Cô Gái Ngoan Ngoãn Yêu Anh Đi - Chương 03

Tác giả: Cố Nhuận

“Đương nhiên là quan tâm đến cậu rồi.” Cô nói một cách hùng hồn.
“Có thật thế không?” Đổng Hoan bĩu môi.
“Đương nhiên, đương nhiên.” Âu Dương Bình gật đầu như giã tỏi, hai mắt ánh lên tia sáng bát quái lấp lánh rực rỡ. Aiz, chịu thua rồi, sao Đổng Hoan cô lại có một người bạn nhiều chuyện như vậy chứ? Thật sự là kết lầm bạn xấu mà! “Tớ bảo với anh ta là để nói sau đi.”
Sau nửa giây kinh ngạc, Âu Dương Bình khóc thét trong lòng, ngã ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ như ‘trời sập, tôi sắp ૮ɦếƭ’ vậy.
“Chỉ có vậy thôi sao? A, Đổng Hoan, cậu thật sự là ngốc hết chỗ nói! Lẽ ra cậu phải nắm chắc cơ hội chứ! Chẳng phải cậu nói thân thể của anh ta gợi cảm đến khó tìm, là cực phẩm trong cực phẩm hay sao?”
Đổng Hoan bật cười, chọt chọt vào eo nhỏ của bạn tốt, khiến Âu Dương Bình bị nhột, cười lên khanh khách.
“Âu Dương bát quái, cậu diễn quá khoa trương rồi. Còn nữa, xin hỏi, tớ nói anh ta là cực phẩm trong cực phẩm ngày nào tháng nào năm nào vậy? Cậu bớt thêm mắm dặm muối đi.” Được rồi được rồi, nhìn bạn tốt đang hưng phấn bừng bừng, cô không đành lòng giội lên một gáo nước lạnh, vì vậy chỉ đành thuận nước đẩy thuyền, nói: “Được rồi, xin hỏi Âu Dương sư phụ, rốt cuộc mình nên trả lời thế nào mới đúng đây?”
Nghe cô hỏi vậy, Âu Dương Bình lại càng hưng phấn, vội vàng ngồi lại ngay ngắn rồi giả vờ khụ một tiếng: “Cậu đã thành tâm thành ý đặt câu hỏi, vậy mình sẽ từ bi mà nói cho cậu biết —— cậu phải dùng giọng nói ngọt ngào mềm nhũn để nói với anh ta: “Muốn tôi tha thứ cũng được, nhưng anh phải đền bù tổn thất, mời tôi một bữa cơm, đi xem phim, hoặc là …” Cô coi Đổng Hoan là ‘cực phẩm trong cực phẩm’, ánh mắt đầy mị hoặc liếc nhìn bạn tốt.
Phụt, mắt bị chuột rút à? Đó là ánh mắt gì vậy?
“Hoặc là cái gì?” Nói tiếp đi, cô đang rửa tai lắng nghe đây.
“Cái ‘hoặc là’ này phải do đối phương đưa ra! Còn cậu thì phải vừa nói vừa chớp chớp mắt, ra vẻ quyến rũ… Nhìn cậu xem, chỉ biết lãng phí cơ hội quen biết đàn ông tốt.”
Thật sự không thể, trẻ ngoan ngàn vạn lần chớ nên học theo! “Thì ra cậu dùng chiêu này để gạt Đại Hùng nhà cậu?” Đổng Hoan cười như có như không.
“Đó là đương nhiên.” Âu Dương Bình ưỡn иgự¢, vô cùng kiêu ngạo. Làm người ngàn vạn lần không thể tự cho mình hơn người, mặc dù cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, nhưng một khi nói đến chuyện yêu đương thì cô quả thực rất lợi hại.
“Đáng tiếc anh ta không phải Đại Hùng của mình.” Vậy nên không cần phải lãng phí thời gian, phí công vô ích.
“Cậu cũng biết còn gì.” Đổng Hoan lẩm bẩm. Chuyện tình cảm luôn luôn rắc rối, cũng chưa biết kết cuộc sẽ thế nào, chẳng một ai biết mai sau sẽ xảy ra chuyện gì. “Người tớ thích không phải là anh ta, huống chi anh ta còn đùa giỡn tớ.” Nhoài người với lấy khung tranh hình lục giác, sau khi Đổng Hoan quyết định chọn loại khung tranh này thì lại muốn chọn màu sắc cho nó, vẻ mặt cô như đang tuyên bố ‘chủ đề này kết thúc tại đây’.
Âu Dương Bình bĩu môi. Làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên cô biết rõ Đổng Hoan vô cùng ghét bị người khác trêu chọc, cũng biết Đổng Hoan đã có người trong lòng. Mà người đó cô cũng biết, họ Thiệu tên Hoa Khiêm, là đàn anh thời đại học của các cô.
Nhưng nếu bọn họ thật sự ‘chàng có tình, thi*p có ý’, vậy thì đã phải có tin vui từ lâu rồi mới đúng, đâu phải để cô trông ngóng dài cổ, xem tiến triển quan hệ của bọn họ đến đâu rồi. Lại nói Đổng Hoan cũng không chịu chủ động, sao không thẳng thắn nói ra? Chẳng lẽ là vì xấu hổ? Hay vì sợ thất bại?
“Âu Dương Bình!” Đổng Hoan đẩy đẩy bạn tốt kiêm chủ tiệm tranh này, ngón trỏ chỉ vào khung tranh hình lục: “Mình muốn khung tranh chạm nổi đơn giản này cho bức ‘Ồn tồn’, màu cam sáng, bên ngoài quét sơn bóng. Với lại mình muốn sửa cả khung tranh của bức ‘Dục’ lúc trước nữa.”
Đổng Hoan ra khỏi cửa hàng tranh thì đã gần 8 giờ rưỡi tối.
Sau khi thảo luận với Âu Dương Bình những chuyện liên quan đến buổi triển lãm tranh, cuối cùng bàn giao hai tác phẩm đã định, cô chuẩn bị lên tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe lửa, rời khỏi phòng triển lãm tranh đầu tiên của mình, cô chọn cửa hàng của bạn tốt làm nơi để tổ chức, ngoài việc đỡ mất thời gian để đi tìm địa điểm, ngay cả việc tuyên truyền và quảng cáo cho buổi triển lãm, đến những việc vụn vặt như thiệp mời, tiệc trà xã giao, in ấn tập tranh, cô chỉ cần suy xét kỹ lưỡng, đưa ra phương án, kiểm tra và thực hiện chi tiết bản vẽ, Âu Dương Bình sẽ không nói hai lời mà tiếp nhận xử lý, không chút do dự.
Vì cái gì mà cô và Âu Dương bát quái lại trở thành bạn tốt? Bởi vì Âu Dương Bình đối với bạn tốt rất nhiệt tình, đó là nguyên nhân hàng đầu.
Nhớ tới lời ‘ân cần dạy bảo’ của Âu Dương Bình hồi chiều, Đổng Hoan lại khẽ nở nụ cười. Chỉ là vừa mới cười được vài tiếng thì điện thoại trong túi xách bỗng vang lên, cô vội vàng thu hồi suy nghĩ, xoay người lấy điện thoại ra bắt máy.
“Mẹ!” Ồ, cô quên gọi điện báo với mẹ một tiếng là đã nhận được dưa muối và đồ chua rồi.
“A Hoan, con đã nhận được dưa muối và đồ chua chưa?”
“Sáng nay đã nhận được rồi mẹ, cám ơn mẹ.”
“Nhận được là tốt rồi. Con nhớ phải ăn cơm, đừng mải vẽ tranh rồi quên hết mọi thứ, cũng đừng có ham ăn mì gói nhiều quá, không có dinh dưỡng đâu! Dành chút thời gian nấu cơm, ăn với đồ chua dưa muối còn có dinh dưỡng hơn đấy!”
“Dạ.” Đổng Hoan dở khóc dở cười. Mẹ thật sự rất hiểu cô. “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“A Hoan, vừa rồi mẹ nghe em con nói con muốn mở triển lãm tranh à?”
“Vâng.” Đổng Hoan có chút ngoài ý muốn, không ngờ nhanh như vậy mà em gái cô đã không kìm được, nói hết mọi chuyện cho mẹ rồi.
Cô vốn định khi nào in xong thiệp mời thì sẽ tìm thời gian về nhà, tự tay đưa cho ba mẹ. Tuy lúc trước cô đã tham gia không ít buổi triển lãm tranh, nhưng đều là liên kết triển lãm, còn lần này là buổi triển lãm cá nhân đầu tiên trong đời cô, mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Nếu như ba mẹ đồng ý thì sáng sớm hôm khai mạc buổi triển lãm, cô có thể đưa bọn họ từ Miêu Lật đến Đài Bắc.
“Em con nói, buổi triển lãm tranh của con nói về … À …” Có những từ mà cả đời người bảo thủ không nói được nên lời.
“Về những tác phẩm liên quan đến tình cảm và Dụς ∀ọηg của con người.”
“A Hoan, mẹ biết rõ trước kia con thích những bức tranh … nam nữ ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, nhưng bây giờ lại thêm … Dụς ∀ọηg …” Aiz, thật sự khó có thể mở miệng.
“Mẹ không phản đối con mở triển lãm tranh, nhưng nhìn những bức tranh đó rất giống như đang xem ‘phim tình sắc’ …”
“Mẹ…” Đổng Hoan cười gượng, thật sự là bất đắc dĩ. Lại nữa rồi, hơn nữa càng lúc càng khoa trương. Tranh của cô thì có liên quan gì tới phim ѕєχ chứ?
Sao mẹ cô có thể liên tưởng hai thứ không liên quan đó giống nhau được?
“A Hoan, con muốn học mỹ thuật mẹ cũng để cho con học, nhưng sao con không học giống em họ của con mà vẽ tranh Picasso? Nghe bác hai của con nói, con bé cũng muốn tổ chức triển lãm tranh, còn xin đến trường mỹ thuật ở Đài Bắc, rất giỏi đấy … Mẹ nghĩ, tạm thời con đừng tổ chức triển lãm tranh vội, chờ em họ con hết bận thì con đến hỏi nó xem vẽ tranh Picasso thế nào, sau khi thành công thì lại…”
“Con không cần.” Lần này Đổng Hoan không thể cười nổi nữa, khóe môi cứng đờ.
“A Hoan, con cũng không phải là không biết, trong thôn có rất nhiều người bàn tán chuyện con vẽ tranh cơ thể nên đã nhìn thấy những cảnh tưởng không nên nhìn, ở chung với đám người mẫu ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ lố lăng, chắc chắn là đã phát sinh ra chuyện không đứng đắn cùng bọn họ…”
“Mẹ, người trong thôn muốn nói gì thì cứ kệ bọn họ đi!” Đáng ghét! Đám tam cô lục bà đó nói nhiều năm như vậy mà còn chưa chán sao?
Quả thực là thôn bảo thủ, nhưng nghệ thuật và tình dục bừa bãi hoàn toàn là hai chuyện khác nhau! Cô chỉ thưởng thức đường cong trên cơ thể con người, thích vẽ cơ thể người thì có gì sai sao? Còn nữa, vì sao người mẫu ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ lại là loại người lố lăng? Bọn họ rõ ràng là vì nghệ thuật nên mới vất vả hy sinh thân thể mà!
“Đổng Hoan, con đừng để mẹ phải hối hận vì đã cho con học vẽ!” Giọng nói của mẹ Đổng trở nên sắc bén.
“Mẹ, lần sau lại nói tiếp nhé, con phải xuống nhà rồi, tạm biệt mẹ.”
Đổng Hoan nhấn nút kết thúc cuộc gọi, dùng sức nhét điện thoại vào trong túi xách, mặc dù cô biết ngắt điện thoại của mẹ là một hành động bất kính, nhưng mà —— đáng ghét! Lại là bác hai, lại là em họ, lại là hàng xóm … Lần nào, lần nào cũng vậy!
Đổng Hoan cào cào tóc, bực bội dừng bước, liên tục hít sâu vài hơi.
Cô muốn hét to, muốn phát tiết, tâm tình tốt đều bị một cuộc điện thoại phá hỏng. Thê thảm hơn chính là, cô có khả năng nảy sinh cảm xúc tiêu cực này với người trong nhà, điều này khiến cho cô không còn tâm tư để làm chuyện gì khác.
A! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!
“Này, cô giáo Đổng, cô không muốn sống nữa sao?”
Cổ tay bị nắm chặt, ngay sau đó, cô bị một lực lớn kéo về phía sau.
“Cái gì?” Đổng Hoan chớp mắt, có chút thất thần nhìn rất nhiều xe hơi đang vùn vụt chạy qua trước mắt.
Đôi mắt đen láy tràn đầy lo lắng và tức giận: “Cô còn dám hỏi à? Lớn như vậy mà không biết nhìn đèn xanh đèn đỏ sao?” Anh Lâm hét vào lỗ tai cô. Vừa rồi trông thấy cô đứng cào tóc ở lề đường, một giây sau, cô lại không chú ý tới đèn xanh đã chuyển sang đèn đỏ, vẫn tiếp tục băng qua đường cái! May mà anh đã tới kịp phía sau cô, nếu không thì chỉ có thể gọi xe cấp cứu cho cô rồi!
Đổng Hoan trơ mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Anh Lâm nhíu mày.
“Cô giáo Đổng?” Cô sợ đến choáng váng rồi sao?
“Đi thôi!” Trong phút chốc, Đổng Hoan nắm lấy cổ tay to của người đàn ông. “Để tôi cho anh cơ hội chuộc lỗi!”
“Hả? Cái gì?”
Chờ đã, bây giờ … là tình huống gì vậy?
Lâm Hán Đường nhìn quốc kỳ được treo đầy trên phố, chuẩn bị mười ngày nữa chào đón lễ Quốc Khánh, trong lòng anh chẳng hiểu gì cả.
***
Lâm Hán Đường gửi xe xong xuôi, nhìn đồng hồ điện tử, ánh sáng màu xanh lục lạnh lẽo hiện lên con số —— 3h17 phút, rạng sáng.
May mà Đổng Hoan ngoan ngoãn, để anh có thể thuận lợi đưa cô ra khỏi KTV, đến bãi đỗ xe bên cạnh, một đường sóng yên biển lặng từ Đài Bắc trở về Đào Viên, nếu không thì bọn họ chắc chắn sẽ không thể về nhà ‘sớm’ như vậy.
Lâm Hán Đường nhìn cô gái say khướt đang ngồi ở ghế phụ, biết cô bây giờ nhất định là không có khả năng tự xuống xe, sau khi đi vào trong nhà, anh tắt máy xuống xe, mở cửa bên ghế phụ, giúp cô tháo đai an toàn, cuối cùng ôm cô ra khỏi xe rồi tiến vào căn nhà ở Đào Viên.
Anh không biết cô ở chỗ nào, vậy nên chỉ có thể đưa cô về phòng mình.
Vừa bước vào phòng, hai khỏa mềm mại lập tức cọ vào chân anh, đồng thời lại phát ra âm thanh kháng nghị vì đói bụng.
“Ngoan, đợi tao đưa cô ấy vào rồi sẽ ra cho chúng mày ăn, chịu khó đợi một chút nhé!” Lâm Hán Đường vừa đi vừa chú ý đến hai con mèo đang ૮ɦếƭ đói.
Đổng Hoan vốn vẫn đang mê man ở trong иgự¢ anh, lúc này lại đột nhiên vặn vẹo thân thể, hé ra ánh mắt mơ màng.
“Tỉnh rồi à?”
Đổng Hoan không trả lời, chỉ vòng tay ôm lấy cổ anh.
“Mẹ…” Hơi thở tràn ngập mùi rượu phả vào bên tai anh, khẽ nỉ non.
“Tôi không phải…” Mẹ của cô, cũng không muốn làm mẹ của cô.
“Ụa ——” Cô đột nhiên ôm anh rồi ói lên ói xuống.
Thấy cô đột nhiên nôn mửa, hai con mèo đói lập tức chạy vụt đi.
Lúc đầu Lâm Hán Đường kinh ngạc ba giây, sau đó chạy như điên vào trong phòng tắm. Cho đến khi Đổng Hoan ôm bồn cầu, anh quay đầu nhìn một đống bê bối sau lưng mình, cùng với những ‘dấu vết’ vô cùng thê thảm dọc trên đường đi, cảm thấy không biết cô nên ói trên xe hay ói ở trong nhà thì đỡ hơn?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh ϲởí áօ sơmi đã dính vết bẩn, ngồi xổm xuống vỗ nhè nhẹ lên lưng Đổng Hoan, nhớ lại sự kỳ lạ của cô mấy tiếng trước, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra manh mối.
Mấy phút sau, Đổng Hoan yên lặng ôm lấy bồn cầu giống như một con 乃úp bê vải, Lâm Hán Đường rót một ly nước để cho cô ngây ngô súc miệng, sau đó ôm cô vào giường ở trong phòng khách, nhìn quần áo của cô đã bị dính vết nôn, anh tự hỏi kế tiếp mình nên làm gì bây giờ.
Sau đó, anh quyết định không để ý tới thời gian, gọi điện thoại cho em gái. Thật may, em gái anh đã nhận điện thoại, may hơn nữa là con bé cũng đang ở nhà bạn trai, mà bạn trai của con bé lại ở cùng khu nhà với anh.
Điện thoại vừa được kết nối, đáp lại anh là một giọng đàn ông.
Rất tốt, lần đầu tiên trong đời, hai lần may mắn liên tiếp đến với anh.
Nhưng thật không may, người kết thúc cuộc gọi này chính là cậu bạn trai ‘lấy vợ làm trời’, dùng lý do ‘cô ấy rất mệt, đang ngủ rồi’ để đáp lại anh. Lâm Hán Đường cúp điện thoại, quyết định tự mình ra tay.
Anh vào phòng ngủ của mình, lấy một cái áo thun và một cái quần short, sau đó trở về bên cạnh Đổng Hoan, bắt đầu cởi cúc áo sơmi của cô.
Xương quai xanh xinh đẹp, bầu иgự¢ đầy đặn bên dưới áo lót viền ren —— hơn nữa lại còn là màu tím khiến anh điên cuồng —— theo từng cúc áo bị mở, dần dần hiện ra trước mắt anh. Lâm Hán Đường chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình đang nhanh chóng tập trung xuống phía dưới, Dụς ∀ọηg giữa hai chân chậm rãi ngóc đầu dậy.
Lâm Hán Đường khẽ nguyền rủa một tiếng, lý trí và Dụς ∀ọηg đang giao chiến mãnh liệt bên trong cơ thể.
Anh sẽ không ra tay với phụ nữ say rượu, trên thực tế, quan hệ của bọn họ vẫn chỉ là một mình anh đơn phương có hứng thú với cô.
Cố gắng nhắm mắt lại, sau khi hít sâu một hơi, anh dựa vào kinh nghiệm lúc trước chăm sóc cho em gái, đỡ Đổng Hoan ngồi dậy, để cho cô tựa cằm vào vai mình, lần lượt cởi cúc áo của cô, sau đó tròng áo thun vào đầu cô.
Quá trình giúp cô mặc áo giống như đang ở trên thiên đường tràn ngập tội ác.
Thỉnh thoảng Đổng Hoan lại vặn vẹo cơ thể, cọ tới cọ lui trên người anh, trong lúc nguy hiểm, giữa bọn họ chỉ có một lớp vải mỏng như cánh ve, không thể ngăn anh cảm nhận Ⱡồ₦g иgự¢ trần trụi của mình đang áp sát vào bầu иgự¢ mềm mại của cô, ภђũ ђ๏ค màu hồng nhạt thỉnh thoảng lại cọ xát vào áo иgự¢ mà trở nên ¢ươиg ¢ứиg, anh thở dốc, chỉ muốn cởi hết đám vải vóc cản trở để ngắm nhìn thân thể đầy đặn của cô, hơn nữa, Đổng Hoan còn vô thức ՐêՈ Րỉ, khiến trán anh bắt đầu bịn rịn mồ hôi, nhiệt độ cơ thể lập tức tăng vọt, hoàn toàn trái ngược với cơ thể tươi mát của cô.
Cổ họng khẽ phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ trầm thấp, Lâm Hán Đường tăng tốc hoàn thành động tác, từ bỏ ý định thay quần cho Đổng Hoan, giúp cô ngủ được thoải mái hơn một chút. Anh đỡ cô nằm xuống, kéo chăn phủ kín thân thể khiến anh nổi điên, cuối cùng thở dài một hơi như vừa trút được gánh nặng.
Không thể trách anh nảy sinh thú tính với cô.
Muốn một người đàn ông đối mặt với cô gái mình thích, có hứng thú, thậm chí là có cảm tình, lại không ngừng đón nhận sự cọ xát của đối phương mà không ‘cương’, căn bản là đầm rồng hang hổ.
Xoa xoa khuôn mặt, anh định đứng dậy tìm cách giải quyết Dụς ∀ọηg thì lại bị cô nhẹ nhàng kéo lấy.
“Mẹ…”
Lâm Hán Đường quay đầu lại, phát hiện Đổng Hoan đang nắm lấy ngón trỏ của anh, hệt như một đứa trẻ đang làm nũng với mẹ mình vậy.
“Mẹ… Vì sao…” Cô nỉ non như đang khóc, rồi lại nghiêng người, thân thể cuộn lại trong chăn, bàn tay túm lấy ngón trỏ của anh càng chặt hơn.
Lâm Hán Đường phát hiện mình hoàn toàn không có cách nào nhẫn tâm rút tay lại, đành ngồi xuống mép giường một lần nữa, vươn tay chỉnh đèn ngủ ở trên đầu giường, để cho ánh sáng dịu đi một chút.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì lại khiến em trở nên yếu ớt như vậy?” Bàn tay to gạt đi lọn tóc vương trên má cô, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, dưới ánh đèn, anh ngưng mắt nhìn hàng lông mày của cô đang nhíu lại.
Lúc ngủ, trông cô thật yếu ớt, không còn tư thế phòng bị, thế nhưng lại khiến anh đau lòng.
Cô minh mẫn như vậy, tự tin như vậy, rạng rỡ như vậy.
Anh không thích nhìn thấy cô thế này.
Anh … Hy vọng cô vĩnh viễn là Đổng Hoan rực rỡ chói lòa.
Đổng Hoan mơ hồ lẩm bẩm, gò má không tự giác cọ cọ vào bàn tay ấm áp của anh, nhích người đến bên cạnh anh. Nhìn dáng vẻ cô quyến luyến nhiệt độ trên cơ thể của mình, trái tim anh lập tức bị dịu dàng bao phủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc