Cô Dâu Thứ Bảy - Chương 52

Tác giả: cungthienyet

"A...tha cho tôi đi mà! Tha cho tôi đi mà! Vương Nguyên à anh không cố tình sai người cắt thắng xe của em gây tai nạn cho em đâu! Anh là một phút nông nổi mà thôi! Anh sai rồi! Anh sai rồi Vương Nguyên à! Anh dập đầu xin lỗi em, anh xin lỗi em"
Hắn nhếch mép lên cười một cái nhạt nhẽo
Bà như chết đứ đừ khi nghe thấy con trai lớn mình thốt ra những lời kia, nghe như sét đánh ngang tai, bà khụy xuống, Như Hoa đỡ bà lên, cô nghe cũng đã hiểu mọi chuyện là như thế nào
Vương Nguyên không phải đơn thuần là đua xe rồi chết trên trường đua, mà là người anh trai này đã gây ra cái chết cho hắn mấy năm trước, bây giờ nhìn thấy hắn đứng trước mặt thì mới giật mình mà thốt ra những lời không nên nói
Bà tức giận mặt đỏ hầm hầm
Bà bước lại gần rồi kêu Vương Nguyên đi vào phòng, bà nói hết sức nhỏ nhẹ nhưng lời nói vô cùng đáng sợ
"Đi vào phòng"
Vương Thiên đứng lên hai chân run run, né né hắn ra rồi nhìn nhìn hắn
Vừa vào phòng bà đóng chặt cửa lại, bà bước lại bàn thờ hắn, tấm hình một chàng trai 21 tuổi tràn đầy sức sống và niềm tin nhoẻn một nụ cười rạng rỡ trong khung ảnh, bà cầm tấm ảnh lên rồi lau lau bụi bà nhìn Vương Thiên hỏi giọng đau lòng
"Điều gì khiến con phật lòng về em trai con?"
Hắn cúi đầu im lặng rồi lặng lẽ quỳ xuống chân bà
"Thiên à! Con à! Con có biết em con nó qua đời một cách đau đớn như thế nào không?"
"Con trai à...mẹ biết...ba mẹ thương yêu em trai con nhiều hơn con! Mẹ biết con hay ganh ghét với nó! Nó thật sự rất ngoan! Nó không hề làm gì đắt tội đến con! Mẹ sinh ra con mà! Chẳng lẽ mẹ còn không biết con muốn cái gì hay sao? Cái gia sản này...Thật sự có thể khiến con trở nên như vậy sao?"
"Con...có còn nhớ...lúc mẹ mang thai em trai con không? Nó vừa sinh ra đã không thấy nhịp tim, không thở...không có dấu hiệu của sự sống, mẹ đã ôm nó lạnh lẽo cả một đêm dài, mẹ đã khóc đến nhạt nhòa, mẹ nằm mơ thấy một thằng nhóc tầm 7 tuổi, nó đi lạc vào phòng mẹ, và nó bảo nó tên Vũ Hạo, nó nói không nhớ đường về nhà, mẹ đã ôm theo em con mà dẫn nó đi, một lúc nó biến mất, em con nó khóc ré lên, mẹ bừng tỉnh lại rồi thấy em con nó sống lại! Mẹ không tin người chết lại có thể sống lại nhưng sự thật đã minh chứng cho điều đó, mẹ đã vui đến phát khóc, con còn nhớ không? Chính con đã đặt tên cho em trai là Vương Nguyên"
Bà nghẹn ngào kể lại
Bà xoa đầu Vương Thiên đang khóc quỳ gối dưới sàn
"Khi mẹ trở về nhà! Một lão ăn xin mù đã nói với mẹ khi mẹ sai người cho ông ta tiền, ông ấy nói ông ta là thầy bói, đứa trẻ trong tay mẹ là con của trời đất, không thể sống qua 21 tuổi, bảo là yêu thương được bao nhiêu thì yêu! 21 năm sau thì phải trả lại cho trời đất."
"Mẹ biết! Dù thế nào mẹ cũng phải rời xa Vương Nguyên mà thôi, nhưng mẹ không thể ngờ con lại là người đã sát hại nó!"
Bà ôm tấm ảnh khóc nức nở, bà đau đớn khi biết thằng Thiên lại hại em trai nó, bà thật sự rất đau lòng, một người mẹ lại chứng kiến cái tình cảnh ngang trái này
Bà nói tiếp
"Thằng nhóc ngoài phòng ăn không phải là Vương Nguyên đâu! Nó tên là Vũ Hạo, trùng tên với thằng nhóc đi lạc mẹ thấy trong mơ, mẹ thấy không phải là sự trùng hợp đâu! Là trời đã an bày tất cả!"
Vương Thiên quỳ đó cúi mặt xấu hổ, bước mắt anh giàn giụa, anh ân hận, anh nuốt nước mắt cay đắng hối lỗi
Bà lặng lẽ đặt tấm ảnh lên bàn rồi bước ra ngoài
Bà ra ngoài thì Vũ Hạo đã biến mất khỏi ngôi nhà, bà hỏi Như Hoa, cô trả lời
"Anh ấy...nhắn lại rằng..."
Như Hoa giơ ra một tờ giấy nhỏ
"Cảm ơn mẹ vì đã dưỡng dục con bao năm qua, cảm ơn mẹ vì đã yêu thương che chở cho con, con muốn mẹ hãy quên con đi và hãy tha thứ cho lỗi lầm của anh hai, con nợ mẹ rất nhiều, và...bữa cơm hôm nay thật sự rất ngon, con cảm ơn mẹ rất nhiều! Con yêu mẹ! Mẹ..."
"Con trai à! Sao con lại bỏ mẹ mà đi nữa vậy con? Trở lại bên mẹ đi mà con! Mẹ rất nhớ con, quay lại với mẹ đi mà!"
Vương phu nhân quằn quại trong nỗi đau, bà nắm lấy tay Như Hoa thúc giục cô, bảo cô nhanh đuổi theo hắn, bà muốn cô tìm hắn về! Bà giật giật tay cô
"Đi đi con! Đi tìm thằng bé về đây đi con! Đi nhanh lên con!"
Bà nước mắt giàn dụa, cô cũng vội vã nghe theo lời bà mà chạy đi, nhưng thật chất cô không biết là có thể tìm được hắn hay không! Cô cứ biết chạy mãi thôi
Đến một ngã tư, cô nhìn mà không biết đi đường nào, cô quay mặt về tứ phía, nước mắt cô cũng chảy ra, giá như lúc nãy cô giữ hắn lại thì tốt biết mấy, cô thật ngốc mà, sao lại để hắn ra đi như vậy chứ?
Cô ngồi thộp xuống đường mà khóc, cô nào ngờ đèn giao thông đã chuyển sang màu đỏ, cô ngước mắt lên khi ô tô đã bóp kèn inh ỏi cả lên, cô đứng dậy chạy đi nhưng lại vấp ngã xổng xoài, cô khóc tay chân run run, bao nhiêu cái xe ô tô bóp kèn làm cô hơi hoảng loạn
Một tên láo cá thấy cô sợ nên định trêu đùa, hắn đạp ga phóng nhanh về phía cô, cô như bị chôn chân tại chỗ, cô không đi được, cô ôm đầu ngồi thộp xuống rồi hét lên
"A..."
Còn tên lái xe kia thì càng lúc càng thích thú không muốn dừng lại, lao đến cô như một tên bị điên, bỗng cách cô mấy bước chân rồi "bùm" một tiếng xe hắn nổ lốp, hắn đâm xe vào đèn giao thông, mọi người ở gần đó thất kinh hồn vía, chửi tên lái xe bộ ngáo đá hay sao mà chạy xe như một gã điên như thế không biết nữa!
Cô mếu máo rồi sợ quá mà khóc, một đôi chân dừng ở trước mặt cô, tay xoa xoa đầu cô rồi ngồi xuống hỏi khẽ
"Bà xã đi tìm anh à?"
"Anh ơi!!!"
Cô ôm lấy hắn rồi khóc lên, cô mừng lắm, cứ sợ không tìm được hắn cơ, không ngờ lại gặp được
Hắn xoa xoa lưng cô rồi quay lại tên trên xe chết tiệt kia, hắn lườm tên kia rồi quay lại dịu dàng bế cô lên
"Ôm anh đi!"
Cô chúi mặt vào cổ hắn, hắn bước đi trước bao nhiêu ánh mắt si mê của bao thiếu nữ đứng trên vỉa hè
"Ôi trời ơi là trời xem cô ấy sướng chưa kìa! Sao mà hạnh phúc dữ vậy không biết?"
"Anh ấy đẹp trai thật đấy trời ạ! Lại còn yêu thương người yêu như vậy nữa! Cô ấy là nhất rồi còn gì?"
"....."
"...."
Bao nhiêu lời nói như ganh tị với cô, cô vui lắm, khi hắn đi ngang đám người cô chúi mặt ra rồi nói
"Tôi không phải người yêu của anh ấy đâu!"
Mọi người trố mắt ra mà ngạc nhiên, cô mỉm cười nói tiếp
"Chúng tôi cưới nhau rồi! Tôi là vợ của anh ấy đấy!"
Hắn nhoẻn một nụ cười rạng rỡ rồi khẽ la cô
"Con nhỏ này thật là!"
Cô vui lắm, lần đầu tiên cô được khoe hắn trước mặt bao nhiêu người, khoe rằng cả hai là vợ chồng, cảm giác người ta ganh tị với hai người làm cô sướng tê cả người
Tên trong xe kia mở cửa đi ra rồi hắn ôm lấy cái mồm đang chảy máu chân khập khiễng bước lại mặt khó chịu quát hắn
"Mày là chồng con điên này à? Vậy tốt rồi! Mày đền tiền cho bố mày ngay!"
"Mày là con của ai?"
Hắn lườm tên kia rồi hỏi chậm rãi
Tên kia khó hiểu rồi hỏi lại
"Mày hỏi làm gì?"
"Nhà nào vô phúc mà đẻ ra một thằng súc sinh như mày vậy?"
Vũ Hạo nhếch mép rồi từ từ nhả ra từng từ
"Quỳ xuống xin lỗi cô ấy mau!"
Hắn đưa ánh mắt sắc lạnh rồi nhìn tên kia làm tên kia nổi cả gai óc, tên kia lấp bấp nói
"Mày...mày...mày làm gì được tao? Mày không quản con nhỏ này có ngày tao cán chết nha mày!"
"Hơ..."
Hắn liếc hắn một cái sắc lẹm rồi một chân đá vào đầu gối tên kia kêu rõ một cái rắc....
Tên kia quỳ mộp xuống đất rồi đau quá mà không đứng lên nổi, hắn bò lồm cồm rồi suýt xoa kêu đau
Vũ Hạo đạp vào người tên kia một phát khiến tên kia nằm dài ra trên đường, hắn bế cô trên tay nãy giờ nằm im thinh thít, hắn bước lại chiếc xe của tên kia rồi lẩm bẩm
"Cái đống sắt vụn này mà cũng được gọi là xe à? Sao mà nhìn ngứa mắt thế?"
Hắn giơ chân ra rồi đá vào chiếc xe một cái, hắn bước đi, rồi tầm được 5 bước bỗng rầm...một cái cái xe đó rả ra từng mảnh, đúng nghĩa "đống sắt vụn" mà hắn nói, tên kia thấy chiếc xe bị rả ra thì hét lên
"Trời ơi là trời xe của tôi!"
Hắn nhìn cô rồi nói khẽ nhẹ nhàng
"Anh không để người khác có cơ hội ức hiếp em đâu bà xã à!"
"Anh ra tay hơi nặng rồi!"
"Chưa chết thì có gì mà nặng?"
Cô thấy mọi người xung quanh cứ nhìn cô và hắn, cô ngại quá mà vùng vẫy đòi xuống, hắn thấy vậy nhìn xung quanh, mấy cô gái kia nhìn hắn và cô quay mặt đi chỗ khác vờ như không có gì. Hắn nói với họ
"Anh bế vợ anh! Mấy em có ý kiến gì không?"
Cô ngại quá mà đập mạnh vào ngực hắn ngại ngùng
"Cái anh này! Nói chuyện kì quá đi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc