ọηg chợt dâng tràn trong khoảnh khắc, thế nhưng lại không có cách nào khống chế được phản ứng sinh lý.
“Anh…” Đổng Hoan phát hiện anh đang gắng gượng, không khỏi vừa thẹn vừa giận, gò má không có tiền đồ lại trở nên đỏ rực.
Nơi này chính là trường học, bên ngoài rèm vẫn còn học sinh, vậy mà người đàn ông này lại … lại … tuy cô đã từng quan hệ thân mật với bạn trai cũ, nhưng ở một nơi thiêng liêng, tràn ngập đạo đức lý trí và giáo dục thế này mà lại bị lâm vào tình huống mập mờ như vậy, quả thực mới là lần đầu tiên.
Nhưng cho dù biết rõ hành vi này làm bại hoại phẩm chất đạo đức, thế nhưng cô vẫn … Đổng Hoan cắn môi dưới, không dám nghĩ thêm nữa, chỉ cảm thấy một loại cảm xúc tê dại từ đôi chân yếu ớt đang dâng lên, khiến cô khó chịu phải vặn vẹo thân thể, lại càng làm cho cảm giác tê dại đó trở nên mãnh liệt hơn.
Bàn tay to của Lâm Hán Đường vòng lên eo cô, như thể không hề phát hiện vật nào đó đang cứng rắn nhô lên, cách một lớp vải, áp vào hoa tâm của cô, giọng nói dần dần trở nên khàn đặc: “Cô giáo Đổng, tôi cho rằng những lời vô tình thốt ra mới là những lời nói từ đáy lòng, em có đồng ý với suy nghĩ này của tôi không? Hm?”
“Ừm…” Không được, đầu óc cô đang vô cùng hoảng loạn, bụng dưới cũng cực kỳ khó chịu… Đổng Hoan, tỉnh táo một chút đi, xin mày đấy ——
“Vậy, em có nên nghe theo khát vọng của lòng mình, thuê tôi làm người mẫu được không?”
“…Không…” Không được … Cô hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ … Không thể … Không thể để anh ta nắm mũi dắt đi …
“Em muốn vẽ tôi, đúng không?” Người đàn ông hóa thân thành rắn, dụ dỗ Eva, giọng nói trầm khàn đầu độc phụ nữ, cánh tay quấn lấy eo cô, lòng bàn tay lại trượt trên tấm lưng mảnh khảnh, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng xoa lên sau ót của cô.
“Đổng Hoan, nói cho tôi biết, em khát vọng tôi cởi hết quần áo, ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ đứng trước mặt em, để em vẽ lên trên giấy, có đúng không?”
“Tôi … Tôi …”
“Đổng Hoan, tôi có thể … Chỉ cần em nguyện ý, tôi sẽ chỉ vì em mà ϲởí áօ, tháo thắt lưng… Em thật sự không muốn, thật sự không cần sao?” Môi mỏng khẽ hôn lên vành tai nhỏ bé, nhẹ nhàng ʍúŧ lấy, cuối cùng lại nâng lên chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo, xuyên qua tia sáng mờ ảo, anh mải miết ngắm nhìn cô.
Đổng Hoan ngây ngốc nhìn anh, bị cuốn sâu vào vùng nước xoáy do anh tạo ra, xoay tròn, xoay tròn, rồi lại xoay tròn.
Đúng vậy, cô nghĩ… Cô muốn phác thảo những đường cong rắn chắc của anh lên mặt giấy, cùng với vẻ mặt dịu dàng mà cương nghị, xen lẫn bá đạo, đó chính là một tác phẩm hoàn mỹ nhất…
“Đổng Hoan, nói được đi.”
“Được…” Bờ môi đỏ mọng khẽ hé mở, khí nhược u lan[1]
[1] Hình dung hơi thở thanh khiết của người con gái, tựa như hương thơm của hoa lan từ xa xa truyền đến.
Lâm Hán Đường cụp mắt, giấu đi tia sáng mơ hồ vừa chợt lóe lên, hai tay ôm lấy cặp ௱ôЛƓ căng mẩy bị lớp vải bó sát, nâng cô lên trên, bờ môi mỏng mát lạnh ngậm lấy môi cô, như đang nhâm nhi thưởng thức, môi lưỡi dịu dàng mà nồng nàn mãnh liệt, cùng cô quấn quýt.
Đổng Hoan ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh, hai tay không kìm được mà vịn lên vai anh, cổ họng ‘ực’ một phát, nuốt hết những ẩm ướt thuộc về anh, chuyển bị động thành chủ động, chiếc lưỡi non mềm lướt qua lưỡi anh, cùng anh triền miên, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh liếm ʍúŧ đầy ướƭ áƭ.
Mãi đến khi Lâm Hán Đường rời khỏi môi cô, nghiêng tai lắng nghe, xác nhận đám học sinh đều đã đi hết thì mới ôm cô quay về dưới ánh đèn, ánh sáng chói lòa khiến cô khó chịu mà híp mắt lại, sau nửa ngày mới khôi phục thần trí —— Trời ạ! Lúc nãy cô đã đáp ứng cái gì vậy?
Cô sợ hãi nhìn anh.
“Ngày mai đúng là ngày nghỉ Quốc Khánh, qua giờ cơm trưa tôi sẽ đến tìm em.”
“Anh Lâm, tôi——”
“Cô giáo Đổng, chẳng lẽ … em hối hận sao?” Hai tay khoanh trước иgự¢, Lâm Hán Đường dựa vào ưu thế thân thể cao lớn, liếc mắt nhìn cô, khiêu khích cô, giống như chỉ cần cô nói ‘Đúng, tôi hối hận’ thì cô chính là một kẻ nhát gan.
Những người khác thì Lâm Hán Đường không dám chắc, thế nhưng chiêu này áp dụng với Đổng Hoan thì lại hiệu quả 100%.
Đổng Hoan hoàn toàn ngậm miệng, đôi mắt híp lại.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, ngày mai nhớ phải mang theo áo choàng tắm, cùng với bản hợp đồng cần được ký tên.”
Nhìn xem ——
Tính cách không chịu thua của cô gái này thật quá dễ để lợi dụng!
“Đã rõ.”
Lâm Hán Đường nhìn cô gái nhỏ cao ngạo này vẫn ưỡn thẳng lưng rời khỏi nhà nghỉ của nhân viên, mãi đến khi cô cho là mình đã thoát khỏi tầm mắt của anh mà ngốc nghếch buồn bực dậm chân, anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cô ấy thật sự vô cùng đáng yêu!
Trận quyết đấu lần này, anh hoàn toàn thắng lợi, càng có lý do quang minh chính đại để tới gần cô.
Trải qua một đêm, sau khi Đổng Hoan sâu sắc kiểm điểm chính mình vì đã trở nên yếu thế trước mặt Lâm Hán Đường, hoàn toàn không để ý tới nguyên tắc của bản thân, cô đổ lỗi tất cả cho việc ‘tình báo’ sai lầm.
Nếu học sinh ‘tình báo’ chính xác thì cho dù Lâm Hán Đường đang ở nhà nghỉ của nhân viên, cô cũng có thể chuẩn bị tinh thần, sẽ không bị kinh ngạc làm ảnh hưởng đến suy nghĩ, khiến bản thân trở nên chật vật như vậy.
Đúng thế, chật vật.
So với bị đùa giỡn và nôn mửa thì càng thêm chật vật và khó xử.
May mắn duy nhất chính là, trong tình huống thê thảm lần này, Lâm Hán Đường tuyệt đối không biết —— chỉ vì đứng quá gần nhau mà ҨЦầЛ ŁóŤ của cô đã ướt một mảnh!
Hic, rốt cuộc là cô bị làm sao vậy? Không phải là chưa từng có bạn trai, cũng không phải là chưa từng trải qua chuyện quan hệ nam nữ, vì sao bị anh áp sát, chỉ cách một lớp vải —— mà cô lại ướt đến như vậy rồi!
Chẳng lẽ là vì thanh tâm quả dục quá lâu?
Đổng Hoan cắn chặt môi, đứng trong phòng tắm, trừng mắt nhìn chính mình trong gương.
Nhất định là như vậy! Từ sau khi chia tay với bạn trai, cô một thân một mình đã gần năm năm rồi.
Con người cũng là động vật mà, cũng có nhu cầu sinh lý cần giải quyết chứ … Oh, chậc chậc … tìm đại một lý do để ngăn chặn sự hoảng sợ trong lòng, cô dùng sức vỗ vỗ lên mặt, sau khi tắm xong thì có thói quen chỉ mặc ҨЦầЛ ŁóŤ ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng bếp, chuẩn bị qua loa một lát bánh mì nướng với trứng ốp la, cộng thêm một ly sữa tươi cho bữa sáng, sau khi ăn xong thì bắt đầu chuẩn bị hợp đồng cho Lâm Hán Đường.
Mặc dù là cô cậy mạnh mới khiến anh trở thành người mẫu ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, nhưng chuyện cũng đã trở nên như vậy, cô thà thu hồi cảm giác không cam nguyện, toàn tâm coi anh là một tác phẩm nghệ thuật. Dù sao so sánh giữa việc tránh xa anh và trở thành đồng nghiệp với anh, cô cũng không phản đối, thậm chí vô cùng muốn Lâm Hán Đường đảm nhiệm nhân vật chính trong tác phẩm của cô.
Vậy nên, cứ như thế đi. Giống như một giáo viên, dù có chán ghét học sinh đến thế nào thì cũng phải đánh giá thành tích một cách công bằng. Mà bản thân là một họa sĩ, vì tác phẩm, cô phải bài trừ thành kiến, không được vướng mắc, bắt bẻ tất cả những khuyết điểm của người mẫu.
Cái này chính là chuyên nghiệp! Lúc này, trên TV có truyền hình trực tiếp lễ kỷ niệm ngày Quốc Khánh vô cùng náo nhiệt, pháo hoa đủ màu sắc sặc sỡ ầm ầm vang lên, phảng phất như đang không ngừng động viên tinh thần cho Đổng Hoan, mặc dù tiếng động ồn ào náo nhiệt dần dần trở nên lắng xuống, thế nhưng bầu trời vẫn tràn ngập sương mù, lượn lờ trong không khí, dù có vẻ như đang dần tiêu tan, chỉ là không thể thấy bằng mắt thường, hai tay không chạm vào được mà thôi…
Lâm Hán Đường nhấn camera chuông cửa của khu nhà, vẫn sớm hơn mười phút so với thời gian đã hẹn.
Sau khi Đổng Hoan cúp máy, cô xuống lầu dẫn anh lên nhà. Trước đó, cô đã làm tốt công tác tư tưởng, tuyệt đối không phải là người hôm qua bị anh gây áp lực nữa! Nhiều lần tự cân nhắc, cô quyết định thay đổi chiến thuật, vì trường kỳ kháng chiến, cô sẽ không cần phải đôi co háo thắng với anh nữa, chỉ cần tâm hồn và thể xác đừng bị anh ảnh hưởng là tốt rồi.
Lâm Hán Đường mặc áo sơmi, quần kaki, theo Đổng Hoan bước vào phòng khách, hương cúc nhàn nhạt thuộc về riêng cô lập tức phả vào mặt anh, hương thơm này tựa như một thứ thuốc mê thượng đẳng, khiến anh mơ màng ngây ngất.
“Mời ngồi. Có muốn uống trà không?”
“Có coca không?” Anh không thích uống trà.
“…Tôi chỉ có rượu.” Cô chưa bao giờ uống nước ngọt.
“Vậy cho tôi một ly nước lọc là được rồi.” Lâm Hán Đường nhân lúc Đổng Hoan vào bếp rót nước thì quan sát nơi này.
Không gian nằm trên tầng 13 được trang trí bằng những ngọn đèn ấm áp, trên bàn trà được trải một tấm khăn màu vàng nhạt, bên tay phải của bộ ghế sofa có đặt một con gấu bông, sàn nhà được lót thảm lông cừu mềm mại, mỗi nơi đều mang đến cảm giác dịu dàng và ấm áp hệt như chủ nhân của nó vậy.
Anh cầm tờ giấy A4 ở trên bàn lên.
Là bản hợp đồng.
Đọc sơ qua bản hợp đồng, bên trong ngoại trừ liệt kê những vấn đề liên quan đến công việc, điều kiện, địa điểm và tiền lương, ngoài ra còn cấm chụp ảnh và quay phim, không được có người thứ ba xen vào, trong khi tiến hành vẽ thì người vẽ không được chạm vào thân thể của người mẫu.
“Nước đây.” Đổng Hoan đặt ly nước lên trên bàn.
“Bản hợp đồng này…”
“Anh cảm thấy có vấn đề gì sao?”
“Tôi cho là em sẽ vẽ tại nhà.” Trên đây ghi nơi làm việc là địa chỉ nhà cô mà.
“… Tôi sẽ tự có suy tính của mình.” Cô cũng tính là sẽ vẽ tại nhà, nhưng sau khi nghĩ đến vẻ mặt bát quái của Âu Dương Bình thì lại nhún vai, bác bỏ ý nghĩ của Lâm Hán Đường, tỏ vẻ không có ý kiến.
“Mặt khác, về phần tiền lương…” Đặt bản hợp đồng lên bàn, ngón tay anh gõ gõ lên hàng chữ: “Bỏ cái này đi, tôi không lấy tiền của em.”
“Sao có thể như vậy được?”
“Không lấy là không lấy, có gì mà không thể hay có thể?”
Đổng Hoan nghi ngờ nhìn anh, Lâm Hán Đường thấy cô không nhúc nhích thì tự mình cầm 乃út gạch đi, cũng bổ sung ở bên cạnh là sẽ không lấy của cô một đồng nào.
“Coi như đây là biểu hiện tôi đang theo đuổi em không được sao?” Anh sửa xong thì lại nói: “Chẳng có người đàn ông nào theo đuổi phụ nữ mà còn lấy tiền ăn của đối phương cả.”
Trống иgự¢ bỗng tăng tốc, tim đập thình thịch, cảm giác choáng váng đến tê dại tự nhiên sinh ra.
Đổng Hoan lấy lại bình tĩnh, cụp mắt, buồn bực nói: “Cái này không phải là tiền ăn…”
“Chẳng có gì khác nhau cả.”
“Anh ——” Aiz, thôi, đừng đôi co với anh ta nữa, cô sẽ nghĩ biện pháp để trả tiền cho anh ta: “Còn vấn đề gì nữa không?”
“Đại khái là không.” Lâm Hán Đường vừa nói vừa ký tên vào bản hợp đồng, sảng khoái và nhanh chóng như thể vừa ký nhận mua hàng trong cửa hàng tiện lợi chứ không phải là hợp đồng làm người mẫu ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ.
Anh ta thật sự đã hạ quyết tâm rồi sao … Đổng Hoan âm thầm quan sát anh. Làm một người mẫu ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, ngoại trừ việc phải đối mặt với ánh mắt khác thường của người thân và bạn bè thì còn cần phải vượt qua trở ngại tâm lý, vậy nên cô luôn sâu sắc tôn trọng và kính nể những người làm nghề này, cảm ơn bọn họ đã trả giá vì nghệ thuật.
Lâm Hán Đường gấp một bản hợp đồng lại rồi nhét vào túi quần, đưa một bản còn lại cho cô.
Đổng Hoan để bản hợp đồng lên bàn trà, dùng con phượng hoàng trang trí để chặn lại.
“Bắt đầu từ hôm nay à?” Anh hỏi.
“Có thể không?” Bắt đầu càng sớm đương nhiên càng tốt, thời gian càng thoải mái. Cô vẫn còn thiếu hai tác phẩm, bây giờ đã là đầu tháng mười, theo tiến độ lúc trước đã định, nếu thuận lợi thì có thể qua tháng giêng năm sau là hoàn thành.
“Đương nhiên là được rồi.”
“Có mang áo choàng tắm không?”
“Đương nhiên.” Anh mở túi xách, lấy ra một chiếc áo choàng tắm màu trắng.
“Vậy… đi theo tôi.” Cô rời khỏi ghế sofa, dẫn anh đi tới phòng khách.
Năm ngoái, sau khi cô mua lại căn nhà cũ có ba phòng này thì dùng một phòng để làm phòng ngủ, một phòng làm phòng khách, phòng còn lại để sử dụng cho việc vẽ tranh.
“Năm tới tôi sẽ tổ chức buổi triển lãm tranh cá nhân, trước mắt vẫn còn thiếu hai tác phẩm, tôi định lấy anh làm nhân vật chính để phác họa.”
“Sang năm em tổ chức triển lãm tranh? Sao tôi không nghe thấy ai ở trong trường nói gì hết vậy?”
“Chuyện này chỉ có thầy Thiệu, hiệu trưởng và giáo viên bộ môn biết, tôi nhờ bọn họ đừng tiết lộ ra ngoài.”
“Vậy là phải giữ bí mật?”
“Vẫn chưa bắt đầu, an phận một chút chẳng phải tốt hơn sao? Có thể giảm bớt lời ra tiếng vào.” Đổng Hoan mở cửa phòng khách.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc