Cô Dâu Thứ Bảy - Chương 36

Tác giả: cungthienyet

"Ngực Khải Minh tuổi gì?"
Hắn đang hôn cô thì bỗng dừng lại
"Bà xã?"
"Dạ!"
Cô tự nhiên lại thấy run run, không biết sao hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm đến như vậy
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt cô rồi từ từ nói
"Đang nghĩ đến ai đấy?"
"À...dạ...em đâu có! Chẳng phải em đang nghĩ đến anh sao? Sao anh lại hỏi em như thế?"
Cô quay mặt đi chỗ khác tránh đi ánh mắt của hắn
Hắn cầm chiếc cằm của cô xoay lại phía hắn rồi thầm thì
"Thôi! Không hỏi nữa! Lại đây xem nào! Làm chuyện quan trọng thôi chứ quan tâm làm gì mấy chuyện đấy!"
"Cởi nhé?"
Hắn bậm môi tinh nghịch nhìn cô cười ma mị
Cô đấm vào vai hắn rồi cười khúc khích
"Cái đồ quỷ này! Cởi hay không mà còn hỏi à?"
Hắn hôn lên cổ cô thì thầm bên tai cô
"Vậy vợ có cho anh cởi không? Lời vợ là thánh chỉ rồi!"
Cô nhắm mắt lại, người bỗng cong lại
"Cho! Cho mà!"
"Được!"
Hắn kéo cái quai áo trên vai cô xuống, hôn nhẹ nhàng lên vai, tóc hắn cọ cọ vào cổ cô khiến cô nhột nhột, tóc hắn vừa thơm vừa mềm, cái mùi mà không có một người đàn ông nào cô từng gặp qua có được, một mùi đầy cuống hút
"Anh chuẩn bị ăn thịt em đây!"
Bộ váy của cô bị quăng xuống đất, đồng hồ chỉ lên 12 giờ, cái đồng hồ lắc kêu beng beng beng, hắn vội ngẩng đầu lên rồi gắt
"Con mẹ nó! Cái thằng Tiểu Hoan mất dạy này!"
Hắn cầm lấy bình hoa để trên bàn rồi quăng mạnh vào cái đồng hồ tạo nên một âm thanh ồn ào
Cô nắm lấy cổ áo hắn rồi quật hắn xuống, leo lên bụng hắn ngồi, cúi người cởi cúc áo cho hắn rồi từ từ nói
"Mặc kệ nó đi!"
Cô khom người xuống ôm lấy cổ hắn rồi hôn, phía sau bỗng có một giọng nói phát ra
"Ôi trời ơi! Cả thế giới ra đây mà xem! Ôi thần linh ơi lạy chúa con còn lứa tuổi học sinh!"
Tiểu Hoan chui ra từ cái đồng hồ cổ, đôi mắt hờn trách nhìn về phía Như Hoa
"Chuyện người ta nhờ chưa đâu vào đâu mà chị lại còn vui vẻ như thế à? Đúng là vô lương tâm vô trách nhiệm hết sức!"
Vương Nguyên đặt cô xuống giường rồi lạnh lùng bước đến nắm lấy chùm tóc của Tiểu Hoan lôi lên, hắn bước ra mở cửa giơ chân sút vào đầu nó một phát rồi chửi
"Cút đi! Làm hỏng cuộc vui của bố mày à?"
Rồi hắn đóng cửa lại, bước đi được vài bước thì bỗng hắn khụy xuống ôm lấy trái tim trên ngực rồi nhăn nhó, tay chống lên sàn rồi khẽ kêu
"Chết tiệt, sao đau quá vậy?"
Hắn giơ tay ra, móng tay hắn dài ra, răng cũng dài ra thành một cặp răng nanh nhọn hoắt
Đôi mắt hắn trở nên đỏ ngầu, dường như hắn đã trở thành một con quỷ, hắn cúi đầu xuống gầm gừ
Cô bước xuống giường mặc vội bộ đồ rồi từ từ tiến lại gần hắn, đôi mắt trở nên lo lắng, tay giơ ra định chạm vào hắn
"Vũ Hạo à! Không sao chứ? Có chuyện gì vậy anh!"
"Đừng động vào anh!"
Hắn vùng dậy rồi gạt phắt đi cánh tay cô, mạnh tay nên khiến cô đau điến, cô khụy xuống sàn rồi đau đớn hỏi
"Anh sao vậy?"
Hắn đứng dậy chạy nhanh vào phòng tắm rồi đóng chặt cửa lại
"Như Hoa à! Đi đi Em! Nhanh lên! Anh chịu không nổi nữa rồi! Đi nhanh đi!"
"Có chuyện gì vậy? Làm ơn nói cho em biết đi mà! Hạo à!"
"Đi nhanh! Em ở lại đây anh sẽ không kìm chế được mà hút máu của em mất! Đi đi, càng xa càng tốt!"
Cô nhìn ra ngoài trời, hôm nay đúng ngày trăng tròn, hắn sẽ trở thành như vậy, theo lời Tiểu Hoan thì ngày này hắn sẽ thiếu hụt máu, cần phải hút máu, nếu không hắn sẽ tự hút máu bản thân mình
"Em không sợ! Vũ Hạo à! Hay là...Anh hút máu em đi! Đừng đày đọa bản thân mình nữa mà! Anh ra đấy đi! Ra đi mà!"
Hắn ngồi dựa vào cửa rồi ôm lấy ngực đau đớn
Vì lúc nãy tháo sợi chỉ đỏ ra làm đứt gân máu nên bây giờ hắn thiếu máu trầm trọng, đau đớn khiến hắn như không chịu nổi
Cô lấy dao ra, run run rạch lên cổ tay một đường dài, máu rơi xuống sàn tạch tạch
"Vũ Hạo à! Ra đây đi! Hút máu em đi! Em là vợ anh mà! Sao em nỡ để anh đau khổ như vậy chứ! Em không chịu nổi đâu!"
Máu từ từ chảy vào phòng tắm, hắn ngửi thấy mùi máu rồi chợt đau đớn mà vò đầu bứt tai, không thể chịu đựng được nữa, mùi máu khiến hắn như phát điên!
Hắn thẫn thờ mở cửa bước ra, đôi mắt đỏ vô hồn, nắm lấy cổ tay cô rồi cắn mạnh vào, hút máu cô khiến hắn mất dần đi ý thức, hắn ôm lấy cô vén tóc cô qua một bên rồi phập một phát cắm hai cây răng nanh nhọn vào cổ cô, máu cô bị hắn hút ừng ực
Cô chỉ đau đớn bấu víu vào vạt áo hắn rên nhẹ
"A...Vũ Hạo! Hút đi! Hút đi anh!"
Khi máu cô bị hút quá nhiều, mặt cô nhợt nhạt dần, đôi mắt lờ đờ nhắm chặt, đôi tay buông lơi giữa không trung
Bỗng hắn bị một cánh tay lôi ngược lại về phía sau
"Chát...."
Hắn ăn một cái tát nảy lửa rồi mẹ hắn quát
"Cái thằng con ngổ nghịch này! Con đã tỉnh chưa hả? Lại dám tháo sợi chỉ đỏ ra để bây giờ mất cả lí trí! Con muốn mẹ tức chết à?"
Hắn lờ đờ nhìn bà, tay quẹt máu dính trên môi rồi khụy xuống, ông nội Khải Minh vội chạy đến đỡ hắn, bế hắn lên rồi nói
"Tôi sẽ đưa thiếu gia về!"
Bà gật đầu rồi quay sang nhìn Như Hoa, cô ngất xỉu nằm mê man, chắc chỉ còn nữa cái mạng
Cô lơ mơ gọi
"Vũ Hạo à! Vũ Hạo à!"
Bà đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô
"Con trai tôi sao lại thích một cô gái ngốc nghếch như cô chứ? Thật không thể hiểu nổi!"
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Bà bước lại gần phía cô, đôi tay thon dài giơ ra vuốt nhẹ gương mặt thanh tú của cô, miệng nhếch nhẹ
"Cũng có tí nhan sắc đấy chứ! Hèn chi lại làm cho Tiểu Hạo nhà mình đắm đuối, quên cả mẹ nó! Hừm..."
Bà bóp miệng cô rồi nhét vào một viên thuốc, đứng dậy rồi nói một câu trước khi rời đi
"Tôi không phải thương cô mà ra tay cứu vớt cô đâu, chỉ là sợ con trai tôi đau lòng thôi! Hazz cái thằng nhóc cứng đầu đó! Giống y đúc thằng cha của nó!"
Sáng sớm hôm sau cô chớp chớp mắt, dụi dụi, ánh sáng đã len lỏi vào phòng, bên ngoài đã nhộn nhịp, cảnh vật cũng tươi sáng hơn
Cô sựt nhớ đến hắn ta liền chạy nhanh ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã thấy một cái gì tròn tròn bay thẳng vào người cô, nó đập vào ngực cô khiến cô ngã nhào về phía sau, cô ôm nó trong tay rồi la lên một tiếng hoảng hốt
"A....."
Nó ngẩng đầu lên rồi cười hì hì
"Hì hì chào buổi sáng!"
"A...Tiểu Hoan này làm giật cả mình! Suýt thì vỡ tim rồi!"
"Ây da sao mà chết được! Vẫn chưa tìm được cốt tôi thì ai cho cô chết!"
"Nhắc đến cốt mới nhớ! Hình như hôm nay là ngày đào mộ của Tiểu Đào, Tiểu Hoan à nhân cơ hội này chị sẽ tìm luôn cốt cho em! Lần này là cơ hội tốt để danh chính ngôn thuận đào bới cái trường đó rồi! Tốt quá rồi!"
Cô cười tít mắt
Tiểu Hoan chép lưỡi
"Hazz lâu như vậy mà chỉ tìm được một mảnh, không biết đến khi nào thì tìm được đủ đây?"
Rồi nó liếc qua cô
"Không hiểu sao tôi lại đi nhờ vả một cô gái vừa vô dụng vừa ngốc như cô nữa!"
Cô sờ sờ tay lên cổ bỗng dưng nhớ đến hắn, cô hỏi Tiểu Hoan
"Tiểu Hoan, chuyện hôm qua, Vũ Hạo..."
"Đi rồi! Mẹ hắn đưa đi rồi! Cả ngày hôm qua tôi ngủ ở ngoài chỉ vì hắn đấy! Ức hiếp trẻ con vừa phải thôi chứ! Tưởng tôi là trái banh rồi mình là cầu thủ hay gì? Sút một phát đau gần xỉu, đồ ác ôn!"
Nó hờn trách rồi bỉu môi trách cứ
Cô đập vào ngực thở dài
"Tốt rồi! Tốt rồi! Về với mẹ chắc chắn anh ấy sẽ không sao! Hazz! Tiểu Hoan bây giờ chị phải đến trường thôi, chắc chị Khải Mi và chồng đang ở đó để giám sát quá trình đào mộ, chị đến xem tìm xương cho em!"
Nó quay mặt đi nơi khác giận dỗi
"Đi đi! Đi đi! Nói nhiều quá trời!"
Cô chạy ra cửa thì nó hét lên
"Trời ơi chưa thay đồ!"
Cô ngó lại thì vẫn đang mặc một bộ đồ ngủ trên người, cô ngại ngùng rồi quay lại nói
"Quên mất! Hì hì"
"Định mặc đồ đó ra đường câu trai hay gì?"
"Trai đâu mà câu? Mặt mũi thế này ai mà thèm!"
"Trời trời! Tôi biết hết! Bọn con gái nói vậy thôi chứ đều ngược lại hết!"
"Thôi đi đây! Bai bai"
Cô chạy ra cửa, gấp gáp khiến cả đám gia nhân đứng đó nhìn
"Chẳng phải trường cho nghỉ học sao? Thiếu phu nhân đi đâu thế nhỉ?"
________
Cô một mạch chạy đến bến xe buýt, tay bấm bấm điện thoại gọi cho ai đó
"Alo chị ơi! 15 phút nữa em đến, chị ra đón em nhé!"
Khải Mi bên đầu dây trả lời
"Ok chị biết rồi! Sắp đến giờ quật mộ rồi! Em đến nhanh nhé!"
Cô đến nơi hớt hải chạy vào thì một đám cảnh sát bao vây xung quanh hiện trường cản cô lại
"Người không phận sự cấm vào!"
Họ nói lạnh lùng
Khải Mi đi ra cùng chồng, chồng cô dìu tay cô dẫn ra, cô nói
"Cô ấy là người của tôi, các anh thông cảm, cô ấy đến có việc!"
Bọn họ quay lại thấy vậy mở vòng vây rồi cho Như Hoa vào
Như Hoa bước vào đã thấy rất nhiều cảnh sát, bác sĩ khám nghiệm tử thi, pháp y đứng đó chờ sẵn thi hành nhiệm vụ, với cả mấy người công nhân đang đứng cầm xẻng, đợi cái máy xúc kia đập nát cái nhà vệ sinh rồi vào mà đào thôi
Nhưng cô vẫn thấy có cái gì thiếu thiếu ở đây
Khi có người hô to
"Đập đi!"
Cái máy cẩu kia đung đưa rồi bốp một phát đập bể bức tường nhà vệ sinh
Cô chạy ra hét to
"Dừng lại, nhanh lên!"
Khải Mi thắc mắc, hỏi cô
"Sao vậy Như Hoa?"
Như Hoa lúng túng run run
"Chị ơi! Thiếu thầy cúng rồi! Như vậy thất lễ lắm! Ít ra cũng phải xin phép quỷ thần chị ạ! Không là họ vật chết đó chị!"
Vừa nói xong cái cần cẩu đập vào bức tường kia kẹt lại trên tường, người điều khiển xe bỗng kéo mạnh cái cần rồi bực mình
"Mắc ở đâu vậy trời?"
Rồi dùng động cơ mạnh một chút lôi lên, xe bỗng lật ngang ngã nhào, mọi người la hét ing ỏi
Xe lật ngang một cái rầm thật khủng khiếp, bụi khói mịt mù, khi có người hét lên
"Mọi người cứu hộ!"
Một tốp người chạy đến đập cửa xe ra rồi cứu người lái xe
Họ tảng ra rồi mắt mở to trừng trừng
"Thưa...Thưa xếp...Thưa...."
Người được gọi là xếp bực mình quát lớn về phía họ
"Có chuyện gì? Mạng người quan trọng tại sao lại còn dài dòng không chịu lôi người ra?"
"Xếp ơi! Xếp lại xem đi ạ!"
Ông xếp bực mình đẩy đám người ra rồi bước đến xem xét ông ấy bỗng tái mặt khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt
Người lái xe đang hấp hối, trên cổ bị quấn một lọn tóc dài đen nhánh, lưỡi lè ra dài ngoằn, máu mũi máu miệng máu tai chả ra ròng ròng, mắt trợn ngược lên tay chân co quắp về phía sau y như không có xương, nhưng ông ta vẫn còn thở nặng nhọc phát ra âm thanh khì khì, nhưng tuyệt nhiên không một ai dám bước lại gần
Như Hoa hốt hoảng nhìn về phía đó, một cái bóng đen ngồi trên nóc xe, không phải Tiểu Đào, là...cô nữ sinh bị Tiểu Đào giết, cô ấy nhìn Như Hoa mỉm cười
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc