Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 35

Tác giả: Tào Đình

"Tại sao cậu cũng hôn tớ?" Vừa được tựdo, tôi liền thẫn thờ hỏi cậu ấy. Alawn nângcằm tôi lên, cọ mũi cậu ấy vào mũitôi, khe khẽ thì thầm: "Ban nãy chỉ là giúp cậu gột rửa sạch sẽ, tớ không chophép trên người cậu có mùi của bất kỳ người đàn ông nào khác! Bây giờ mới gọilà hôn. Đồ ngốc, rốt cuộc thì cậu CÓ hiểu không hả?" Sau đó, khi đầu óc tôi cònmơ mơ màng màng không hiểu, đôi môi tôi lại đón nhận một nụ hôn khác.
Trong miệng cậu ấy, có mùi thơm nhè nhẹcủa bia. Trong vòng tay cậu ấy, có mùi hương riêng có của Alawn mà tôi đã từngrất quen thuộc. Lưỡi của cậu ấy mềm mại, ươn ướt, từ nông đến sâu, khẽ len lỏirồi tách hàm răng của tôi ra một cách khéo léo rồi thoải mái *** mát trong miệngtôi. Tôi áp sát vào người cậu ấy một cách bất lực, toàn thân mềm nhũn như một đốngbọt biển. Điều khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ nhất đó là từ trong cổ họngtôi lại không nén nổi tình cảm, thốt lên những *** rỉ. Sau đó, ngay cả bảnthân mình cũng cảm thấy giật mình bởi những *** rỉ phóng đãng, cổ họng cậuấy cũng phát ra tiếng cười khe khẽ, tất nhiên cũng mang theo cả sức hấp dẫn màmột người đàn ông trưởng thành mới có. Cậu ấy tiếp tục làm sâu sắc hơn nụ hônnày.
Tôi tự cho rằng mình là người hiểu Alawnnhất trên thế giới này, nhưng lại chưa biết rằng, kĩ thuật hôn của Alawn lạithành thục và đáng yêu đến như vậy.
Hai giờ sáng ngày Hai mươi lăm tháng MườiHai, tôi và Alawn ôm nhau trên con phố lạnh giá mà cuồng nhiệt. Gió Bắc thổitung mái tóc của tôi, vướng vào mặt Alawn. Cậu ấy không buồn để ý, chỉ dùng taynhẹ nhàng đỡ lấy đầu tôi, một tay kia ôm gọn lấy eo của tôi, khiến cơ thể tôihoàn toàn nép sát vào cậu ấy. Tay của câu ấy lại dò dẫm đến phần trên cạp quầncủa tôi, nhẹ nhàng ***, nơi đó có khắc tên của cậu ấy, vết xăm sâu sắc màquả cảm. Vì Alawn quá cao, tôi bắt buộc phải ngửa hết cả cổ mới có thể tiếp nhậnnụ hôn của cậu ấy. Vì vậy, chỉ được một lát, cổ tôi đã mỏi nhừ, đau nhức. Alawnnhẹ nhàng di chuyển, bế tôi lên trên bậc thềm, cậu ấy lại đứng ở phía dưới bậcthềm. Như vậy, chiều cao của hai chúng tôi vừa đủ để trao nhau nụ hôn. Mà trongkhi thực hiện những công việc đó, đôi môi của Alawn vẫn không hề rời khỏi môitôi.
Tôi đã không thể nhớ nổi nụ hôn đó kéodài bao nhiêu lâu. Thân thiết bên nhau mười tám năm trời, tình cảm tốt đẹp đếnmức như là anh em một nhà, chưa từng nghĩ rằng lại có thể môi chạm môi traonhau nụ hôn với cậu ấy! Rốt cục duyên và phận không giống nhau, đó là cần cótrách nhiệm và dũng khí. Chúng tôi của mười tám năm về trước, chẳng ai có chútlòng dũng cảm này cả. Vậy là, tình cảm được chôn giấu suốt mười tám năm một khiđược thoát ra ngoài, sẽ giống như một cơn đại hồng thủy, đã phát ra là không thểthu lại được.
Khi tôi bắt dầu vụng về lủng củng đáp lạilời cậu ấy, tôi đã được nếm nước mắt của Alawn. Alawn đã rơi lệ, giọt lệ lăndài trên gương mặt của cậu ấy, chảy vào trong miệng tôi. Lúc bấy giờ cậu ấy mớibuông tôi ra, ngại ngùng lau đi nước mắt. Tôi không hiểu nổi tại sao cậu ấy lạikhóc, tôi liền hỏi Alawn. Cậu ấy nói rằng hình như cậu ấy đã bị viêm đốt sống cổ.Ngay sau đó là những cú đấm túi bụi của tôi lên người Alawn.
Alawn giữ tay tôi lại, đưa ngón tay cáira, vuốt ve đôi môi vừa bị cậu ấy ngấu nghiến đến nỗi đỏ lựng lên, ánh mắt đắmđuối, mang theo cả sự si mê mà tôi vẫn quen thuộc.
Cậu ấy lại kéo tay tôi, đánh mạnh vềphía mặt của cậu ấy, nói rằng trả nợ cho tôi. Đương nhiên là tôi không nỡ, cố gắnghết sức để rút tay về.
Chúng tôi làm lành rồi ư, tôi nghĩ, tấtcả, tất cả những giấc mơ đẹp đẽ kia nếu đem gom hết lại, đều không thể bằng nụcười thực tại của Alawn.
Tôi cảm thấy vừa vui sướng vừa cảm động,rưng rưng nước mắt nhìn cậu ấy, nghĩ đến sự vô tình của cậu ấy trong hai thángqua, lại cảm thấy ấm ức. Cậu ấy thấy tôi khóc, kéo sát tôi vào trong lòng, khekhẽ gọi tên tôi, giống như lúc còn nhỏ. gọi tôi là phù thủy Gà Mên.
Cách xưng hô thật cảm động biết bao màtrước đây lại không phát hiện ra. Hóa ra mọi sự việc chỉ sau khi đã mất đi rồi,mới có thể thấy được giá trị trân quý của nó.
Chúng tôi cứ đứng ôm nhau như vậy, quêncả thời gian, quên đi tất cả mọi người. Cho dù quên đi cả thế giới này, nhưngbàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, và tình cảm ngày càng gắn bó này sẽ vĩnh hằngmãi mãi, không bao giờ phai nhạt.
"Tớ không muốn hỏi, tớ thường xuyên tựnhủ rằng không được để ý nữa, không được nghĩ đến nữa… Nhưng tớ không làm được!Tớ sắp khiến mình ức chế đến phát điên mất! Cậu hãy nói cho tớ biết," Alawnnhìn vào mắt tôi, lộ rõ thần sắc đau khổ trước nay chưa từng có, "hôm đó, cậuthuê phòng ngủ ở khách sạn với ai vậy?".
Hóa ra, cậu ấy vẫn còn canh cánh tronglòng chuyện đó.
Dù rằng tôi và Leo chẳng hề làm chuyệngì cả, nhưng khi đối diện với anh mắt nghi hoặc của cậu ấy, không hiểu sao lạikhiến tôi trở nên nhút nhát, suy cho cùng, ban nãy Alawn đã tận mắt chứng kiếntôi và Leo hôn nhau.
"Là ... là.."
Thấy tôi ấp a ấp úng, Alawn đau khổđoán: "Là...Leo?".
Tôi chậm rãi gật đầu, nhưng không ngờ rằngAlawn lập tức đẩy tôi ra, nhìn tôi đầy đau khổ tuyệt vọng. Cậu ấy lắc đầu liêntục, nói từng chữ từng chữ một: "Lạc Lạc Tô, cậu thật là, đã khiến tớ quá thấtvọng rồi, cậu có biết không? Tớ không thể tha thứ cho cậu…" Sau đó, cậu ấy bắtđầu đi giật lùi. Tôi tiến lên một bước, cậu ấy liền lùi ba, bốn bước, giống nhưtôi là một con bọ trong nhà xí, bẩn thỉu tột cùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc