Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 40

Tác giả: Tào Đình

Leo véo nhẹ vào mũi tôi, nói sao có thểđể cô ấy biết được. Anh ấy mãi mãi sở hữu nụ cười mê hoặc như ánh nắng chiều rọikhắp mặt đất này, lo gì những khi phải đối mặt với nghi vấn và đối chất của phụnữ.
"Nhưng em lại biết cô ấy."
Leo không nói gì cả, chỉ nâng bàn taytôi lên, đặt lên đó nụ hôn thắm thiết.
"Anh quen cô ấy như thế nào" Kìm nénmãi, cuối cùng tôi vẫn hỏi câu đó.
"Qua mạng." Leo vẫn tiếp tục nụ hôn củaanh ấy.
"Em yêu, anh rất hy vọng em sẽ nói rằngcô ấy là người thân của em."
Sau đó, Leo bắt đầu thể hiện chính sáchlôi kéo sở trường nhất của anh ấy, "Em là cô bé Lạc Lạc mà, em là người biết điềunhất mà." Leo nâng cằm tôi lên, nói "Nào, hãy thể hiện một cử chỉ chăm sóc đichứ."
Cử chỉ chăm sóc? Sau đó, tôi tặng anh ấymột nụ cười tươi rói rạng rỡ, lộ rõ cả hàm răng nhỏ trắng tinh, Leo yêu quý,đây là cử chỉ chăm sóc mà anh muốn ư?
Leo rất hài lòng với biểu hiện của tôi.Anh ấy nói, anh ấy rất tâm đắc với tôi, dù tuổi đời còn trẻ nhưng lại có tấmlòng độ lượng. Sau đó, ánh mắt anh ấy bắt đầu phát ra những tia nhìn đầy Dụς ∀ọηg.Tôi chủ động hướng đôi môi của mình lên chờ đợi. Khi Leo cúi đầu xuống, dùngrăng cởi lớp áo ngủ của tôi, tôi đã khóe léo đẩy anh ấy. Ánh mắt của Leo hiệnrõ vẻ thất vọng khi nhu cầu Dụς ∀ọηg không được đáp ứng.
Tôi ℓàм тìин nhân của Leo ba năm, nhưngtrong ba năm ấy, Leo chưa một lần nào có được thân thể tôi. Anh ấy là một ngườiđàn ông không thích ૮ưỡɳɠ éρ phụ nữ, anh ấy nói rằng sẽ đợi đến ngày tôi chủ độnghiến thân cho anh ấy.
Nhưng ngày đó vẫn còn chưa tới, đã có mộtcô gái khác vội vội vàng vàng hiến thân rồi.
Anh ấy nói rằng chính bởi vì tôi khôngthỏa mãn anh ấy, nên anh ấy mới đi tìm cô gái khác để thay thế. Một lý do kín kẽbiết bao!
Sau đó, anh ấy khẽ hôn lên trán tôi, vỗvỗ vào má tôi thể hiện sự sủng ái.
Anh ấy bước vào phòng vệ sinh, bên trongvọng ra tiếng nước chảy cùng với tiếng huýt sáo sảng khoái của Leo.
Tôi bước chân trần xuống giường, giúpLeo chuẩn bị áo sơ mi đã được giặt sạch, là phẳng. Tôi vẫn rất thích ngắm nhìncơ thể cao lớn mạnh mẽ của anh ấy khi mặc áo sơ mi trắng. Khe khẽ xịt một chútnước hoa, tôi đặt chiếc áo sơ mi đã được gấp cẩn thận xuống. Khi đi đến trướcgương, nhìn thấy xương quai xanh của mình bỗng nhô lên, không biết từ bao giờ,tôi đã trở nên gầy rộc như vậy.
Có lẽ đêm qua đã không ngon giấc, quầngmắt hiện lên rất rõ. Duyệt Duyệt nói, nếu tôi cứ tiếp tục gầy đi như vậy sẽ ૮ɦếƭdần ૮ɦếƭ mòn mất. Tôi sờ lên chiếc xương quai xanh của mình, Leo cho rằng xươngquai xanh của tôi rất hấp dẫn. Lúc còn nhỏ, tôi thường ngưỡng mộ những cô gáicó chiếc xương quai xanh xinh đẹp, tôi cảm thấy họ rất hấp dẫn. Lúc đó, Alawnthường nhìn vào cổ tôi, lắc đầu nói tôi không thể nào như họ được. Theo cáchnói của Alawn, có nghĩa là: "иgự¢, ௱ôЛƓ, xương quai xanh, cậu chẳng có cái gì cả,rốt cuộc không biết có phải là phụ nữ không". Nghĩ lại những lời nói lúc nhỏ,tôi nói đợi đến lúc иgự¢ tôi đầy lên, ௱ôЛƓ tôi mẩy lên, cậu sẽ phải ân hận...Nghĩ đến lại buồn cười, cười xong lại thấy vô cùng thê lương. Không biết là lưuluyến thời niên thiếu thanh xuân hay là lưu luyến người của cái thuở tươi trẻ ấy.
Còn hôm nay, cô gái đến từ phương xa ấy,tôi cũng không buồn hỏi Leo xem anh ấy dự định sắp đặt cho cô ấy địa vị như thếnào, trên tôi hay là dưới tôi nữa.
Tôi thậm chí còn cao hứng phát huy trítưởng tượng phong phú của mình: anh ấy và cô ấy sẽ cùng nhau nghỉ ở khách sạnnao? Liệu có âи áι cuồng nhiệt trên chiếc giường trải ga trắng tinh không?
Tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh đã dừnglại, tôi vội vàng chui vào trong chăn giả vờ đang ngủ.
Leo bước ra ngoài, bắt đầu mặc bộ quầnáo mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Anh ấy đã quen với việc đó một cách tự nhiên. Anh ấydường như cảm thấy rằng, quần áo luôn tự động được thay giặt sạch sẽ, sắp xếp gọngàng trong tủ để chờ được anh ấy sử dụng.
Trước khi đi, anh ấy gọi tôi vài ba câu,thấy tôi không phản ứng gì, Leo bèn dụi dụi vài cái vào mớ tóc xoăn ngắn củatôi, sau đó vang lên tiếng đóng cửa.
Bấy giờ tôi mới ngồi dậy, ngây người ranhìn căn phòng ngủ còn phảng phất hương thơm của mùi sữa tắm.
Điều tôi quan tâm lo lắng duy nhất lúc bấygiờ là Leo lấy đâu ra thời gian và sức lực để có thể xoay vòng giữa ba người phụnữ như vậy.
Gần ba tháng sống chung với Leo trongcăn hộ này, thời gian đã lâu đến độ khiến Leo có thể để vài bộ quần áo ở đây.Quần áo mặc đi chơi cũng có, trang phục công sở cũng có. Còn có cả chiếc áo sơmi trắng năm đó bị rơi mất khuy, phải dùng khuy của tôi để đơm vào, đã có chútvết tích bị ố vàng. Đã rất lâu rồi, Leo không mặc chiếc áo ấy, tôi lại thườngxuyên lôi nó ra, đặt lên tầng cao nhất của tủ quần áo hy vọng chủ nhân của nóchiếu cố lại. Nhưng Leo nói, nó đã cũ quá rồi.
Thu qua xuân tới, mới cũ luân phiên làchuyện thường tình. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc