Cô Dâu Thứ Bảy - Chương 32

Tác giả: cungthienyet

Khải Minh tặc lưỡi rồi sờ sờ gáy, chẳng hiểu gì, có lẽ ông ấy đã đi rồi do hắn không để ý chăng? Nghĩ đến đó thôi thì đưa ánh mắt nhìn vào cái bệnh viện Y Vũ này
Nhìn sơ đã thấy sợ rồi, cũ kỹ và lạnh lẽo, hắn nhếch mép quẹt mũi một cái rồi bước vào trong, bước chân rất chắc chắn, nhưng trên một phòng nào đó đang có một bóng người đang nhìn về phía hắn, miệng nhếch lên nhẹ, ngón tay thon dài giơ ra vẽ vẽ lên tấm kính phũ đầy bụi
"LÂM KHẢI MINH!"
Viết xong cái tên rồi cũng biến mất
Như Hoa lê đôi chân đầy máu đi lên cái cầu thang đã cũ, cô do bất cẩn mà bị một mảnh kính vỡ đâm vào chân, máu chảy đầm đìa, lê đến đâu máu lại rỉ ra đến đó, nhưng cái cầu thang như vô tận, đi mãi cũng không có ai
Cô vừa khóc vừa gọi
"Vũ Hạo à! Anh ở đâu?"
"Anh à! Hức hức....!"
Phía sau lưng cô vang lên một giọng nói
"Đếm đi! Đếm đi!"
Cô quay lại thì một cái bóng đen lù lù tóc xõa dài xuống, đôi mắt trợn ngược lên nhìn cô, miệng cứ bảo đếm đi, đếm đi.....
Cô liền lê đôi chân máu từ từ thụt lùi về phía sau
Cô lên một bước, nó liền đếm 1
Cô lên bước nữa thì nó đếm 2
Từ từ rồi 3,4,5,6,7,8,9,10,11,12....
Cô không hiểu rốt cuộc là nó đếm cái gì nữa, khi bước chân cô chính thức đặt lên bậc thang số 13, nó ngẩng mặt rồi cười lớn làm cô giật mình, một cảm giác lạnh sống lưng đến từ phía sau, trực giác mách bảo cô hãy nhìn lên trên đầu
Cô ngẩng đầu lên thì một sợi dây thừng to, thắt một vòng tròn thòng xuống đầu cô, sợi dây không biết mắc vào đâu, nó cứ lơ lửng trong không trung, vô định
Nó thòng xuống định thắt cổ cô, cô nắm lấy sợi dây chuyền chạy thụt mạng, khi nắm lấy sợi dây chuyền thì chân cô cũng hết đau hẵn, nhưng sao sợi dây kia cứ như có ai cầm rồi rượt đuổi theo cô vậy, nó cứ bay theo cô, rồi uỵt một cái cô ngã lăn ra
Sợi dây nhanh chóng mắc vào cổ cô, phút chốc nó xiếc chặt lấy cổ cô lôi ngược cô về phía sau, lôi lê thân thể suốt một đoạn, cô cầm lấy sợi dây thừng trên cổ đôi chân quẩy đạp ho sặc sụa
Càng tháo nó ra nó càng xiếc chặt, khiến bản thân cô không thở được mà mặt mũi không còn tý máu
Theo truyền thuyết bên Nhật kể rằng...nếu bạn vừa đi vừa đếm bậc cầu thang, khi đếm đến số 13 thì đó cũng là lúc ác quỷ sẽ giết chết bạn, vì không hề có bậc thang số 13 tồn tại, thường các kiến trúc sư chỉ xây một dãy cầu thang 12 bậc hoặc ít hơn, không có bậc 13, nhưng nếu xui xẻo, bạn cứ thử đi nhé, ở bậc số 13 sẽ có một con quỷ đứng đó đợi bạn!
Khải Minh lên gọi cô, đi khắp nơi cũng không thấy Như Hoa đâu, móc điện thoại gọi thì không bắt được tính hiệu, hắn tức giận đấm tay vào không trung chửi thề một tiếng, bỗng từ phía sau nghe một tiếng thét, là Như Hoa
Hắn chạy thụt mạng về phía ngược lại, đi ngang thấy dưới sàn máu tươi rỉ khắp nơi, đôi môi hắn run run gọi
"Như Hoa! Như Hoa à...! Em ở đâu Như Hoa?"
Rồi theo vệt máu mà chạy, chảy máu thì chắc bị thương không nhẹ rồi!
Tim hắn đập mạnh, hắn sợ, sợ cô bị thương sợ cô đau, sợ đến tay cũng run cả lên
Chạy được một quãng thấy cô ngồi dưới đất vùng vẫy, hai tay tự bóp cổ mình, mặt xanh xao, hắn vội vàng gỡ bỏ tay cô ra
"Như Hoa à! Như Hoa à!"
Rồi vội vàng ôm cô vào lòng
"Không sao rồi! Không sao!"
Cô thở gấp, như sắp chết đến nơi, hai tay bấu víu vào Khải Minh như chết đuối gặp phao
Khải Minh sờ lên cổ cô hỏi
"Sao em lại tự bóp cổ mình thế kia?"
"Khụ khụ...Khải...Minh....à! Đi...Chúng ta đi thôi! Đi tìm cô gái kia!"
"Cô gái kia? Là ai?"
"Có một cô gái có thai! Cô ấy cũng ở đây! Ở đây rất nguy hiểm, cô ấy sẽ chết mất!"
Khải Minh bế xốc cô lên rồi dịu dàng nhìn cô nói
"Em nằm đấy đi! Anh đưa em ra khỏi đây!"
Cô nằm thim thíp mệt mỏi mà lơ mơ đôi mắt
Khải Minh bế cô trên tay không ngừng chạy, chạy xuống cầu thang kêu rầm rầm, mồ hôi nhễ nhại ra, đôi mắt cương nghị, cái bệnh viện lớn như vậy, tìm đến bao giờ chứ?
"Chết tiệt!"
Hắn dừng chân lại rồi thở hổn hển, Như Hoa biết Khải Minh rất mệt, bế cô còn chạy như thế thì ai mà không mệt, cô mở miệng
"Bỏ em xuống rồi anh đi tìm cô ấy đi!"
"Đừng nói nữa! Không đời nào anh bỏ em lại! Em là đồ ngốc à?"
"Sẽ mệt lắm!"
"Nằm im, kệ anh! Anh tìm cô gái kia cho em là được chứ gì?"
Phía sau tiếng bước chân từ từ chậm rãi tiến lại
"Khải Minh! Khải Minh là em phải không?"
Khải Minh quay lại ngạc nhiên gọi
"Chị hai! Sao chị lại ở đây?"
Như Hoa hốt hoảng chỉ chỉ tay lên người cô ta rồi lấp bấp nói
"Nó...nó...nó đang ở sau lưng cô!"
"Ai? Là ai?"
"Con quỷ đó! Đừng mà!"
"Nó! Phía sau! Phía sau..."
Như Hoa trợn mắt lên tay chỉ chỉ phía sau cô gái kia, Khải Minh nhìn mà mặt ngẩn cả ra, làm gì có ai như là Như Hoa nói, cô ấy mê sảng hay sao?
"Chị hai! Sao chị lại ở đây? Chị đến đây làm gì?"
Chị hai của Khải Minh, Lâm Khải Mi
Cô ấy từ từ quay lại, mặt đối mặt với một bóng đen, nó giơ móng vuốt dài ra ngoe ngoãy trước mặt cô ấy, Khải Mi gương mặt bình tĩnh, tay còn vuốt ve cái bụng bầu, từ từ nhả ra từng từ
"Cô muốn gì? Nói đi!"
Khải Minh trợn mắt lên ngạc nhiên lần 2, hỏi lấp bấp
"Chị...chị hai à! Chị nói chuyện với ai vậy?"
Khải Mi đưa ngón tay lên môi ra dấu im lặng với Khải Minh, rồi quay lại nói chuyện với cái bóng đen kia tiếp
"Cô nói gì đi chứ?"
Cái bóng đen kia đưa tay lên tự sờ sờ vào bụng mình rồi cúi đầu nói nhỏ
"Con tôi! Con tôi!"
Khải Mi thấy thế liền hỏi
"Cô đang mang thai sao?"
Cô ta liền gật đầu, tay xoa xoa bụng mặt buồn rũ rượi
"Tôi...Tôi có lỗi với nó!"
Khải Mi sắp làm mẹ, cũng hiểu phần nào cảm giác mang trong mình một sinh linh bé bỏng, cô liền tiến lại gần hơn mà hỏi
"Cô nói đi! Có phải có chuyện gì không?"
"Tôi...Tôi...không xứng đáng làm một người mẹ! Tôi có chết cũng cảm thấy ân hận, tôi...thành quỷ cũng không tha cho hắn!"
Nó gào thét lên khiến Khải Mi giật mình
"Hắn? Là...ba của đứa trẻ trong bụng cô sao?"
"Hắn không xứng đáng làm ba của con tôi! Hắn là một thằng đàn ông đồi bại, khốn nạn nhất trên đời này! Hắn đã khiến tôi phải chết một cách tức tưởi, còn cả đứa con chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời này! Hắn sẽ phải chết!"
"Hắn ta là ai? Cô có thể nói cho tôi biết không?"
"Hắn ta! Là con trai của một gia đình giàu có, 10 năm trước...Tôi vẫn còn là một thiếu nữ, tôi vô tình là điểm nhắm của hắn, trong thời gian cắp sách đến trường, hắn tiếp cận và gạ gẫm tôi, trái tim thiếu nữ chưa một lần yêu, tôi bắt đầu rung động trước những lời nói ngọt ngào đường mật của hắn!"
"Ngày đêm tôi yêu hắn! Nhớ hắn, đến điên cuồng hoang dại, một ngày...hắn nói với tôi! Hắn muốn cùng tôi bỏ trốn, hắn nói gia đình hắn không cho phép chúng tôi qua lại, tôi tin, cô biết đấy! Tôi yêu hắn đến nỗi tôi có thể chết vì hắn, tôi đã bỏ nhà ra đi trong đêm, trên người chỉ mang theo một bộ quần áo, tôi đã nuốt nước mắt từ bỏ cả gia đình, từ bỏ cả tương lai chạy theo tiếng gọi của tình yêu
"Khi tôi đến thì đó là một ngôi nhà trên một khu đất rất lạ, xung quanh toàn cây cối rậm rạp, tôi không biết đó là đâu! Và khi đó tôi nhận ra...hắn dụ dỗ tôi đến đó chỉ để làm mấy trò chơi tiêu khiển của hắn và lũ bạn biến thái của hắn!"
"Chúng nhốt tôi trong phòng, toàn chuột và gián, ẩm ướt và dơ bẩn, hắn mặc sức để lũ bạn khốn nạn của hắn cưỡng bức tôi, đánh đập tôi! Xem tôi còn không bằng một con chó, hết tên này rồi lại tên khác dày vò thân xác của tôi! Cả ngày lẫn đêm"
"Hắn uống say liền lôi tôi ra mà đánh, đánh rồi chửi, hắn đã cá cược với lũ bạn rằng tôi có thể ngủ với 10 thằng đàn ông trong một ngày, bọn họ thay nhau mà cấu xé tôi, tôi khóc, tôi gọi ba mẹ anh chị đến để cứu tôi! Nhưng tôi thừa biết rằng là vô ích, tôi đã yêu nhầm người, tin nhầm người!"
"Tôi đã quỳ xuống và cầu xin hắn, tôi nói...Tôi đã mang thai, trước khi bỏ nhà theo hắn, nhưng sao...Tôi chỉ nhận được một cái nhếch môi đầy khinh bỉ"
"Mày ngủ với cả chục thằng chưa đã hay sao mà còn nói mớ thế hả? Thai nghén gì cái loại điếm như mày! Hay tao kêu tụi nó vào chơi với mày cho đỡ buồn?"
"Tôi hỏi hắn tôi đã làm gì nên tội? Hắn mới trả lời...vì tôi là niềm ao ước của nam sinh trong trường, hắn muốn tôi phải tàn lụi đi để em gái hắn hả giận! Ừ thì cho em gái hả giận, suy nghĩ của hắn tàn đến mức này hay sao? Tôi cũng là một con người mà! Với lại tôi đang mang thai con của hắn!"
"Đến lúc tôi đã cạn kiệt sức lực, tôi đã chết dần chết mòn trong căn phòng tối tăm kia, tôi đã khóc rất nhiều, tôi đã hứa với lòng rằng sẽ ôm đứa con chưa kịp sinh ra này quay trở lại trả thù!"
"Hắn và lũ bạn kia lôi xác tôi đến một công trường gần đó, chôn vùi tôi dưới lớp đất xi măng lạnh lẽo kia, nặng nề và lạnh, tôi không thấy đau nữa, không thấy tổn thương nữa, chỉ có thù hận!"
"Tất cả đám người đó đã chết, tôi đã giết từng người một, nhưng...còn hắn, tôi không giết hắn được, ba mẹ hắn là thầy pháp, họ gặp tôi là đánh tôi, đuổi tôi! Họ bảo vệ con trai họ nhưng không hề suy nghĩ đến người khác
"Tại sao hả? Rốt cuộc tôi đã làm sai những gì? Yêu một người là sai sao? Hay vì tôi quá ngu ngốc?"
Như Hoa vội tiếp lời
"Yêu một người là không sai! Nếu như...Người ấy không biết trân trọng, thì cô cũng không sai! Mà là họ sai!"
Trên tầng thượng kia một bóng người nhìn xuống phía cô mỉm cười khẽ hỏi dẫu rằng cô không nghe được
"Thật không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc