Cô Dâu Thứ Bảy - Chương 33

Tác giả: cungthienyet

Trên tầng thượng kia một bóng người nhìn xuống phía cô mỉm cười khẽ hỏi dẫu rằng cô không nghe được
"Thật không?"
Đôi môi hắn nhếch lên, đôi mắt rực lửa lia về phía Khải Minh như muốn bóp chết hắn ta ngay lập tức
Dòng chữ "LÂM KHẢI MINH"
mà hắn vẽ trên tấm kính giờ hắn nhìn thật kĩ, rồi một ngón tay thon dài giơ ra rạch một lằn ngang cái tên đó
Đôi môi run run, khóe mắt như diều hâu hung tợn và đáng sợ
"Mày...định làm cái gì hả? Thằng nhóc này?"
Hắn nghiến răng rồi một đường bước thẳng, định bụng sẽ xuống dưới kia và xé xác cái tên đã dám bế vợ hắn trên tay
Vừa bước đi được vài bước đã thấy chân có gì nặng nặng, quay đầu lại thì mới thấy có một người ôm lấy chân hắn mà rên hu hu
"Trời ơi! Thiếu gia ơi tôi lạy thiếu gia mà! Làm ơn đừng có xuống dưới có được không?"
"Cái lão già này! Hôm nay lại còn dám cản đường tôi à! Có tin tôi đạp cho một phát không hả?"
Hắn vảnh mỏ lên mà quát, chân cứ rút lên rút xuống, nhưng cũng không thể thoát khỏi cái vòng tay chắc chắn kia, ông ta nằm lê xuống sàn để mà ôm, không ngừng kêu la thảm thiết
"Trời ơi! Thiếu gia ơi! Phu nhân đã sai tôi đi canh chừng thiếu gia! Không cho thiếu gia lại gần cô Như Hoa! Tôi mà làm sai phu nhân sẽ phạt tôi mất! Thiếu gia thương tôi đi mà!"
"Yaaaa...! Tôi không xuống thì để cho thằng cháu nội mắc dịch của ông nó cướp mất vợ à? Hả? Hai ông cháu các người thông đồng với nhau để mà cướp vợ của bổn thiếu gia à?"
Ông ấy gãi gãi đầu rồi e thẹn bảo
"Nào có! Chỉ là tôi lo cho thiếu gia thôi! Thiếu gia không nhớ à? Phu nhân cột một sợi dây trên cổ tay thiếu gia đấy! Nếu lại gần Như Hoa thiếu gia sẽ bị lửa đốt! Không phải rất đau sao?"
"Liên quan gì đến ông? Ông sợ tôi đau hay là ông sợ tôi bầm thằng cháu nội của ông ra cho cá ăn! Hơ hơ!"
Hắn khoanh tay trước ngực ngạo mạn nhìn ông ta đang nằm bò dưới sàn ôm lấy chân hắn
"Thiếu gia cứ nói thế! Tôi luôn trung thành với gia đình thiếu gia cơ mà! Nhưng...dù sao nó cũng là cháu tôi! Thiếu gia có thể bỏ qua lần này không?"
"Cháu ông chứ có phải cháu tôi đâu! Kêu nó gọi tôi là ông nội đi rồi nói chuyện!"
"Ây da...thì tôi cũng muốn bảo vệ cô Như Hoa tôi mới chở nó đến đây! Chứ thiếu gia có được lại gần đâu! Với lại cô ấy gặp nguy hiểm mà!"
Hắn tự nhiên lại trầm lắng đi không nói chuyện, suy nghĩ một hồi rồi nói
"Buông tay đi! Tôi không đi xuống nữa! Giữ chân mãi làm gì?"
Ông ta buông tay ra, đứng lên rồi phủi tay
"Phu nhân bảo tôi phải canh chừng thiếu gia Vũ Hạo cẩn thận, Linh Ngọc định hồn của thiếu gia đã giao cho Như Hoa rồi nên thiếu gia sẽ rất yếu! Sẽ nguy hiểm...."
"Được rồi được rồi! Ông là quản gia hay là bảo mẫu? Lắm chuyện thế?"
"Thiếu phu nhân dặn vậy mà! Sao thiếu gia lại la tôi?"
Hắn quay nhìn cô, đôi mắt có chút tiếc nuối, hai tay đặt trên lang cang, mặt dựa vào ngắm nhìn cô từ trên cao, bỗng hắn thở dài một tiếng, nghe thật sự rất thê lương
"Hazzz...cô ấy đứng trước mặt đấy nhưng không thể chạm vào, không thể cạnh bên, thậm chí cũng không thể lại gần! Có phải là rất khổ sở không?"
Ông ta đứng phía sau cũng thở dài, trước giờ đã bao giờ thấy thiếu gia buồn bã như thế đâu, bây giờ chẳng giống thiếu gia ngày xưa nữa rồi
"Thiếu gia! Hay chúng ta về thôi! Phu nhân biết được thiếu gia trốn xuống đây thăm Như Hoa sẽ rất giận, không khéo tôi cũng bị phạt!"
"Không được gọi là Như Hoa! Phải gọi là Thiếu Phu Nhân đàng hoàng!"
Hắn gầm lên khiến ông ta nổi cả da gà
"Vâng!"
Hắn luyến tiếc nhìn cô rồi cũng quay gót bước đi, đôi mắt nặng trĩu buồn bã
"Vợ à! Lần sau anh quay lại thăm em! Anh nhớ em lắm!"
Rồi hắn bước đi, từ từ từ từ xa dần cô, ông ta lủi thủi chạy theo, hắn liếc ông ta một cái rồi nói
"Coi chừng thằng cháu ông đấy! Còn lơ mơ động đến vợ tôi là coi chừng tôi cho nhà ông tiệt tử tiệt tôn đó! Đã nghe chưa?"
"Vâng vâng! Tôi nghe rồi thưa thiếu gia!"
Bên dưới Khải Minh, Khải Mi, Như Hoa vẫn còn nhấn nhá ở lại, Khải Mi vẫn đang hỏi con quỷ kia về câu chuyện, câu chuyện của cô ấy phần nào làm rung động đến trái tim của Khải Mi, Như Hoa cũng mềm yếu rung động mà rưng rưng nước mắt
"Cô tên gì?"
"Tiểu Đào!"
"Bọn họ chôn cô ở đâu? Chúng tôi giúp cô khai quật mộ!"
"Là ở trường của cô! Khu vệ sinh nữ, trước kia ở đó là một công trường, hơn 10 năm trước rồi! Cô muốn khai quật là khai quật sao? Cô có khả năng bới cái trường đó lên không? Hay chỉ nói cho xuông?"
Như Hoa chần chừ rồi nói tiếp
"Thật ra ở đó cũng có một mảnh hài cốt của người tôi quen, Tiểu Hoan đang đợi tôi, tôi đã hứa với nó sẽ đào giúp nó! Nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa làm được!"
Cô và Khải Mi trò chuyện với Tiểu Đào một hồi rồi mới quay lại nhìn Khải Minh
Lúc này mặt hắn cứ nghệch ra không hiểu cái quái gì đang diễn ra nữa, thật sự hắn chỉ nhìn thấy một khoảng không khí trước mặt, hai người phụ nữ này rốt cuộc là nói chuyện với ai vậy?
"Như Hoa, chị hai! Chuyện này! Rốt cuộc là sao?"
Khải Mi quay lại nói nhỏ với hắn
"Khải Minh à! Bây giờ không tiện giải thích lắm! Chúng ta mau trở về trường học của em đi! Mọi chuyện gấp lắm rồi!"
Thế là cả ba người cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện Y Vũ, không khí u ám lạnh lẽo lại bao trùm lấy cái bệnh viện đó
Khải Mi nắm lấy tay Như Hoa, cô cảm nhận được Như Hoa cũng thấy người âm như cô, tay Như Hoa lạnh lẽo như tay người chết, cô xoa xoa rồi hỏi
"Cô...sẽ giúp Tiểu Đào chứ?"
"Ừm...Tôi sẽ giúp! Nhưng...Tôi không thể đào cái trường đó lên được!"
"Chuyện đó cứ để tôi lo! Chồng tôi có quen biết với hiệu trưởng của trường đó!"
Như Hoa mừng rỡ
"Vậy tốt quá rồi!"
Như Hoa nhìn kĩ hơn người phụ nữ này, cô ta trạc 25, mang thai chắc cũng gần 9 tháng, một người phụ nữ xinh đẹp lại thùy mị như thế này thì đến một nơi ghê rợn như bệnh viện Y Vũ để làm gì?
Cô không ngăn được tò mò liền hỏi
"Một mình chị đến bệnh viện để làm gì? Chị không sợ sao?"
Cô ấy trầm ngâm một chút rồi từ từ mỉm cười trả lời
"Tôi đến thăm những đứa trẻ ở đây!"
"Những đứa trẻ?"
"Đúng vậy! Những đứa trẻ không may chết ở đây! Hoặc do những người mẹ vô tình đã bỏ rơi chúng nó! Tôi đến thăm tụi nó, mang một ít bánh trái hoặc đồ chơi cho tụi nó!"
"Chị có thể nhìn thấy âm hồn sao?"
"Tôi có thể! Nhưng rất hạn chế! Lúc thấy lúc không!"
"Còn cô?"
Như Hoa cúi đầu trả lời
"Từ lúc mới sinh ra! Âm hồn đã lớn lên cùng tôi rồi! Có lẽ...đây là duyên số chăng? Tôi cũng dần dần quen rồi!"
"Tôi đến đây cũng vì giữ một lời hứa! Với lũ trẻ con kia!"
"Chị hứa với những vong hồn sao? Sao chị lại mạo hiểm vậy? Bọn chúng rất nguy hiểm đấy!"
"Chỉ cần tôi giữ đúng lời hứa là được thôi! Tôi hứa tôi sẽ làm!"
Như Hoa nhìn thắc mắc hỏi nhỏ
"Chị hứa gì với chúng?"
"Tôi...Thật ra trước kia vợ chồng tôi cưới nhau gần 4 năm nhưng vẫn không có con, mặc dù sức khỏe cả hai rất bình thường, đi khám bác sĩ bảo là tôi không có khả năng sinh con, tôi thật sự rất sốc, chồng tôi là con trai một trong gia đình, nếu tôi không sinh được con thì...cô cũng biết đấy!"
"Tôi đã bị trầm cảm rất lâu! Chồng tôi rất yêu tôi! Dặn dò tôi không được cho ai biết! Nhưng tôi hiểu cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, chuyện này sớm muộn gia đình chồng tôi cũng biết, tôi đã đi điều trị ở nhiều nơi, tốn không ít tiền của! Nhưng vẫn vô vọng!"
"Một ngày kia tôi đi taxi qua một con đường vắng, tôi nhìn qua bên đường thì thấy một đứa trẻ đang vẫy tay cười với tôi! Tôi bảo tài xế thả tôi xuống, không hiểu sao tôi thấy thích đứa trẻ đó vô cùng, vừa nhìn thấy đã muốn bế nó, tôi chạy theo nó, và vào được bệnh viện Y Vũ này! Lúc đầu tôi chỉ thấy một đứa, nhưng khi vào trong thì lại thấy rất nhiều đứa trẻ đang đứng đó nói chuyện với tôi!"
"Cô ơi! Cô có bánh không ạ? Cô có kẹo không ạ? Cô có đồ chơi không ạ? Cô có quần áo mới cho tụi con không ạ?"
"Tôi mới nhìn bọn chúng! Tôi thừa biết bọn trẻ không phải là người! Nhưng tôi không hề thấy sợ hãi, mà lại cảm thấy rất đau lòng! Tôi đã khóc!"
"Cô...cô không có bánh! Cũng không có kẹo!"
Gương mặt bọn trẻ buồn hẵn đi, chúng nó lủi thủi đi vào trong, chỉ còn một đứa đứng lại, nó giơ tay ra trước mặt cô
"Cô ơi! Cô không có bánh, không có kẹo, không có quần áo mới cho tụi con, vậy cô có thể nắm tay con không?"
Cô rớt nước mắt gật gật đầu rồi giơ tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ như búp sen nhỏ, lạnh ngắt và bé bỏng
"Con tên là gì?"
Nó lắc lắc đầu
"Con không biết! Mẹ không đặt tên cho con! Mẹ bỏ con khi con được 7 tháng tuổi! Con không có tên!"
"Mẹ bỏ con sao? Tại sao mẹ lại bỏ con?"
"Con không biết ạ! Hôm ấy mẹ đến bệnh viện rồi bỏ con! Mẹ khóc rất nhiều, trên tay còn dẫn theo chị gái của con nữa!
Con còn thấy ba con đứng trước cổng bệnh viện đợi mẹ, mặt ba rất dữ!"
"Con có giận mẹ đã làm con đau không?"
Nó lắc lắc đầu
"Không ạ! Con đau, mẹ cũng bị đau mà!"
Nó là một đứa con gái, mặt mũi rất dễ thương, lớn lên chắc sẽ rất xinh đẹp, cô xoa xoa đôi má bầu bĩnh của nó, mỉm cười ước chi nó là con gái của cô thì tốt biết mấy
"Con bao nhiêu tuổi rồi?"
Nó giơ tay ra
"Bảy ạ!"
"Cô không đem bánh kẹo theo, nhưng lần sau quay lại chắc chắn cô sẽ đem cho con và các bạn! Được không?"
Nó gật gật đầu cười cười
"Con chịu! Con chịu!"
"Ngoan! Cô đặt tên cho con nha!"
"Dạ!"
"Vậy! Cô đặt con tên Khả Di nhé! Con thích không?"
"Thích ạ! Thích ạ!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc