Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 55

Tác giả: Tào Đình

Phim được chiếu rồi, An Lương bỗng cầm lấycánh tay tôi, khe khẽ nói: "Tay của em thật nhiều thịt, rất mềm mại." Tất cả đềugiống hệt như hồi đó, giọng nói của cậu ấy đã không còn trong trẻo như thờiniên thiếu, đã trở nên hồn hậu và đầy sức hấp dẫn. Cũng giống như một bộ phimđược phát lại, ngay cả trái tim hồi hộp mà chờ đợi khi ấy, dường như cũng đềunhất loạt quay lại trong ***g ***. Ánh mặt trời mùa xuân của năm ấy, kỳ thi đạihọc đã cận kề của năm ấy, trái tim thanh xuân lần đầu tiên thổn thức trên sânbóng năm ấy... tất cả ồ ạt hiện về ngay trước mắt.
Cậu ấy quay người lại, khuôn mặt thanhtú cứ tiến sát gần về phía tôi, tôi đã có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ của loạidầu gội đầu mà cậu ấy dùng, căng thẳng đến quên cả né tránh. Sau đó, nụ hônkhông thực hiện được vì trong miệng tôi toàn bỏng ngô khiến tôi ôm hận năm đó,nay đã thực sự được đặt lên môi tôi.
Đôi môi mềm mại khiến người ta đê mê củaAn Lương chỉ chạm vào môi tôi rồi dừng lại.
Nhưng lại khiến trái tim tôi đập loạn xạ,không thể khống chế được một cách khó hiểu. An Lương cũng đỏ bừng mặt, đây là lầnđầu tiên chúng tôi hôn nhau sau năm năm quen biết.
Sau đó, cậu ấy nhìn vào mắt tôi, ánh mắtlong lanh, nói: "Lúc đó, nhìn thấy đôi môi đỏ hồng của em, anh đã muốn hôn em mộtcái".
Tâm trí của tôi vẫn còn đang vơ vẩntrong sự ngây thơ, thuần khiết của mối tình đầu, nghe cậu ấy nói như vậy, mặt lạicàng đỏ rực, cúi đầu xuống, ngượng ngùng không biết phải nói gì.
"Nếu như hồi đó anh hôn em, chắc anh sẽkhông chia tay với em." An Lương nói, "Thực ra, trước khi đánh cược với đám bạnhọc, anh đã thầm cảm mến em rồi. Đánh cược chỉ là cái cớ để tiếp cận em, để khiếnmình mạnh dạn hơn."
Tôi ngây ra nhìn cậu ấy, bỗng nhiên cảmthấy đó không còn là mối tình đầu thảnh thơi vui vẻ của tôi, bởi những lời nóivừa rồi của An Lương đã khiến nó trở nên vô cùng thơ mộng. Tôi cười nói: "Khôngngờ, một An Lương chín chắn vững vàng của chúng ta mà cũng có lúc lo sợ haysao?".
"Thực ra, trước mặt em, anh thường cảmthấy lo sợ, sợ rằng em sẽ từ chối." An Lương nói. tôi không còn lời nào để trảlời, nhớ lại tôi đã từ chối cậu ấy biết bao nhiêu lần rồi, trong lòng cũng cảmthấy không một chút thoải mái.
"Hồi đó anh vốn đã có bạn gái rồi. Em cóbiết tại sao anh lại chia tay với cô ấy không?" Cậu ấy hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, tôi không hề biết gì về nhữngchuyện đó cả.
"Cô gái đó luôn không chịu đi học, quenbiết với một vài người trong nhóm xã hội đen. Bố cô ấy từng giúp đỡ bố anh, anhcần phải báo đáp cô ấy. Nhưng khi em xuất hiện, anh đã rất cảm mến em, tìm cáchtiếp cận em, hẹn hò với em, đùa giỡn em, rồi lại bỏ rơi em. Anh thấy thời gianđó, em rất tiều tụy. Anh cũng rất đau lòng. Cô gái đó liền hỏi anh, có phải làanh thích em rồi không, anh nói đúng vậy. Cô ấy tặng anh hai cái bạt tai, kêungười đánh anh một trận nhừ tử, đánh đến nỗi mặt mũi sưng húp. Bọn anh chia taynhau như vậy đó." Đây có lẽ là lần đầu tiên An Lương nói một lúc nhiều như vậy.Tôi dần dần cảm động, cảm động vì những câu chuyện phía sau mà năm đó tôi khônghề hay biết.
Tôi nói, sao anh không nói những chuyệnđó với em sớm hơn.
An Lương nói: "Bởi vì anh phát hiện ra,trái tim của em không dành cho anh. Anh không muốn khiến em khó xử. Nhưng anhcho rằng, em có thể sẽ cần anh, nên anh đã xuất hiện".
Tôi vô cùng cảm động, giơ tay lên đấm cậuấy: "Tại sao anh lại nói với em muộn như vậy! Anh nói đi, anh còn chuyện gì giấuem, chưa nói cho em biết không? Nói ra hết để em cảm động luôn một thể!" Tôi vốnđịnh che giấu cảm xúc của mình, cố ý hỏi như vậy, không ngờ An Lương lại tiếp tụcnói: "Còn có một chuyện nữa, đó là kỳ thi đại học năm đó, thực ra anh đã đỗ vàotrường Đại học B như mong ước, nhưng khi anh biết được em học ở trường Đại họcC, anh không đi nữa, anh cũng ở lại học tại trường Đại học C".
Mức độ gây chấn động của chuyện này cũngkhông kém gì so với câu chuyện trước, đây là chuyện đại sự liên quan đến côngdanh sự nghiệp mà. Đại học B là mục tiêu theo đuổi suốt mười năm đèn sách giankhổ của không biết bao nhiêu học sinh. Năm đó, người thân thiết với tôi nhưAlawn cũng nỡ rời bỏ tôi để ra đi!
Đã biết là vì cậu ấy muốn được học chungtrường đại học với tôi, tôi vẫn ngây người ra hỏi: "Tại sao?".
"Anh muốn được ở bên em, chăm sóc choem."
Giây phút ấy, tôi nhìn vào khuôn mặt AnLương, cuối cùng tôi đã tin rằng, đối với một số người, tình yêu là chiếm hữu,nhưng tình yêu của một số người khác là mênh ௱ôЛƓ trời biển, cô ấy vui vẻ thì bảnthân cũng vui vẻ, một khi đã cho đi là không cần báo đáp lại... Hóa ra tình yêucủa An Lương thật sự có thể vĩ đại như vậy.
"Được rồi, đây chính là những thứ em cònnợ anh." Cậu ấy bỗng trở nên vô cùng ảm đạm, nói với tôi bằng một ngữ khí hụt hẫngmà tôi chưa từng nghe, "Sau này anh không ở bên em nữa, em phải gìn giữ sức khỏe".
"Anh đi đâu?" Vừa nghe cậu ấy nói muốnđi, tôi chợt cảm thấy lo sợ.
"Anh không đi đâu cả, nhưng anh sẽ khôngđến tìm em nữa."
"Tại sao?"
"Bởi vì sự có mặt của anh chỉ khiến emthêm buồn bực, bởi vì anh không thể mang lại hạnh phúc cho em." Cậu ấy mỉm cườiảm đạm, đưa tay vuốt mái tóc tôi, "Sau này, em nhất định phải tìm được một ngườiđàn ông tốt, sống một cuộc sống thật hạnh phúc! Chỉ cần em được hạnh phúc, anhsẽ cảm thấy vui vẻ. Còn việc sống với ai, có phải là anh hay không, đều khôngcó gì đặc biệt cả. Được rồi, chúng ta xem phim thôi!".
An Lương không nói thêm gì nữa, chăm chútheo dõi lên màn hình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc