Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 58

Tác giả: Tào Đình

Nỗi đau khi xóa vết xăm trên mình, làm sao có thể so sánh với lúc này - cậu ấy sau khi đã bám rễ sâu trong linh hồn tôi, chiếm cứ vững chắc suốt hai mươi hai năm, vui vẻ chạy đến, lạnh lùng ra đi...
Sau đó, tôi cũng học được việc lười biếng nằm trong lòng An Lương nũng nịu, đòi cậu ấy cho ăn kẹo mềm vị chanh; sau đó, tôi cũng học được việc chuyện tâm nấu cho An Lương một bữa cơm tối; sau đó, tôi cũng giới thiệu với mọi người rằng, "Đây là An Lương, bạn trai tôi." Tôi còn đưa An Lương đến thăm trường mẫu giáo của tôi hồi nhỏ, nơi đó sắp bị dỡ bỏ, bức tường ngày xưa vốn được vẽ những hình thù ngộ nghĩnh nay đã mờ nhạt chỉ còn lại vài đốm màu nho nhỏ. An Lương lại có thể đứng ngây ra nhìn bãi đất đó rất lâu, có vẻ còn thân tình hơn cả tôi.
Tôi thường vuốt ve đôi lông mày thanh tú của cậu ấy, hỏi: "Tại sao anh luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng như vậy? Chẳng hồn nhiên sống động gì cả! Giống như một ông già bảy, tám mươi tuổi ấy, vì vậy trước đây em mới mãi mà không thích anh được".
"Bố của anh thường như vậy." An Lương nói.
Sau đó, An Lương mới kể cho tôi nghe về gia cảnh của cậu ấy.
An Lương được sinh ra trong một gia đình xã hội đen. Cậu ấy nói đến đó, tôi bèn cười hic hic. Bởi vì trong tâm trí tôi, trong thế giới hòa bình này, xã hội đen chính là những tên lang thang độ tuổi học sinh trung học, miệng ngậm điếu thuốc, người đầy hình xăm, đứng ở quán bi a hay sân trượt băng để thu phí bảo hộ của những học sinh tiểu học. An Lương hỏi tôi tại sao lại cười, tôi nói về những tưởng tượng trong lòng tôi. Nhưng cậu ấy lại nghiêm nét mặt lại, tôi cảm thấy không phục, hét lên: "Chẳng lẽ lại giống đám xã hội đen cầm súng bắn Gi*t, tham ô buôn lâu như trong vô tuyến hay sao?".
An Lương lại khe khẽ gật đầu. Tôi sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, không dám nhiều lời, nghiêm túc lắng nghe An Lương kể lại.
Bố của An Lương là ông trùm xã hội đen ở vùng này, khống chế toàn bộ quán bar, sòng bạc, hộp đêm thậm chí cả quán massage lớn nhỏ trong thành phố, có công ty chính thống, cũng có cả bè đảng phi pháp. Từ nhỏ, bố An Lương đã quản giáo cậu rất nghiêm khắc, chưa hề cười với cậu ấy, chỉ dạy cậu ấy cách ςướק đoạt những thứ mà mình muốn. Nhưng từ cái tên mà bố cậu ấy đặt cho cậu ấy, có thể đoán ra, người bố không muốn con trai mình đi theo vết xe cũ. 

Cho nên để cậu ấy học ở trường bình thường, sống một cuộc sống của một học sinh bình thường. Mẹ cậu ấy là một phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, nhưng không may đã mất đi khi cậu ấy còn rất nhỏ. Năm An Lương mười bảy tuổi, bố An Lương trong lúc thực hiện một phi vụ buôn bán hàng cấm ở Việt Nam, đối phương muốn hủy ước, vậy là hai bên xảy ra một trận giao chiến kịch liệt. Bố An Lương đã nỗ lực chống chọi, chỉ hiềm là đối phương lực lượng mạnh, phía bên này lực lượng lại mỏng. Trong lúc trốn chạy, bố An Lương trúng đạn, bị thương ở cả hai chân, khó mà giữ được tính mạng. 

Rất may đã được một thuộc hạ dốc lòng liều ૮ɦếƭ ứng cứu mới bảo toàn được mạng sống. Nhưng cũng từ đó, đôi chân bị tàn phế. Người bố ở tuổi trung tuần, cơ thể bị tàn phế, nhìn khuôn mặt non trẻ của con trai mới nhận ra con mình thiếu thốn sự quan tâm, vậy là tình phụ tử trào dâng trong huyết quản. Thêm vào đó, con người khi tuổi càng cao càng khát vọng về những niềm hạnh phúc bình dị trong cuộc đời. Cuối cùng đã nhường lại ngôi vị cao nhất, rửa tay gác kiếm.

 Người đàn ông đã liều ૮ɦếƭ để cứu bố An Lương chính là bố của người bạn gái đầu đời của An Lương. An Lương luôn một lòng biết ơn ân nhân cứu mạng của bố mình, vừa hay lúc ấy hai gia đình qua lại rất thân thiết, con gái của ân nhân cứu mạng lại dần để ý tới An Lương. Để báo đáp gia đình họ, An Lương bèn nhận lời hẹn hò với cô ấy. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc