Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 36

Tác giả: Tào Đình

"Nhưng tớ và Leo hoàn toàn trong sạchmà!" Thái độ của Alawn đã khiến tôi hoảng sợ. Tôi vội vàng giải thích. Tôi càngtiến gần về phía cậu ấy, cậu ấy càng muốn né tránh. Cuối cùng, cậu ấy trở nênđiên cuồng, ***g lộn ngang dọc trên đường.
"Trong sạch? Ai có thể tin được? Hôm naytôi đã tận mắt chứng kiến mối quan hệ của hai người rồi! Hai người chẳng phảiđã sớm ở bên nhau rồi sao?! Chỉ có tôi là bị bịt mắt thôi! Tôi thì được coi làcái quái gì chứ? Tôi là cái gì của cậu!? Chẳng là gì cả!" Alawn chạy trên đường,ngã khuỵu xuống, càng nói càng không khống chế được, cuối cùng ngửa mặt lên trờigào thét, tiếng thét vô cùng thê lương, tuyệt vọng.
"Alawn..." Tôi sợ đến ngây cả ngưởi,nhưng không dám lại gần cậu ấy, không dám ép cậu ấy thêm nữa.
Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một chiếc xe tảiđang lao đến từ phía sau lưng cậu ấy. Trong chớp mắt, tiếng phanh xe rít lênphá rách không trung, chọc thủng đêm Giáng sinh cô đơn. Sau giây phút ấy, Alawnngã lăn ra trước mũi xe.
"Alawn!!!" Tôi sợ đến nỗi hai chân mềmnhũn, hét gọi tên của cậu ấy rồi chạy nhào tới bên Alawn.
Tài xế xe tải cũng đang hoảng sợ, vộivàng, mở cửa xe nhảy xuống, luôn biện hộ: "Tôi không đâm vào cậu ấy, tôi đãphanh lại kịp thời rồi mà!".
Tôi chạy đến ôm lấy đầu của Alawn. Cómáu chảy ra từ đầu cậu ấy. Tôi bật khóc thành tiếng, hét gọi tên cậu ấy, hoàntoàn không biết phải làm thế nào, tôi bỗng cảm thấy, nếu như cậu ấy ra đi, tôicũng chẳng còn lý do nào để tồn tại nữa!
Alawn mỉm cười nhìn tôi, giọng nói run rẩy,yếu ớt: "Phù thủy Gà Mên, tớ... tớ muốn nói với cậu một chuyện".
"Không không không, bây giờ tớ không muốnnghe! Cậu phải khỏe trở lại rồi hãy nói cho tớ biết!" Tôi sợ đến nỗi toàn thânrun rẩy, tôi sợ cậu ấy sẽ nói điều gì trăng chối. Tôi ôm lấy đầu Alawn, nước mắtgiống như những chuỗi vòng hạt bị đứt dây, thi nhau rơi xuống, rớt lên mặt cậu ấy,chui vào miệng cậu ấy. Cảnh tượng **** tầm thường này đã xuất hiện một cáchnhàm chán không biết bao nhiêu lần trong các bộ phim giải trí, nào là nhữngxung động tình cảm giả dối, lối biểu diễn vụng về, bị tôi và Alawn không thèm đểý tới. Trong vô tuyến, hai nhân vật nam nữ khóc lóc thảm thương trước cảnh sinhtử li biệt, còn tôi và Alawn lại cười nghiêng ngả. Thế mà giờ đây, chỉ một chútsơ ý, chúng tôi đã trở thành hai nhân vật chính, diễn xuất bằng cơ thể máu thịtthật sự của mình. ‘Ngoan nào, bây giờ tớ mới cho cậu biết." Sau đó, cậu ấy khókhăn lắm mới nói được một câu, "Thực ra, bó hoa hồng đó, thật đấy, là do tớ tặngcậ." Nỗi đau khổ trong tôi đã lên tới đỉnh điểm. Thử hỏi trên thế giới này, cònlời bộc bạch nào cảm động hơn lời nói này không? Xe cứu thương đã tới, Leo và mộtđám người từ trong quá Karaoke chạy ra, đưa Alawn vào trong bệnh viện, một phennáo loạn...
Thật may mắn, chiếc xe tải đó quả nhiênđã phanh lại kịp thời. Alawn chỉ bị thương một chút ở bên ngoài, phía sau gáy.Cậu ấy ngất đi chỉ la do đã phải chịu một cú sốc tinh thần lớn.
Tôi tức trực ở bên ngoài bệnh viện suốtmột đêm, Alawn vẫn chưa chịu tỉnh lại. Bác sỹ nói, cậu ấy đã quá mệt mỏi, hìnhnhư đã mấy ngày liền không được ngủ.
Leo lo lắng cho sức khỏe của tôi, bắttôi về nhà nghỉ ngơi.
Alawn không sao, tôi cũng cảm thấy yêntâm hơn rồi, nhờ cảm giác này tôi mới có thể ngủ một giấc thật say sưa. Khi tỉnhdậy đã là chiều tối, mơ mơ màng màng không phân biệt rõ hôm nay là ngày baonhiêu tháng bao nhiêu nữa.
Tôi dự định ăn tối xong sẽ đến bệnh việnthăm Alawn nhưng lại nhận được điện thoại của Leo, nói Alawn đã xuất viện rồi,bây giờ đang ở sân bay, sẽ về Bắc Kinh ngay bây giờ. Tôi lập tức nói tôi sẽ đếnsân bay tiễn cậu ấy.
Leo ậm ừ cho qua chuyện, nói không cầnđâu, bởi vì Alawn đã lên máy bay rồi.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, "Cạch"một tiếng, chiếc điện thoại di động rơi xuống đất.
Cậu ấy đi rồi ư? Tại sao cậu ấy khôngnói với tôi một tiếng... Tôi nghĩ tới nguyên nhân khiến cậu ấy phát điên lên,hóa ra, cậu ấy vẫn không thể tha thứ cho tôi được.
Ha ha, một tuổi trẻ tự do tùy tiện, mộttình yêu thật đáng buồn cười.
Tôi đã có một thời gian điên cuồng tìm cậuấy, gọi điện cho Alawn, số điện thoại đã thay đổi, hỏi bố mẹ cậu ấy, hai bậc phụhuynh nhân từ trước đây từng coi tôi là con dâu duy nhất, giờ cũng lạnh lùngkhách khí, "Nếu ở bên Leo rồi, thì đừng làm phiền Alawn nhà chúng tôi nữa."
Đến kỳ nghỉ đông, nghe nói Alawn đã vềnhà ăn tết, nhưng tôi không thể nhìn thấy cậu ấy. Tôi cũng không thể mặt dạnmày dày đến nỗi không được mời mà tự tìm sang đó.
Mùa xuân đến, cả nhà Alawn đã chuyển đếnBắc Kinh sinh sống.
Cố thể suốt đời này, tôi không còn đượcgặp Alawn nữa. Tôi thầm oán trách cậu ấy. Lòng tự trọng mãnh liệt cũng khôngcho phép tôi lại đi tìm cậu ấy. Tôi đem mọi thứ có liên quan đến Alawn khóa chặttrong hòm, phải dùng hết bốn cái hòm to mới chứa được hết. Quà cậu ấy tặng tôi,thư cậu ấy viết cho tôi, bài tập cậu ấy làm cho tôi, quần áo cậu ấy vứt ở nhàtôi mà chẳng buồn sang lấy về, đôi giày thể thao cậu ấy bảo tôi giặt sạch rồicũng quên không cầm về, chiếc áo đôi có dòng chữ "Tôi chỉ ăn cơm, không rửabát" cậu ấy tặng tôi, một chiếc kẹo mềm vị chanh trong ngăn kéo đã bị chảy mấtmột nửa... còn cả bó hoa hồng mà cậu ấy tặng tôi, ký tên một người đàn ông thầmyêu tôi.
Mười tám năm sớm tối bên nhau, nếu mộtngười có thể sống đến tám mươi tuổi, đó đã là một phần tư của cuộc đời rồi.
Suốt mười tám năm trẻ trung sôi nổi nhấttrong cuộc đời em luôn có anh, biết bao nhiêu hồi ức thuộc về riêng chúng ta.
Tôi như một quả phụ đang thu dọn đồ đạckhi người chồng đã ra đi, lặng lẽ sắp xếp những món đồ vụn vặt, sau đó trân trọngvà đau thương lần lượt xếp chúng vào hòm, khóa lại, bụi phủ.
Mẹ thấy bộ dạng ngày càng ủ ê rầu rĩ củatôi, cảm thấy lo lắng. Mẹ bắt đầu động viên tôi đưa bạn trai về nhà chơi. Mẹnghĩ rằng con gái mẹ đã muốn lấy chồng rồi không chừng, bởi tôi đã có bạn trairồi, nên mới không cần cậu bạn chơi thân từ thời thơ ấu nữa.
Nhưng cậu ấy không phải chỉ là bạn chơithân, cậu ấy là Alawn.
Nhớ cậu ấy, lại sợ nhớ đến cậu ấy. Nỗinhớ nhưng đáng ghét đó lại đầy ắp trong không khí, không nơi nào là không có.
Từ đó về sau, tôi không còn thích ăn kẹonhư xưa nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc