Cô Đơn Vào Đời - Chương 34

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

65. Lễ Valentine buồn.
Và thế là cuộc sống của tôi lại chỉ quanh quẩn với hai người là Hứa Lật Dương và mẹ tôi. Ko có bạn bè, ko chị em, lủi thủi 1 mình
Cứ cuối tuần, tôi lại về nhà ở 1 ngày. Hôm đó mẹ tôi về nấu rất nhiều món ăn ngon đón tôi trở về
Ai nói chỉ có tình yêu thì lúc xa nhau mới thấy yêu thương, tình thân cũng vậy. Tôi nhớ trước đây, lúc 2 mẹ con ngày nào cũng nhìn thấy nhau, mẹ thường nghiến răng nghiện lợi nói muốn làm tôi ૮ɦếƭ ngạt
Ko có Tếu Ảnh, cuộc sống cũng chẳng có gì thay đổi cả. Chẳng vì xa ai mà cuộc sống của chúng ta khác đi. Chỉ có điều cứ đến kì thi cuối kì, người cùng tôi đi lên giảng đường tự học ko còn là Tếu Ảnh nữa mà là Hứa Lật Dương. Chúng tôi ngồi trong phòng học, cầm sách của nhau, kiểm tra lẫn nhau xem đã ôn đc đến đâu và ôn như thế nào rồi. Mỗi lần kiểm tra, nếu có phần nào chưa học hoặc sai, lại gõ vào đầu nhau 1 cái
Chúng tôi cùng nhau học, kết quả khá là khả quan. Cả hai đều giành đc những kết quả thi rất tốt và rời trường, nghỉ Tết với 1 niềm vui khôn xiết. Hơn nữa còn rạo rực bàn bạc về việc sẽ cùng nhau đón một lễ Valentine thật ý nghĩa
Năm đó Valentine vào đúng ngày Tết, cả hai chúng tôi nói dối bố mẹ là đã bắt đầu nhập học. Thế là từ sáng sớm đã rời nhà vào kí túc
Lúc ngồi trên xe buýt, trời bỗng đổ mưa, cả hai chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở trạm xe buýt trước cổng trường. Trên đường tôi nhìn thấy từng cặp hạnh phúc đi bên nhau, lo lắng Hứa Lật Dương không biết có ngốc nghếch đứng chờ tôi ở bến xe ko, ko biết có bị ướt sũng ko?
Mưa càng ngày càng to, chẳng hề có dấu hiệu của việc tạnh. Xe buýt cũng nhanh chóng dừng lại ở bến xe trước cổng trường
Vừa xuống xe, tôi đã đc Hứa Lật Dương kéo vào trong chiếc ô anh đang mở sẵn. Chúng tôi đứng trú dưới trạm xe. Lúc đó tôi mới phát hiện ra anh đã ướt sũng
" Anh sao vậy? Cầm ô rồi mà người vẫn ướt sũng. Có lạnh ko? " Tôi vừa sờ áo anh, vừa nói giọng trách móc
"Anh vừa chạy về kí túc lấy ô đấy ! Anh vừa xuống xe thì trời bắt đầu mưa, anh cũng ko mang ô, nghĩ là chắc em cũng ko mang ô, sợ em lúc xuống xe sẽ bị ướt. Dọc đường này chẳng có chỗ nào bán nên anh đã đội mưa chạy về kí túc lấy ô ". Hứa Lật Dương vừa nói vừa hướng ô về phía tôi. Nước mưa theo hướng cái ô bị dốc, từng giọng rơi trên vai, lên cánh tay, lên giày. Nhưng anh chẳng hề để ý, vẫn vui vẻ cười nói với tôi
Mắt tôi bắt đầu rơm rớm nhưng ko khóc, tôi cười nói :" Anh ngốc lắm !"
Lúc đó Vũ Hán vẫn chưa cấm xe ba bánh, gần mỗi trạm xe buýt đều có mấy chiếc xe đậu gần đó chở khách. Hôm đó mưa rất to, nên mấy chiếc xe ba bánh lại trở nên đắt hàng, đợi một lúc lâu mà chả có cái nào chở khách quay lại cả
Chờ mãi mới có một cái, Hứa Lật Dương đưa tôi lên xe, nói :" Em lên đi, em về kí túc trước nhé!"
Tôi thò đầu ra hỏi:" Sao anh ko lên?"
Hứa Lật Dương vừa giục bác tài đi, vừa quay ra nói với tôi :" Anh ướt sũng rồi, ngồi cùng em sẽ làm em cũng bị ướt hết mất ! Dù sao cũng ướt hết rồi, anh về thay bộ quần áo là đc.Em vẫn còn khô ráo sạch sẽ, ngồi xe về trước. Anh đi bộ về, đuổi theo xe em, về ngay ấy mà ! Bác tài ơi, đi thôi, đến chỗ rẽ kia rẽ trái nhé! "
Bác tài nổi máy, quay đầu lại nói với tôi :"Cậu bạn cháu đc đấy nhỉ !"
Tôi ngồi trong xe thò đầu ra ngoái cổ nhìn lại, Hứa Lật Dương đang chạy trong mưa, nhưng vẫn ra hiệu bảo tôi ngồi trong xe, ko đc thò đầu ra kẻo dính mưa
Hôm đó trời mưa to như thế. Trong kí ức của tôi chưa lễ Valentine nào mưa lại to như vậy cả. Con đường 100m vào kí túc xá trường chưa bao giờ tôi thấy dài đến thế. Trong mắt tôi lúc này chẳng còn nhìn thấy gì nữa, chỉ hiện lên hình ảnh Hứa Lật Dương chạy theo xe, tay cầm ô, trong cơn mưa tầm tã. Nước mưa rơi theo nóc xe chảy xuống, làm mờ những cảnh vậy hai bên đường, làm mờ đi bóng dáng của Hứa Lật Dương, và làm mờ đôi mắt tôi
Lúc đó, tôi nghĩ : Đây chính là hạnh phúc !
Bao nhiêu năm sau, lúc nhớ về ngày hôm đó, tôi luôn tự trách mình tại sao lúc đó tôi lại có thể ngồi xe về 1 mình, tại sao tôi ko chịu bẩn 1 chút để Hứa Lật Dương ngồi cùng, mà nỡ nhẫn tâm nhìn Hứa Lật Dương ướt nhẹp chạy phí sau. Tôi cảm thấy hoài nghi, lẽ nào lúc đó Hứa Lật Dương cũng thực sự cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc sao? Liệu anh có chút nào oán trách tôi ko? Liệu anh có tự thấy mình rất ngốc nghếch? Liệu anh có thấy tôi thật ích kỉ?
Lúc đó , dù gì thì cũng vẫn còn trẻ, có những điều bản thân suy nghĩ ko kĩ, cứ tự cho là đc con trai chiều chuộng là 1 niềm hạnh phúc. Nhưng thực ra hạnh phúc đâu có hình thù như vậy
Sau khi về đến kí túc xá, Hứa Lật Dương ướt như chuột lột, còn tôi thì khô cong, chả ướt chỗ nào, sạch sẽ tinh tươm. Đợi Hứa Lật Dương về phòng thay quần áo xong, tôi rút từ trong túi ra ba hộp socola Dove đưa cho anh. Lúc đi siêu thị mua đồ, chị bán hàng bảo là, trên mỗi giấy bọc mỗi viên socola đều có những câu nói lãng mạn. Tôi thấy hay hay, lúc đó nghĩ sắp đến Valentine nên mua để làm quà tặng anh. Tôi mua hẳn ba hộp
Hứa Lật Dương nhìn thấy ba hộp socola thì vui như đứa trẻ đc nhận quà, thơm vào trán tôi, nói:" Vợ anh tốt thế !"
Tôi cười trêu lại anh :" Hóa ra con trai dễ dàng thỏa mãn thế à?"
Anh gõ nhẹ lên đầu tôi nói :" Ko phải là con trai dễ dàng thỏa mãn mà là người con trai yêu em rất dễ thỏa mãn"
Tôi lại cười :" Ko ngờ anh cũng biết nói mấy câu nịnh kiểu đó. Thế anh tặng em quà Valentine gì nào?"
Hứa Lật Dương cầm tay tôi nói :" Tạnh mưa chúng ta sẽ đi mua. Tiền mừng tuổi năm nay anh ko tiêu đồng nào, cũng ko nộp cho bố mẹ, tích lại để mua quà Valentine cho em đấy "
" Đc bao nhiêu tiền?" Tôi và Hứa Lật Dương đã quá thân thuộc nên tôi cũng ko ngại ngùng gì, hỏi thẳng luôn
" 2000 tệ "
" Tôi, thế chắc là đủ rồi. Em ko tham đâu "
Con trai để con gái tiêu tiền của mình là tấm lòng của người con trai, con gái tiết kiệm tiền cho người con trai là tấm lòng của người con gái. Con gái chúng ta luôn tính toán câu trước, giả điếc giả câm câu sau. Tôi cũng ko ngoại lệ
Mưa đã tạnh. Chúng tôi ra ngoài
Buổi chiều mùa đông, đèn thắp sớm. Mưa xong ko khí trong lành, cảm giác rất dễ chịu
Chúng tôi đi đến Trung tâm Thương mại Trung Nam. Trước lúc đi, tôi thấy 2000 tệ có thể mua rất nhiều thứ nhưng đến trung tâm thương mại mới thấy tiền thế vẫn ít. Mua đc bộ quần áo thì ko thể mua đc mĩ phẩm. Mua đc 1 bộ mĩ phẩm tốt thì ko thể mua thêm quần áo
Tôi lúc thì thấy bộ quần áo này đẹp, lúc lại thấy đôi giày kia đẹp. Đi một vòng vẫn chẳng mua đc cái gì. Bởi vì mua quần áo, tôi muốn mua theo bộ, thấy cái áo này đẹp thì phải tìm đc cái váy đẹp để mặc cùng. Nếu ko tìm đc thì chắc chắn sẽ ko mua. Giày dép cũng vậy. Giày dép đẹp phải hợp với bộ nào đó mới mua, nếu ko sẽ ko mua
Đi một hồi, hai tay vẫn trống rỗng. Hứa Lật Dương lắc đầu ngán ngẩm nói :" Em khó nuôi quá, em nói xem sau này anh sẽ phải kiếm bao nhiêu tiền thì mới nuôi đc em, mới đảm bảo để em luôn xinh đẹp?"
Tôi ngẩng mặt lên, ngây thơ hỏi :" sau này anh có nuôi em ko?"
Hứa Lật Dương gật đầu nói:" Tất nhiên rồi, sau này anh nhất định sẽ cưới em ! Khổ thế chứ khổ nữa anh cũng cam lòng "
Tôi nhân câu nói này kéo tay anh nũng nịu " thế anh mua nhẫn cho em đi. Nghe nói ngón trỏ là con đường dẫn đến trái tim vì thế, người Hi Lạp cổ luôn đeo nhẫn vào ngón tay trỏ của người mình yêu, như thế cả đời sẽ có thể chặn con đường đến trái tim của người đó, chỉ có họ mà thôi. Anh sớm mua nhẫn cho em thì sẽ sớm sở hữu trái tim em !"
Hứa Lật Dương ủng hộ nhiệt tình ý kiến này của tôi, thế là chúng tôi đi xuống quầy bán đồ trang sức tầng 1 để chọn nhẫn
Đi qua các gian hàng, mấy chị bán hàng nhìn thấy chúng tôi bộ dạng học sinh, ko thèm để ý, chỉ đứng phía sau quầy nhìn. Tôi thầm rủa : có gì ghê gớm chứ, các chị cũng chỉ là người bán hàng thôi mà, dù gì thì tôi cũng vẫn là thượng đế của các chị
Tôi nhìn một vòng, thấy trong tủ chiếc nhẫn đắt nhất có để giá 23 000 tệ, thế là chỉ tay vào đó nói :" Lấy cho em thử cái nhẫn kia "
Chị bán hàng giật mình ngạc nhiên nhưng vẫn phải thò tay vào lấy chiếc nhẫn đưa cho tôi
Tôi hoàn toàn ko hề để ý đến biểu lộ của Hứa Lật Dương, chậm rãi xỏ chiếc nhẫn vào ngón tay trỏ
Ngón tay tôi rất nhỏ, vừa đeo chiếc nhẫn vào vừa giơ thẳng tay ra ngắm là nó trơn tuột xuống. Tôi tháo ra đặt xuống trước mặt chị bán hàng, sau đó lại chỉ vào chiếc nhẫn đắt thứ hai nói :" Lấy cho em cái này "
Chị bán hàng khóc chịu đưa nhẫn cho một con bé mới mười chín tuổi
Tôi chẳng thèm để ý, sau khi thử n lần, liền kéo tay Hứa Lật Dương đi sang một cửa hàng khác mua một chiếc nhẫn bạch kim với giá 1000 tệ
Tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay trỏ, nói :" Hừ, thế này là quá nhẹ nhàng với anh, chỉ cần mua 1 cái nhẫn rẻ thế này đã có thể khóa chặt trái tim "
Hứa Lật Dương nắm ngón tay đeo nhẫn của tôi nói :" Sau này anh sẽ cố gắng kiếm tiền, mua hết chỗ nhẫn em vừa thử "
" Em chẳng thèm chỗ nhẫn đó, vừa quê vừa xấu, bán nhẫn thôi mà cứ làm như mình cao sang lắm. Sau này anh mà kiếm đc tiền nhớ việc đầu tiên là phải mua cho em một chiếc nhẫn hột xoàn, nếu ko em ko lấy anh đâu "
Hứa Lật Dương nhìn tôi nói :" Em muốn gì anh cũng chiều chỉ cần em đừng bao giờ xa anh "
Hứa Lật Dương nắm tay tôi lên, áp sát, Ⱡồ₦g hai bàn tay tôi vào đôi bàn tay anh. Chúng tôi dắt tay nhau ra khỏi đó, lên xe buýt về trường
Bạn cùng phòng với anh vẫn chưa ai quay về trường, thế là chúng tôi ngồi với nhau ở phòng anh lướt web. Lúc anh đi vệ sinh, bỗng nhiên chuông điện thoại của anh reo. Chiếc điện thoại đặt ngay gần máy vi tính tạo ra 1 tạp âm rất lớn
Tôi vốn chẳng có ý định động vào máy của anh, chỉ thuận tay cầm chiếc điện thoại để xa chiếc máy vi tính cho nó đỡ tạo ra tạp âm
Thế nhưng, lúc cầm vào chiếc điện thoại, tôi vô thức ấn vào phần tin nhắn vừa đến
Nếu như tôi biết trước tin nhắn đó là một bạn gái quen qua mạng của Hứa Lật Dương, nếu như tôi biết trước là tin nhắn đó sẽ phá hoại tình cảm của bọn tôi, nếu như tôi biết trước rằng tin nhắn đó sẽ làm tan nát hết mọi lòng tin và viễn cảnh về tình yêu thì ko biết tôi có đủ dũng cảm để cầm điện thoại của anh lên ko, cũng ko biết là mình sẽ chọn sự chạy trốn hay là dũng cảm để đối diện với mọi sự lừa dối và phản bội
“Anh yêu, em vừa chụp thêm được mấy tấm ảnh hấp dẫn lắm. Đang đợi anh online này. Em nhớ anh, nhớ cái đêm chúng ta ở bên nhau, nhớ cảm giác lúc được anh âи áι cùng anh!” Người gửi tin nhắn này được Hứa Lật Dương lưu trong điện thoại với cái tên “pháo hoa”.
Trời đất sụp đổ trước mắt tôi. Đầu tôi như muốn nổ tung.
Tôi không tin vào tin nhắn mà tôi vừa đọc, không thể tin là Hứa Lật Dương có thể lăng nhăng với một người con gái khác. Tôi không tin, tôi không tin. Sao có thể có chuyện đó chứ? Chúng tôi đang yêu nhau như thế cơ mà?.
Toàn thân tôi run rẩy, cầm chiếc điện thoại lên đọc lại tin nhắn đó một lần nữa: “Ảnh hấp dẫn. Đợi anh online. Đêm chúng ta ở bên nhau. Ân ái…” Một cảm giác tuyệt vọng đến cực độ phủ kín tâm hồn tôi, tôi cảm thấy như có con dao nào đó đâm sâu vào trong tim mình.
Tại sao lại như thế? Hứa Lật Dương, tại sao lại có thể có quan hệ tình cảm với một người khác? Tại sao lại có thể quan hệ tình dục với một người con gái khác? Tại sao lại có thể như thế? Không thể. Hứa Lật Dương yêu thương tôi lắm, quan tâm đến tôi là thế. Chúng tôi đã ở bên nhau từ năm mười lăm tuổi. Chúng tôi sẽ còn mãi ở bên nhau. Chúng tôi sẽ kết hôn.
Nhất định là tôi đang nằm mơ. Tôi cắn răng dùng tay bấu chặt lấy thịt, muốn tự thuyết phục mình rằng tất cả chỉ là trong giấc mơ, không phải là sự thật. Những sự đau đớn là thực. Tôi muốn khóc mà không khóc được, cứ ngồi ngẩn người ra trước màn hình vi tính như kẻ vô hồn, mất đi mọi sức lực. Tôi thấy vô cùng tuyệt vọng. Trước mắt chỉ là màn đen mịt mùng.
Không biết là tôi cứ thế trong bao nhiêu lâu thì não tôi bắt đầu hồi phục dần. Phản ứng đầu tiên là tôi nghĩ chắc mình đã nhầm lẫn gì đây, “pháo hoa” chắc đã gửi nhầm tin nhắn. Tin nhắn đó là gửi cho người khác, vô tình gửi nhầm sang cho Hứa Lật Dương. Tôi tự nói với mình rằng khả năng này rất cao. Chẳng phải tôi cũng thường hay gửi tin nhắn cho người A sang người B sao? Có một lần, trong một tin nhắn gửi cho Hứa Lật Dương có nội dung: “Chồng yêu, anh sớm về nhé!”, tôi đã gửi nhầm sang số máy của mẹ, làm cho mẹ tôi nghi ngờ, tra hỏi cả buổi. Sau đó tôi phải mất công giải thích mãi với mẹ tôi rằng tôi vẫn hay gọi đùa Tếu Ảnh là chồng, và còn phải nhờ Tếu Ảnh gọi điện cho mẹ tôi để xác minh vấn đề đó…
Tôi lập tức nhớ lại những lần mình gửi nhầm tin nhắn. Từng lần, từng lần hiện về, đủ cho tôi tin tưởng vào cái khả năng mà mình vừa đưa ra. “Đây là một tin nhắn nhầm.” Ý nghĩ đó lập tức chiếm hữu óc tôi, bật dần những ý nghĩ xấu xa kia ra ngoài.
Cuối cùng, Hứa Lật Dương cũng đã đi ra.
Tôi chằm chằm nhìn anh. Ánh mắt xa lạ, cứ như thể chúng tôi chưa hề quen nhau.
Hứa Lật Dương phát hiện ra sự khác thường của tôi liền nhẹ nhàng vuốt tóc, hỏi: “Em sao thế?”
Tay tôi vẫn nắm chặt chiếc điện thoại di động của anh. Nhìn thấy chiếc điện thoại di động của mình đang nằm trên tay tôi, mặt anh bỗng tái lại.
Tôi không dám tin rằng anh có thể ngay lập tức biến sắc như vậy. Tại sao anh không lừa dối em đi, tại sao anh không bình tĩnh hơn một chứ, tại sao anh không giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tại sao ngay đến cả một lời dối trá anh cũng không biết nói? Giây phút khuôn mặt anh tái lại, tim tôi đau thắt. Thôi, thế là hết.
Tôi giơ chiếc điện thoại lên và hỏi: “Số điện thoại 1356xxx1458 anh có thấy quen không?”
Anh cúi gằm mặt lại, không trả lời tôi.
“Số điện thoại 1356xxx1458 anh có thấy quen không?” Tôi nhìn anh mắt rưng rưng, giọng nói đầy khẩn cầu anh trả lời câu hỏi của tôi.
Anh ngẩng đầu lên trả lời tôi: “Không quen, anh không biết là của ai.”
Tôi chằm chằm nhìn anh, ánh mắt như không muốn buông tha.
Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, ánh mắt của tôi không còn dịu dàng nữa, không còn ngây thơ nữa, không còn trong sáng nữa. Ánh mắt của tôi đã vĩnh viễn từ biệt thời thiếu nữ. Ánh mắt của tôi đã học đươc cách biết hoài nghi, biết lạnh lùng, biết mưu sát. Ánh mắt của tôi hiểu được sự lạnh lẽo, hiểu được sự lừa dối và hiểu được những thứ bẩn thỉu.
Hứa Lật Dương không dám nhìn vào mắt tôi, quay đầu lại, nói: “Em sao thế?”
Nghe thấy câu nói đó, bỗng nhiên tôi muốn cười khẩy. Một thằng con trai mới ngu ngốc làm sao, đến nói dối cũng không biết đường mà nói dối. Tại sao tôi lại có thể yêu một người như thế được nhỉ? Trong phút chốc, tôi đã thay đổi cách nhìn về Hứa Lật Dương. Trong phút chốc, tôi bỗng thông minh lạ lùng, nhận ra lời nói dối của anh.
Chỉ khi bạn không còn yêu một người con trai nữa, bạn mới nhìn thấy rõ được sự hèn nhát và nực cười của họ.
“Thế tin nhắn trong máy của anh là thế nào?” Tôi quẳng chiếc điện thoại xuống dưới bàn máy vi tính.
Hứa Lật Dương cầm lên, vừa nhìn qua tin nhắn, sắc mặt anh vừa trở lại bình thường đã lập tức tái mét đi.
Nhìn thấy giây phút biến sắc trên khuôn mặt anh, tôi biết, mọi thứ là đã quá muộn rồi. Bất cứ lời giải thích nào bây giờ cũng trở thành vô nghĩa. Ánh mắt của anh đã bán đứng anh, bán đứng mọi lời nói dối của anh, bán đứng tình yêu vốn có của chúng ta. Một vạn hi vọng bỗng chốc biến thành chiếc hố sâu vạn dặm, không nhìn thấy đáy, trái tim rơi xuống đó vĩnh viễn không thể nào vớt lên được.
Tôi là một đứa bẩm sinh đã vô cùng nhạy cảm. Bởi vì yêu nên mời dần dần trở nên ngu xuẩn. Và bởi vì không yêu nữa nên mới dần dần trở lại với sự tinh nhanh vốn có.
Tôi không nói gì, chỉ đứng đó nhìn anh. Anh đã xoá tin nhắn đó, đặt chiếc điện thoại xuống rồi nằm vật xuống giường.
Lúc này, trong tôi chỉ còn lại sự khinh bỉ. Khinh bỉ đến nỗi tôi tự hoài nghi rằng không biết liệu có phải tôi đã từng yêu anh không. Người con trai này, ngay đến việc nói dối cũng không biết, ngay đến việc đối diện với tôi để nói chuyện cũng không dám. Sao anh ta có thể hèn nhát đến thế, sao anh ta lại có thể tồi tệ đến thế, anh ta cho rằng anh ta có thể lừa gạt được tôi sao?!
Tôi lấy hết sức liên tục dùng chân đá vào người anh: “Tôi hận anh, hận anh vô cùng! Tôi muốn Gi*t anh! Anh đứng dậy! Nói rõ chuyện này cho tôi nghe xem nào!”
Hứa Lật Dương cứ nằm thế để tôi mặc sức đá, mặc sức đánh, mặc sức mắng chửi.
Tôi hoàn toàn không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, người sôi lên, muốn phát điên. Nếu như có con dao trong tay, tôi sẽ không ngần ngại mà không chém anh ra làm trăm mảnh.
Hứa Lật Dương, sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao anh không ૮ɦếƭ đi? Tôi căm thù anh!
Bỗng nhiên, anh đứng bật dậy, ôm chặt lấy tôi, nước mắt cứ thế chảy ướt cổ tôi.
Tôi cũng bật khóc theo. Hai chúng tôi ôm lấy nhau, oà khóc như những đứa trẻ.
Hứa Lật Dương vừa khóc vừa đỡ lấy mặt tôi mà nói: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi…” Có lẽ tất cả những câu xin lỗi đủ dùng cho cả một đời người đã được anh mói ra hết trong ngày hôm đó.
Tôi tựa vào vai anh mà khóc nức lên, lúc nghe thấy anh nói câu “Anh yêu em”, mọi tủi hờn, oán hận trong tôi biến thành một thứ lực rất mạnh cắn ngập răng vào vai anh, cứ thế cho đến khi máu của anh dính vào miệng tôi, mằn mặn, tanh tanh. Tôi dừng lại. Anh không hề kêu, chỉ càng ôm chặt lấy tôi như muốn ép tôi tan thành nước.
Đêm đó, chúng tôi ở cùng với nhau cả đêm.
Chia tay hay là không chia tay. Điều này cần cả một đêm để suy nghĩ.
Chia tay là bởi vì muốn giữ lại chút tự trọng còn lại của bản thân
Không chia tay là bởi vì tôi đã qua quen với việc có anh ở bên, quen với việc có tình yêu của anh sưởi ấm nỗi cô đơn và sự sợ hãi của tôi trong thế giới này.
Chia tay hay không chua tay lúc này đã chẳng còn liên quan gì đến việc yêu hay không yêu nữa rồi. Có nhiều lúc, việc đắn đo xem chia tay hay không chia tay là lúc chúng tôi đang đưa mọi thứ lên bàn cân mà đong, mà đếm. Một bên là sự vui vẻ, sự ấm áp, là sự thoả mãn về vật chất và tinh thần. Còn một bên là sự đau khổ, thất vọng, cô đơn. Cứ thế chúng ta ngồi mà cộng cộng trừ trừ để xem nên chọn bên nào.
Tôi nằm trên chiếc giường trong phòng anh, nước mắt chảy giàn giụa, nhớ về những ngày chúng tôi ở bên nhau. Nhớ về lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã có một cảm giác thân quen. Nhớ đến lọ thuốc Vân Nam với cách pha chế bí mật. Nhớ đến lần đầu tiên trong công viên, trước đám lá vàng rơi, anh đã khóc những giọt nước mắt đầu tiên vì tôi. Nhớ đến từng sự chăm sóc của anh dành cho tôi khi tôi ở thành phố X. Nhớ đến sự dũng cảm của anh khi vì tôi mà bỏ học ở trường X, quyết tâm ôn thi vào trường của tôi để được ở bên cạnh tôi. Nhớ đến chiếc nhẫn mà anh vừa mua cho tôi mới chỉ cách đây có mười hai tiếng đồng hồ. Nhớ đến lời anh nói, anh sẽ suốt đời yêu tôi và nhất định sau này sẽ lấy tôi làm vợ…
Cuộc đời đúng là bạc bẽo và vô tình. Ông trời thật là bất công, cứ đùa giỡn tình cảm của hai chúng tôi.
Đêm đó tôi nằm khóc cả đêm. Còn Hứa Lật Dương cũng nằm đó ôm chặt tôi cả đêm.
Hứa Lật Dương, thế là anh đã phụ lòng tôi, đã phản bội tôi.
Hứa Lật Dương, có phải việc anh không có được tôi là lí do anh phản bội tôi không? Anh muốn quan hệ chứ gì? Anh thèm thuồng thân thể của người khác chứ gì? Người khác có thể cho anh, tôi cũng có thể. Cho anh biết, để xem rồi anh còn muốn thế nào nữa?!
Lúc mặt trời mọc, tôi cởi bỏ hết quần áo, ôm chặt lấy Hứa Lật Dương. Những ánh sáng đầu tiên trong ngày trải đều lên thân hình trắng trẻo của tôi.
Nếu như điều này có thể cứu vớt được tình yêu của chúng tôi thì tôi xin cam lòng. Tôi nguyện lấy thân thể mình để cứu vớt tình yêu đang sắp chìm xuống đáy của chúng tôi.
Nếu như tình dục có thể lấy lại được tình yêu, nếu như thân thể có thể sưởi ấm được trái tim của chúng tôi, vậy thì tại sao lại không cơ chứ?
Cái tôi muốn, chẳng qua chỉ là sự quan tâm, ân cần.
Cái anh muốn, chẳng qua chỉ là sự thoả mãn tính dục trong người
Tình yêu chẳng qua là làm thoả mãn lẫn nhau, những điều mà hai bên cần.
Thế là xong, tôi đã hiểu.
Và thế là tôi đã thực sự trưởng thành.
Phần IV: Những mảnh vỡ của tuổi thanh xuân
66. Gương vỡ khó lành
Tình yêu thật sự không phải là không bao giờ phải bội nhau mà là chưa bao giờ từ bỏ.
Cho dù đã xảy ra bất cứ chuyện gì, anh vẫn mãi là người mà tôi muốn được ở bên cạnh suốt cuộc đời này.
Trong xã hội này, đừng kì vọng quá nhiều. Chỉ có giảm bớt tiêu chuẩn của tình yêu thực sự thì bạn mới có thể thấy thoả mãn và sống thanh thản được.
Tôi dùng những lời trên để tự an ủi bản thân, tự nói với mình rằng giữa Thuỷ Tha Tha và Hứa Lật Dương vẫn tồn tại một tình yêu thực sự.
Tôi cứ nghĩ là sau khi tôi và Hứa Lật Dương có quan hệ tình dục thì chúng tôi sẽ có thể lại như ngày xưa.
Tôi rất muốn, quên đi tất cả, làm lại mọi thứ từ đầu với anh.
Nhưng lúc anh ôm tôi, thân thể tôi bỗng nhân chủ động nảy sinh tâm lý muốn lảng tránh. " Không phải anh muốn chiếm lấy thân thể tôi sao?". Ý nghĩ này làm dây thần kinh của tôi căng lên như dây đàn. Lúc âи áι, nếu thân thể của người con gái mà cứng đờ thì khó có thể tạo cảm hứng cho người con trai được.
Lúc anh ngồi chơi điện tử, tôi không còn ngồi đằng sau đấm lưng cho anh nữa, không còn ngồi trên đùi anh mà nũng nịu bắt anh dạy tôi chơi điện tử.
Anh dẫn tôi về nhà, nấu cơm cho tôi ăn. Nhìn thấy anh tất bật nấu nướng, tôi chỉ cười khẩy. Cơm ai mà chẳng biết nấu, không biết nấu cũng biết mua. Anh tưởng là anh không cho tôi ăn thì tôi ૮ɦếƭ đói chắc?
Anh tưởng là anh nấu cho tôi ăn thì tôi sẽ tha thứ hết cho anh chắc? Anh dẫn tôi về nhà chẳng phải vì muốn nấu cơm cho tôi ăn mà chẳng qua chỉ vì muốn lên giường với tôi, anh tưởng là tôi không biết chắc?
Trong lòng tôi, vẫn luôn có một cái gì đó mắc lại, tôi không thể tha thứ cho anh. Tôi không muốn tha thứ, rốt cuộc là vì tôi không yêu anh nhiều hay là tình yêu tôi dành cho anh đã hết?
Tôi vẫn nghe nói rằng khi bạn thực sự yêu một người thì có thể tha thứ cho người đó mọi lỗi lầm, nhưng tôi không còn tìm được cảm giác yêu thương như trước nữa. Cảm giác đó đã một đi không trở lại. Tôi cảm thấy lỗi của anh không thể tha thứ, đó là một lỗi vô cùng to lớn, đáng hận vô cùng. Tôi có đối xử với anh tồi tệ như thế nào cũng không thể rửa sạch hết tội lỗi đó.
Tôi cũng biết cách nghĩ đó có phần nực cười, có phần ấu trĩ. Người chứ có phải thánh đâu. Mắc lỗi là chuyện bình thường. Anh ta chỉ mắc phải một lỗi lầm mà đàn ông con trai thường dễ phạm nhất. Mày không thoả mãn được nhu cầu cơ bản của anh ta, anh ta đi chỗ khác tìm một chút đồ ăn miễn phí thì có gì chứ? Chẳng có gì để mày phải hận thù đến vậy? Hơn nữa nói cho cùng, Thuỷ Tha Tha, mày cũng có lỗi, hơn nữa lỗi đó không hề nhẹ...
Những lời như thế, tôi có thể tuôn ra cả tràng. Nhưng đều vô dụng.
Nếu như một người ngay từ lúc đầu đã coi tình yêu là một thứ tín ngưỡng, coi nó như niềm vui duy nhất của cuộc sống, thì mọi lời giải thích đều như những câu chuyện cười mà thôi. Giống như mặt trời không thể nào hiểu được bóng đêm vậy.
Chúng tôi vẫn cặp kè bên nhau như hình với bóng nhưng giữa hai tâm hồn đã có một khoảng cách rất lớn.
Nếu như một người con gái có thể dễ dàng nhìn ra những khuyết điểm của người con trai thì điều đó có nghĩa là người con gái đó đã chẳng còn yêu người con trai đó nhiều nữa rồi.
Trước đây tôi thấy Hứa Lật Dương là một người cẩn thận, chu đáo thì bây giờ tôi nhận ra rằng đó là sự hèn nhát, yếu kém.
Học sinh của các trường khác chỉ biết trường chúng tôi có rất nhiều căng tin đẹp, giá rẻ. Nhiều hơn căng tin là các em xinh tươi. Nhưng chẳng ai biết là nhiều hơn các em xinh tươi là bọn móc túi. Con đường cắt ngang qua cổng trường có mấy trăm mét thôi nhưng ít nhất phải có năm mươi thằng móc túi xây dựng căn cứ chiến đấu ở đó.
Hôm đó tôi và Hứa Lật Dương đi từ bên ngoài về trường, lúc đi qua cổng trường tôi mới phát hiện ra túi của tôi đã bị rạch một đường dài. Tôi vô cùng kinh hãi, kiểm tra lại túi, chiếc điện thoại di động và ví đã không cánh mà bay.
"Trời ơi, bọn nó rạch lúc nào nhỉ, tại sao em không hề cảm thấy gì?". Tôi cầm chiếc túi rách, vừa tức vừa buồn. Trong ví có gần 300 tệ, đủ cho tôi tiêu hơn nửa tháng, trong phút chốc đã biến mất.
Hứa Lật Dương đứng bên cạnh không nói gì.
Tôi càng nghĩ càng thấy tức. Tôi không làm gì bọn nó, tại sao bọn nó lại móc đồ của tôi. Nói thế thì mọi người chả ai đi trêu chọc bọn móc túi, vậy thì chẳng ai đáng bị bọn nó móc đồ. Thế nhưng tôi từ trước tới giờ chưa bao giờ làm việc gì khuất tất liên quan đến tiền. Mỗi lần mua đồ, nếu người bán hàng trả thừa tiền, tôi đều trả lại. Có nhiều lần tôi đi mua đồ ở ngoài trường, về đến kí túc mới phát hiện ra bà bán hàng đã trả thừa tiền, bất kể là 1 tệ hay 100 tệ, tôi cũng trả lại ngay lập tức. Cứ thế càng nghĩ càng thấy tức, nước mắt bỗng trào ra lúc nào không biết.
Nhìn thấy tôi khóc, Hứa Lật Dương mới cất tiếng nói: " Thực ra lúc nãy anh có nhìn thấy người động vào túi của em, nhưng nó cầm một con dao dài và nhọn, anh sợ nó sẽ làm em bị thương, vì thế anh không lên tiếng."
Tôi ngẩng mặt lên, nhìn Hứa Lật Dương với con mắt vô cùng ngạc nhiên. Đúng thế, tôi biết lúc nhìn thấy việc đó là rất nguy hiểm, nhiều lúc còn coi việc đó là dại dột nhưng Hứa Lật Dương, thằng móc túi đó móc túi tôi, anh đứng ngay bên cạnh. Anh nhìn thấy hết, nhưng anh không nói cậu nào. Đúng thế, anh nói nó cầm con dao dài và nhọn, anh sợ hắn ta sẽ làm tôi bị thương. Anh mới cẩn thận làm sao! Rốt cuộc là anh sợ hắn làm hại tôi hay là anh sợ nói ra, người bị hại sẽ là anh?
Tôi bỗng rùng mình, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Khóc bản thân mình tại sao lại có thể yêu một người con trai hèn nhát đến thế. Cười bản thân mình cuối cùng cũng có thể nhìn thấu rõ bản chất của anh ta.
Hứa Lật Dương không dám nhìn vào mắt tôi, chỉ dám vỗ nhẹ vào lưng tôi, nói: "Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, túi rách rồi, anh sẽ mua lại cho em một cái giống hệt, có được không? Tiền mất, anh vẫn còn này, anh sẽ đưa cho em dùng trước..."
Tôi nhìn anh với ánh mắt khinh miệt, giật tay anh khỏi người, đi thẳng, không ngoảnh đầu lại.
Từ hôm nhận được tin nhắn của "pháo hoa" trên máy của Hứa Lật Dương, tôi đã không từ chối bất cứ đồ gì Hứa Lật Dương mua cho tôi. Trước đây, tôi luôn nghĩ cho anh, thấy cả hai đều là học sinh, tiêu hoang tiền của gia đình chẳng hay ho gì. Trừ hôm Valentine, tôi đòi anh mua nhẫn, còn từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ chủ động đòi anh mua cái gì. Tôi xót tiền của anh. Thế nhưng sau khi tình cảm của tôi bị tổn thương, thì tôi còn dựa vào cái gì để mà tiếp tục xót xa tiền của anh nữa cơ chứ? Hứa Lật Dương, anh đang nằm mơ sao.
Hôm đó, vào một ngày cuối tuần, chúng tôi đi mua đồ về, tay xách nách mang. Dọc đường đi, như thường lệ, chúng tôi gặp rất nhiều em gái nhỏ bán những bông hoa hồng đã được bọc đẹp. Họ vừa nhìn thấy chúng tôi liền xông lên, ôm lấy chân tôi.
"Anh ơi, mua cho chị gái một bông hoa hồng đi, chị gái xinh quá!"
Tôi không nói gì, tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Trước đây, chúng tôi thường xuyên gặp những cảnh như thế này. Những lúc đó, tôi thường chủ động giúp Hứa Lật Dương giải vây, nói với mấy đứa rằng: "Chị không cần hoa đâu, chị không cần hoa." Và nói với Hứa Lật Dương: "Hứa Lật Dương, em không cho anh mua đâu nhé!" Còn bây giờ, tôi sẽ không ngốc nghếch như thế nữa. Cho dù anh không mua cho tôi nhưng có thể anh sẽ mua cho một người con gái nào khác như "pháo hoa" thì sao.
Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là Hứa Lật Dương thấy tôi không nói gì thì không những không lập tức mua hoa mà còn túm lấy một đứa bé bán hoa nói: "Em gái, về nhà với anh và chị có được không, anh sẽ mua hết chỗ hoa của em. Có điều em phải về nhà anh chị để lấy tiền."
Cô bé đó sợ tái mặt, kinh hãi nhìn Hứa Lật Dương, giãy giũa ra khỏi tay của Hứa Lật Dương để nhảy xuống đất rồi co chân chạy.
Hứa Lật Dương cười rất đắc ý.
Anh ta cười thật đáng sợ. Tôi chịu không nổi, lạnh lùng nói: "Anh tưởng là chiêu đó của anh thông minh lắm đấy à? Anh dựa vào đâu mà đi hù doạ con nhà người ta như thế? Bọn chúng chắc chắn là không cha mẹ nên mới phải ra đường làm cái việc này? Anh có biết chúng cũng đáng thương như lúc em còn bé bỏng không? Chẳng qua chỉ là 5 tệ một bông hoa thôi, nào có nhiều nhặn gì? Có cần phải giở thủ đoạn ra lừa gạt chúng như thế không?" Tôi đứng giữa phố đông đúc, có ý ra vẻ chính nghĩa phê bình Hứa Lật Dương.
Mọi người đi trên đường đều quay lại nhìn. Hứa Lật Dương mặt đỏ bừng lên vì ngượng.
Tôi thấy rất vui.
Trên đường về trường, cả hai chúng tôi đều không ai nói với ai câu nào. Bỗng nhiên tôi cảm thấy không còn vui nữa. Bởi vì tôi tự thấy mình càng ngày càng giống mẹ; cách nói và giọng nói càng ngày càng giống.
Trước đây, tôi vẫn nghĩ Hứa Lật Dương là một người con trai rất ưa sạch sẽ, gọn gàng. Nhưng đến giờ mới biết anh ta bẩn thỉu và bừa bộn đến mức độ nào.
Sau khi đi vệ sinh, trước khi ăn cơm, anh ta thường quên rửa tay. Mỗi lần thay quần áo chỉ thay áo khoác, không thay áo trong, đã thế áo khoác thay ra cũng không giặt, cứ treo đó, cách vài ngày lại rất ra mặc, cứ thể luân phiên nhau. Tôi biết được quy luật đó là do một lần tôi phát hiện ra một vết bẩn trên chiếc áo khoác màu xám nhạt của anh. Chiếc áo đó mỗi tháng Hứa Lật Dương mặc độ 5 lần. Lần nào mặc cũng thấy vết bẩn đó còn, tôi cứ nghĩ là vết bẩn đó giặt không sạch. Đến lần thứ 6, lúc Hứa Lật Dương mặc cái áo đó tôi bỗng thấy vết bẩn đó đã không cánh mà bay. Lúc đó tôi mới giật mình hiểu ra điều bí mật đằng sau việc ưa sạch sẽ, gọn gàng của anh.
Thậm chí, có lần tôi nhìn thấy Hứa Lật Dương đứng trước mặt tôi ngoáy mũi, đã thế còn lấy tay vo viên thứ ô bẩn đó, rồi dùng tay bắn nó đi.
Trời ạ, tại sao trước đây tôi không phát hiện ra việc anh ta cũng có nhu cầu làm sạch những thứ ô bẩn trong mũi cơ chứ? Lúc đó tôi bỗng cảm thấy tình yêu của tôi cũng bị bàn tay dơ bẩn của anh ta vo viên thành một cục, rồi nhẹ nhàng bắn nó đi.
Tôi nhớ lại câu chuyện Tếu Ảnh từ chối cậu bạn hồi học cấp III. Anh ta chỉ định dùng tay để móc miếng rau dính trên răng, anh ta chẳng qua chỉ có thói quen nhổ nước bọt lung tung rồi giẫm lên nó vài cái. Thế nhưng miếng rau đó dường như không phải dính trên răng anh ta mà nó dính chặt lên tim chúng ta. Miếng nước bọt nhổ toẹt trên đất dường như được nhổ toẹt lên đầu chúng ta, hoàn toàn dập tắt khả năng tìm đến tình yêu.
Đúng thế, lúc còn bé chúng ta đã ngu ngốc như vậy. Chúng ta có thể đắm đuối yêu một người con trai bỏ rơi chúng ta, phụ lòng chúng ta, hay lăng nhăng chỉ vì anh ta rất đẹp trai và phong độ nhưng lại không chịu bố thí một chút tình yêu cho người con trai đã từng nhổ nước bọt lung tung hay dùng tay để lấy miếng rau trên răng hoặc là dùng tay ngoáy mũi trước mặt chúng ta.
Mỗi lần tôi và Hứa Lật Dương ở bên nhau, tôi lại phát hiện ra một khuyết điểm của anh, giống hệt như ngày xưa, mỗi lần ở bên cạnh nhau, tôi phát hiện ra một ưu điểm của anh vậy.
Tôi phát hiện ra Hứa Lật Dương có nhiều khuyết điểm nhưng không hề kì vọng anh ta có thể sửa đổi, chỉ để trong lòng và thầm cảm thấy căm ghét.
Tôi nghĩ, chuyện của chúng tôi thế là hết. Tôi và Hứa Lật Dương ở bên cạnh nhau đã không còn vui vẻ nữa, tôi càng cố gắng thì càng cảm thấy không vui.
Có lần, Hứa Lật Dương thắt dây giày cho tôi. Anh quỳ dưới đất, ngón tay lạnh lẽo của anh chạm vào chân tôi. Tôi bỗng nhiên thấy lạnh toát. Nghĩ đến cảnh anh đã từng chạm vào người con gái khác, nhớ đến ngón tay anh đã từng lướt trên cơ thể của người con gái khác, nghĩ đến việc một người con trai đang phục dịch tôi thế này mà lại dám phản bội tôi. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có hàng ngàn con côn trùng đang bò trong người tôi, khó chịu vô cùng.
Tôi dùng chân đá tay anh ra, quay người đi. Đi được vài bước, dây giày lại bị tuột, tôi ngồi xuống thắt lại. Hứa Lật Dương đã đuổi theo kịp, lặng lẽ không nói gì, khom lưng, đầu cúi xuống thật thấp, nhấc tay tôi ra, giúp tôi thắt lại dây giày.
Tôi nhìn thấy nước mắt anh rơi từng giọt xuống sàn xi măng lạnh lẽo.
Tôi cũng khóc.
Nhưng khóc xong thì đã sao chứ? Chúng tôi vẫn không thể nào quay lại. Tôi vẫn như kẻ biến thái, suốt ngày đi kiểm tra trộm điện thoại di động của anh, kiểm tra nick chat của anh, kiểm tra hòm thư của anh.
Tôi biết hết tất cả các tên đăng kí và mật mã của Hứa Lật Dương ở tất cả các trang web và các trò chơi. Mật mã đó chính là ngày sinh nhật của tôi 841111. Mật mã này tôi đã biết từ rất lâu rồi. Lần đầu tiên anh đăng kí vào chat trên máy tính của tôi, đứng đằng sau lưng tôi đã nhìn thấy anh gõ xuống bàn phím ngày sinh của tôi.
Lúc đó tôi đã cảm thấy vô cùng sung sướng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc