Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 49

Tác giả: Tào Đình

Đến ૮ɦếƭ vẫn vương vấn không thôi

Tôi sững sờ nhìn An Lương, bắt gặp ánh mắtcủa tôi, đôi mắt cậu ấy có chút gì đó bất an. Thấy tôi còn chần chừ do dự, đôimắt vốn long lanh của An Lương dần chuyển sang sắc thái ảm đạm.
Lúc đó, tôi đã bật khóc.
Đồ Đểu, em phải lấy người khác rồi,anh... anh quả thực không còn cần em nữa ư... Lời hứa trăm năm đầu bạc, có thậtchỉ là lời nói đùa của thời trẻ con không biết gì không? Vậy tại sao anh còncương quyết muốn khắc tên em lên người anh cơ chứ!
Tôi nhìn về hướng có Alawn, tìm kiếm ánhmắt của cậu ấy. Nhưng lại phát hiện chỗ ngồi trên ghế sô pha đó đang bỏ trống.Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi: A, chắc cậu ấy dẫn bạn gái ra ngoài ngắm trăngcũng nên.
Nhưng ngay giây tiếp theo, bàn tay tôi bịmột bàn tay nam giới nắm chặt, cậu ấy kéo mạnh tôi một cái, tôi liền mất tự chủcất người theo, cậu ấy dùng một giọng điệu ngang ngược đến nỗi tôi không thể cảmthấy quen thuộc hơn nữa để nói, "Đi theo tớ!". Sau đó, tôi theo cậu ấy bỏ chạykhỏi căn phòng mà chỉ thiếu chút nữa đã khiến tôi nghẹt thở. Không lời giảithích, không chút an ủi, tôi đã bỏ đi cùng người đàn ông thô lỗ như vậy, bỏ lạimột đám bạn cả nam cả nữ đang trợn mắt há miệng ngạc nhiên, bỏ lại một ĐìnhĐình đang tròn mắt, đưa tay lên ôm miệng vì kinh ngạc. Còn nữa, bỏ lại một AnLương vẫn đang quỳ dưới đất không chút động đậy.
Nhưng tôi có thể thề rằng, lúc đó, cảngười tôi, trái tim tôi đều không còn là của tôi nữa rồi. Tôi tự nguyện để ngườiđàn ông kia kéo tôi đến tận chân trời góc bể, đến bất cứ nơi nào. Dù rằng trongmàn đêm đặc quánh bên ngoài, cái gì đang ở phía trước, chúng tôi đều không nhìnthấy được.
Bởi vì, tôi đã đợi giây phút này suốt bốnnăm rồi!
Tôi không ngừng khóc, khóc một cách thảmthương, để mặc Alawn kéo tay tôi, chạy qua hành lang dài hun hút như không cóđiểm cuối, chạy qua từng căn phòng tối tăm, chạy qua những người phục vụ đang bậnrộn qua lại, trên đầu toàn hơi nước, chạy qua cả bốn năm đằng đẵng mà chúng tôiđã bỏ phí nhưng không có ngày nào là không hoài niệm, nhớ thương.
Đồ Đểu Alawn, anh quay lại rồi, đúngkhông.
Người ta nói rằng phụ nữ cần phải kiêncường, gặp phải khó khăn cần dũng cảm đối mặt... liệu có thể cho phép tôi đượckhóc trước một chút, rồi sau đó tiếp tục dũng cảm không?
Dường như Alawn cũng không biết phải dẫntôi đi đâu, cậu ấy chỉ níu lấy tay tôi, nắm chặt lại, cắm đầu cắm cổ chạy vềphía trước, giống như chúng tôi của năm mười tám tuổi, chạy trong gió, trong ánhnắng rực rỡ…
Không biết đã chạy bao nhiêu lâu, chúngtôi đã cách ngôi biệt thực rất xa rồi. Khi dừng lại để thở lấy hơi, mới phát hiệnxung quanh đều là rừng rậm, cây cối um tùm đen đặc.
Có tiếng côn trùng kêu khe khẽ, có tiếng*** của những con thú nhỏ. Ngoài những thứ đó ra, trong vùng trời đất yêntĩnh này, chỉ còn lại mình tôi và Alawn.
Nước mắt tôi vẫn không ngừng tuôn chảy.Tình cảm và nước mắt mà tôi đã kìm nén suốt bốn năm qua, giờ trào dâng như mộtcơn đại hồng thủy, làm sao có thể dễ dàng khống chế lại được. Alawn đưa hai bàntay run rẩy khe khẽ mơn man lên khuôn mặt tôi, dịu dàng biết bao, tỉ mỉ biếtbao, dường như cậu ấy coi tôi là thủy tinh, sợ tôi không thể chịu nổi một độngtác mạnh mẽ.
"Không khóc nữa." Cậu ấy nghẹn ngào nói.Trong bóng đêm lờ mờ, nhờ ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao nhỏ, tôi nhìn thấykhuôn mặt cậu ấy cũng đầy những vệt nước mắt.
Bao nỗi ấm ức và tổn thương không thể đếmhết khiến tôi trở nên kích động, cứ đấm hết sức lên người cậu ấy, từng cú đấm,từng cú đấm một, đều dồn hết toàn bộ sức lực.
Tôi đã nhớ cậu ấy bao nhiêu thì dồn hếtsức lực vào từng cú đấm bấy nhiêu. Tôi hận cậu ấy bao nhiêu thì *** với cậuấy bấy nhiêu.
Alawn để mặc tôi trút giận, không nétránh cũng không phản kháng, cậu ấy khe khẽ gọi tên tôi, gọi rằng "Phù thủy GàMên của anh", giọng nói cũng đã hoàn toàn khản đặc rồi.
"Tại sao không đến tìm em! Tại sao lại rờixa em! Tại sao không tin em, không nghe em giải thích! Tại sao... tại sao khôngcho em cơ hội! Tại sao đã ra đi là đi luôn bốn năm liền! Tại sao lại tìm bạngái khác! Tại sao lại đối tốt với cô gái khác! Em hận anh! Em vô cùng hậnanh... Alawn, Đồ Đểu! Em hận anh... Nhưng... tại sao đã hận anh như vậy, lại vẫncàng nhớ anh! Đồ Đểu!"
Tôi vừa khóc vừa gào lên, mãi lâu sau, tôimệt đến nỗi không còn chút hơi sức nào nữa. Trong lúc thẫn thờ ấy, Alawn đã ômtôi vào lòng, vòng tay ôm thật chặt. Mùi cơ thể quen thuộc biết bao, vòng taykhiến tôi cảm thấy yên lòng biết bao. Mùi cơ thể của Alawn, bờ vai của Alawn, vầng*** của Alawn, nơi có trái tim đang đập rộn rã liên hồi của Alawn.
Bàn tay tôi dò dẫm phía sau lưng Alawn,khe khẽ vuốt ve, hỏi: "Tên của em, phía sau lưng anh ấy, đã xóa đi chưa?".
Alawn nói: "Cả đời này anh sẽ không baogiờ xóa nó." Sau đó, cậu ấy lại hỏi, thế còn em.
Nước mắt tôi lặng lẽ rơi. Nhắm mắt lại,cuối cùng tôi cũng được đối diện với một Alawn bằng xương bằng thịt, nói ra nhữnglời mà tôi đã chôn giấu trong lòng suốt bốn năm qua, "Tại sao lại khiến em yêuanh, rồi lại tàn nhẫn bỏ rơi em! Nhưng, có thật là anh không biết, em vẫn đangchờ đợi anh không?".
Cơ thể của Alawn, sau khi nghe được câu"yêu anh" đã run lên bần bật. Cậu ấy không dám tin vào tai mình, đẩy người tôira, nhìn sâu vào mắt tôi. Trong đêm tối, cặp đồng từ của cậu ấy phát sáng lấplánh, hỏi tôi bằng một giọng khản đặc: "Em vừa nói gì? Nói lại một lần nữađi!".
"Em nói em yêu anh! Đồ Đểu! Em đã yêuanh từ lâu rồi! Yêu anh đến mức không thể điều khiển được bản thân nữa!" Tôi vừakhóc vừa hét lên, sau đó liền nghe thấy âm thanh rách tim nát phổi vọng lại từdãy núi phía sau - yêu anh rồi, yêu anh rồi…
Alawn lại một lần nữa ôm ghì lấy tôi vàolòng, dùng tay ấn đầu tôi, để tôi được nép sát vào ***g *** cậu ấy, để tôinghe được tiếng trái tim đập mạnh mẽ như đang muốn nhảy ra khỏi ***g ***. Tráitim ấy đang chứa đựng bên trong cả niềm vui và sự xúc động mãnh liệt.
"Anh vẫn cứ cho rằng, chỉ có mình anh làcan tâm tình nguyện." Alawn tự lẩm bẩm một mình, có giọt nước mắt ấm nóng rơixuống đầu tôi, xuống mặt tôi, "Em có biết không, ngay từ khi còn nhỏ, anh đã thềrằng, suốt cuộc đời này anh chỉ yêu duy nhất một người, chính là em - Lạc LạcTô. Ngoài em ra, anh sẽ không yêu bất kỳ người con gái nào khác. Năm em tròn mườitám tuổi đó, anh đã chuẩn bị để thổ lộ với em, nhưng trái tim em lúc đó lạikhông dành cho anh".
"Đồ Đểu, Alawn!" Tôi khóc đến nỗi co quắpcả người lại, hùng hổ mắng cậu ấy, nhưng lại dịu dàng lau nước mắt cho cậu ấy,"Anh biết là em thường phản ứng chậm chạp với tình yêu mà!".
"Đúng đúng, là lỗi của anh. Anh đã sai rồi,anh quả thực không thể tha thứ cho bản thân mình. Anh xin lỗi." Cậu ấy xin lỗitôi, không biết phải bù đắp như thế nào cho những đau thương mà cậu ấy mang lại."Anh cứ nghĩ rằng em thích Leo, anh sợ phải nhìn thấy hai người tình cảm".
"Đồ Đểu! Ư…" Tôi bỗng há miệng ra, cắn mạnhmột cái lên vai cậu ấy. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc