Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 37

Tác giả: Tào Đình

Nỗi nhớ

Sau dịp lễ Noel, Duyệt Duyệt rầu rĩ nói:"Lạc Lạc Tô, tốt nhất là cậu nên đến với An Lương đi, cậu ấy vốn chẳng để ý đếntớ, khi nghe điện thoại, biết rằng cậu không đi, chỉ có một mình tớ đi, cậu ấycòn chẳng muốn gặp mặt tớ nữa! Trong lòng cậu ấy chỉ có cậu mà thôi".
Tôi nói không thể như vậy được, nếu thậtlòng yêu tôi thì không thể điềm tĩnh đến thế khi nghe tôi kể về chuyện tôi đãtiếp xúc như thế nào với người đàn ông khác.
Nhưng sự thật đã chứng minh, An Lươngchính là một người đàn ông có thể điềm tĩnh trước tình yêu. Năm thứ tư đại học,cậu ấy phong độ ngời ngời, được rất nhiều người chú ý, nhưng lại không hề hẹnhò với bất kỳ cô gái nào. Tôi nói cậu ấy tại sao không hẹn hò, cậu ấy chỉ hờ hữngnói "Chẳng phải cậu cũng không thể hẹn hò với bạn trai nào đó sao?"
Tôi cứng họng không nói được câu gì.
An Lương luôn biết giữ mức độ thân thiếtđúng chừng mực trong mối quan hệ với tôi, khăng khít mà không nhàm chán, tần suấthẹn tôi đến những nhà hàng lớn dùng bữa ngày càng tăng lên nhưng lần nào cũngcó những lý do rất chính đáng: chúc mừng cậu ấy thi đỗ tiếng Anh cấp bốn; tiếngAnh cấp sáu; tiếng Anh cấp tám; bằng B tin học; trình độ trung cấp tiếng phổthông; chúc mừng cậu ấy được giải nhất cuộc thi hùng biện; người hùng biện haynhất trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh v.v...
So với một sinh viên năm thứ tư bình thường,không chút gì nổi trội như tôi, An Lương hầu như tháng nào cũng có một thànhtích gì đó để mời tôi ăn cơm, chất lượng bữa ăn của tôi được cải thiện rõ rệt.Điều đó cũng khiến tôi tự cảm thán không thôi.
Nhưng trong điều kiện được ăn uống đầy đủnhư vậy, tôi vẫn cứ dần dần gầy đi.
Gia cảnh nhà An Lương như thế nào, tôikhông hề hay biết, cũng không có hứng thú để tìm hiểu.
Tôi chỉ biết rằng, cậu ấy là nam sinh đầutiên trong trường lái BMW7 series đi học. Chiếc BMW đó của An Lương là do tôiđi mua cùng với cậu ấy.
Thời gian đó, mẹ tôi ngày nào cũng thúcgiục tôi đưa bạn trai về nhà chơi. Giục giã mãi, tôi liền đưa An Lương về nhà,nhưng lại trịnh trọng tuyên bố: "Cậu ấy chỉ là bạn thân của con".
Mẹ tôi cười đến híp cả mắt lại, nói mẹhiểu rồi, mẹ hiểu rồi, mẹ hiểu rồi.
Mẹ còn nghĩ An Lương là bạn thân giốngnhư Alawn ngày trước, thực ra, mẹ hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. An Lương là AnLương, Alawn là Alawn .
Mẹ rất hài lòng về An Lương, dù sao cậu ấycũng sở hữu một vẻ ngoài ưa nhìn, tính tình lại trầm ổn, đáng tin cậy. Mỗi khiAn Lương đến nhà, bố mẹ tôi đều tỏ ra hết sức nhiệt tình, có món gì ngon đều dọnhết ra cho cậu ấy ăn. Táo để trên bàn, An Lương còn có thể dùng dao gọt vỏ mộtcách thành thục. Đầu tiên cậu ấy rửa sạch tay trước khi gọt táo, sau đó dùng nhữngngón tay trắng trẻo, thon dài, tỉ mỉ gọt vỏ. Quả đầu tiên mời mẹ tôi, quả thứhai mời bố tôi, sau đó lại gọt tiếp cho tôi, cuối cùng là ngồi lặng lẽ nhìn tôiăn. Chỉ là việc gọt táo nho nhỏ thôi, nhưng trong mắt một người lo xa tính kỹnhư mẹ tôi có thể đưa ra được hai kết luận: Hiếu thuận với bề trên, kính trọngvà yêu thương vợ.
Bố tôi còn lôi cả những chuyện vặt vãnhkhi tôi còn nhỏ như ị đùn, đái dầm ra kể cho cậu ấy nghe. An Lương không bìnhluận nhiều, nhưng thường chăm chú lắng nghe rồi cười hì hì. Cậu ấy có một tấmlòng khoan dung độ lượng và khiêm tốn. Thậm chí đã có hôm, trong cuộc nói chuyệnvới An Lương, bố tôi còn nói rằng, con gái bố gặp được người như An Lương,chính là bởi kiếp trước tôi đã làm thân trâu ngựa để rồi kiếp này nhận được báođáp. Đôi mắt An Lương cũng ngân nước.
An Lương còn biết chủ động giúp mẹ tôinhặt rau bóc tỏi, trở thành một trợ thủ đắc lực trong bếp.
Vì vậy, mỗi lần cậu ấy đến đều khiến cảnhà, từ trên xuống dưới hòa hợp vui vẻ. An Lương chính là mẫu người con rể điểnhình trong mắt của những ông bố bà mẹ truyền thống Trung Quốc.
Đó là dịp mới bắt đầu năm thứ hai đại học,An Lương vốn là khách đến nhà tôi chơi. Buổi chiều, mẹ nói muốn ăn thanh long,tôi và An Lương bèn cùng nhau đi siêu thị để mua. Trên đường đi, vừa hay gặp cuộctriễn lãm xe BMW của hàng 4S, tôi chạy vào đó để đi vệ sinh nhờ. Khi đi quagian hàng trưng bày, bèn xoa xoa một cái bày tỏ lòng ngưỡng mộ với chiếc BMW7series màu đỏ, cao hứng huýt một hồi sáo, nói rằng, được ngồi trong xe BMW rồingắm phong cảnh là mơ ước của bất kỳ một cô gái nào. An Lương lúc đó nhìn tôivà hỏi, cũng bao gồm cả cậu trong đó ư. Tôi cười một cách không hề giữ kẽ, limdim mắt chỉ vào mình và nói, đặc biệt là tớ.
Tôi cũng chỉ là một cô gái không thểthoát khỏi sức hấp dẫn của hư vinh thôi mà.
Sau đó, chỉ trong thời gian tôi đi nhà vệsinh, An Lương đã mua luôn chiếc xe đó.
Tôi đi từ trong nhà vệ sinh ra, đang vẩyvẩy nước trên tay, đã nhìn thấy An Lương đang đứng tựa lên cửa chiếc BMW màu đỏđó, khẽ vẫy tay với tôi.
Lúc đó, cậu ấy mặc một chiếc áo nỉ có mũmàu trắng, quần bò, mái tóc cắt kiểu Hàn Quốc. Chiếc xe màu đỏ bóng lộn không mộthạt bụi phản chiếu khuôn mặt thanh tú của cậu ấy. An Lương cũng chỉ là một namsinh viên bình thường có lối ăn mặc thời trang thôi.
Ánh mắt trong sáng không chút chế nhạo.
Trên đường trở về, ngồi trên chiếc xe lướtđi êm ru, tôi tròn mắt líu lưỡi mãi mới có thể định thần lại. An Lương vẫn giữthái độ điềm tĩnh như cũ, thản nhiên như vừa tiêu một trăm đồng để mua thanhlong siêu thị vậy. Nhưng ban nãy cậu ấy tiêu những một vạn đồng cơ!
Tôi hỏi cậu ấy, rốt cuộc là cậu ấy đi rangoài làm gì vậy. Cậu ấy lại làm như tôi đã quên chuyện gì đó, nhắc nhở tôi: "Mẹcậu muốn ăn thanh long mà."
Sao câu chuyện lại chuyển sang hướngnày, cái gọi là, sự khoe khoang ngang ngược nhất chính là giọng điệu bình thản,hóa ra là như thế này đây.
Từ đó về sau, chiếc BMW màu đỏ của AnLương thi thoảng lại đậu trong bóng râm trước sân ký túc xá của tôi, làm dấylên cơ man nào là bình luận và ngưỡng mộ. Nhưng cậu ấy lại không hề vì giàu cómà thay đổi. Cậu ấy vẫn xuất hiện một cách dịu dàng và hòa nhã, luôn khiêm tốn,kiệm lời mỗi khi bên tôi.
Một hôm, khi đi qua một hiệu ảnh, nhìnthấy một tấm ảnh cưới, một nam một nữ, đứng giữa một cánh đồng hoa hướng dướngrộng lớn, bên cạnh là một chiếc xe đạp, bên dưới những đám mây trắng phía xa xalà một cối xay gió rất to. Ánh mặt trời trong suốt chiếu rọi lên người họ, khiếntất cả đều trở nên vô cùng trong sáng và thuần khiết. Tôi bỗng nhiên cảm thấyvô cùng ngưỡng mộ cô gái đó, buột miệng nói: "Cô gái đứng trong cánh đồng hoahướng dương kia thật hạnh phúc biết bao!".
Khuôn mặt An Lương tràn ngập vẻ trìu mến,nói, tớ sẽ đưa cậu đi.
Tôi lập tức hét ầm lên: Xin cậu, đừng cómang đống sắt BMW của cậu đến làm hỏng hết cả vẻ tinh khiết của cánh đồng hướngdương!
Thực ra, điều mong muốn trong lòng tôiđó là, được cùng đi với Alawn, đèo nhau bằng xe đạp, vừa đi vừa hóng gió, vừagào thét vui vẻ.
An Lương cũng không chấp nhặt với tôi, vỗvỗ vào đầu tôi, mỉm cười cho qua chuyện.
An Lương là một chàng trai rất rất tốt.Cậu ấy không bao giờ để ý đến cá tính tùy tiện, hay nhõng nhẽo, buồn vui thấtthường của tôi. Có nhiều khi tôi thầm nghĩ, An Lương đã gần đạt đến độ hoàn mỹnhư vậy, tại sao tôi vẫn không thể thích cậu ấy.
Còn cái tiên tiểu tử chẳng có điểm gì tốtđẹp kia, tại sao tôi lại vẫn thích cậu ấy như vậy. Tôi coi An Lương là người bạnthân mới của mình, muốn đối xử với cậu ấy như trước đây tôi đã từng đối xử vớiAlawn nhưng luôn cảm thấy lực bất tòng tâm. Dù sao chúng tôi cũng còn là trẻcon, rốt cuộc An Lương là An Lương, Alawn vẫn là Alawn. Phía sau lưng tôi có khắctên của Alawn, trên người Alawn cũng có tên của tôi. Còn An Lương lại không có.
An Lương là một chàng trai không bao giờthể hiện tình cảm yêu, ghét, giận, hờn ra mặt cả, thế giới nội tâm của cậu ấychín chắn tới độ khiến người khác phải trông cậy. Dường như từ trước đến giờ cậuấy không có giai đoạn vô tư và ngây thơ của trẻ con, cũng không có sự lỗ mãng,bộp chộp và dùng dằng, do dự của tuổi trẻ. Biểu hiện trên khuôn mặt cậu ấy chỉcó hai loại: cười và không cười. Cậu ấy sắp xếp cuộc sống học tập một cách ngănnắp có trật tự, là một chàng trai có tất cả mọi thứ, ưu tú đến nỗi khiến tôiluôn cảm thấy cực kỳ áp lực.
Ít nhất, tôi cũng không dám đùa với AnLương rằng: "Có cần tớ phải tìm một bác sỹ đến để khống chế căn bệnh ái tìnhcho cậu không?!"
An Lương còn là một chàng trai rất câu nệhình thức, chỉ mặc một nhãn hiệu quần áo, chỉ cắt tóc ở một hiệu làm tóc và chỉđồng ý cho duy nhất một người thợ cắt tóc. Cậu ấy còn dùng cả bốn năm đại học đểchứng minh sự câu nệ của mình trong tình yêu. Tinh thần ấy khiến tôi phải rútlui. Bởi vì, tôi không thể yêu cậu ấy.
Một hôm, lúc một mình đi ngang qua sânbóng rổ, tôi nhìn thấy một cậu sinh viên đang cẩn thận xếp những cây nến thànhmột hình trái tim cho bạn gái của mình. Tôi không nói gì cả, chỉ bước đi thậtnhanh. Trong đâu tôi lúc đó toàn là hình ảnh của năm thứ hai, trong ngày sinhnhật tôi, tên tiểu tử kia đã nghỉ học về nhà, bỏ ra hai tiếng để xếp những câynến thành tên của tôi. Khi những ngọn nến được thắp lên ánh sáng tỏa sáng lunglinh, ánh mắt của cậu ấy nhìn tôi cũng lunh linh sáng... Sau đó, thầy giáo đuổiđến và quát mắng, cậu ấy kéo tay tôi bỏ chạy, chúng tôi vừa chạy vừa hò hét, vừagân cổ hát suốt dọc đường. Hồi ấy, trời cao đất rộng, mây trắng mênh mang.
Tôi vẫn còn chưa kịp nói với cậu ấy rằng,lúc đó tôi rất cảm động, vô cùng cảm động. Cũng đã có người từng xếp nến chotôi đấy. Tôi đắc ý nghĩ thầm, sống mũi cay cay. Sau này của sau này, cái tên tiểutử ấy, lại đã ở bên ai đó rồi.
Chỉ còn lại một mình tôi trong thành phốrộng lớn này, chốc chốc lại cảm thấy thương cảm trước sự ấm áp của người khác.
Còn có rất nhiều chuyện, tôi không dámsuy nghĩ lung tung. Tôi sợ, khi nghĩ tới, tâm tư sẽ không thể nào ổn định được,sẽ là một đống suy nghĩ ௱o^ЛƓ lung, mơ hồ. Thậm chí, tất cả những người và vậtcó liên quan tới cậu ấy, mỗi lần nghĩ lại, trái tim liền đau nhói như vừa bị mộtcon thú hoang cắn một mành lớn.
Một hôm, tôi nhận được một bức thư, làthư của cô bạn Lý Như - người ngồi cùng bàn thời trung học. Trong thư kể vắn tắtvề tình hình hiện nay của cô ấy, đã ký hợp đồng với công ty phát hành đĩa hát,đã có hai ca khúc đơn, cũng có thể coi là đã bước những bước chân đầu tiên trêncon đường sự nghiệp mà cô ấy hằng mơ ước. Phần còn lại của bức thư đều dùng đểhồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp thời còn học chung. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc