Cô Dâu Thứ Bảy - Chương 30

Tác giả: cungthienyet

Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng chiếu vào tấm rèm cửa, gió khẽ đung đưa, ánh sáng chiếu qua khe màn làm mi cô khẽ giao động, tay chân cô bỗng một phen đau nhức, hạ bộ cũng đau, kí ức bỗng ùa về, thì mới nhớ ra đã làm những việc "xấu xa" gì, miệng cô nhoẻn cười, quơ tay cột vội chùm tóc rồi bước ra cửa sổ, ngắm nhìn bên ngoài, bỗng dưng phía sau ai đó khụ khụ hai tiếng
Quay người lại thì mới nhận ra đấy là Tiểu Hoan, nó nhìn cô tặc lưỡi
"Chậc Chậc...tôi chưa 18 đấy! Anh chị có biết không?"
Cô đỏ mặt rồi lấy tay che mặt lại ấp úng nói
"Ai đã làm gì đâu! Nói gì thế không biết?"
"Ây ây! Đã làm việc xấu còn giả vờ! Hơ hơ bọn người lớn các người đúng là có nhiều trò để chơi thật đó!"
"Này! Trẻ con thì phải biết nghe lời người lớn chứ! Đừng có mà nói bậy bạ!"
Cô chạy nhanh vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi che mặt cười một mình, còn nhớ lại những gì Vương Nguyên nói lúc tối mà lòng rạo rực
Tiểu Hoan ở bên ngoài chép chép miệng thầm cảm thán
"Đã nghiện lại còn ngại! Thích thì nói thích đi! Sỉ diện cái gì chứ? Người lớn lúc nào cũng khó hiểu!"
Rồi nó lặng lẽ chui vào cái đồng hồ cổ, không thèm quan tâm đến cô nữa, nói nhiều quá mắc công cô lại mách hắn thì có phải đời nó tàn không, phải biết thức thời chứ
Lát sau tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ríu rít chạy ra, vừa mở máy đã nghe thấy tiếng bên kia vọng qua
"Này Như Hoa! Em định để anh trong đây một mình đấy à? Em không có lương tâm gì cả!"
"Khải...Khải Minh...? Là Khải Minh à?"
"Cả giọng anh em cũng quên luôn rồi sao?"
Giọng hắn đầy thất vọng, kèm theo tiếng thở dài
"Khải Minh sao...sao anh lại biết số điện thoại của em?"
"Chuyện đó không quan trọng! Bây giờ chuyện quan trọng hơn là anh đang đói! Sắp chết vì đói rồi đây! Nấu cái gì cho anh ăn đi!"
"Nhưng...nhưng mà...chẳng phải nhà anh có rất nhiều người làm hay sao? Còn mẹ anh, còn bao nhiêu là nữ sinh thích cậu đấy còn gì?"
"Không nhưng gì hết! Tôi không thích họ! Tôi thích em thôi! Em không vào cũng được! Vậy tôi không ăn nữa, tôi có mệnh hệ gì thì xem em có cắn rứt lương tâm không?
Mà nói nhỏ nhé! Tôi thích ăn cháo tôm! Thế nhé!"
"Tút...tút...tút..."
Nói đến đó hắn cắt ngang điện thoại, cô chỉ biết ú ớ chưa kịp từ chối thì đã bị tắt, giờ không đi cũng không được! Chắc là Vương Nguyên không biết đâu! Thôi thì đi vậy
Cô mặc một bộ váy trắng dài, xỏ đôi gót, đội thêm một cái nón rộng, tay cầm một hộp đồ ăn, xải chân ra khỏi cửa, không quên đã xin phép mẹ chồng trước khi đi, bước ra khỏi cổng cô hô to với bà vú
"Vú ơi cháu đi đây! Hôm nay vú xinh đẹp quá đi!"
Bà vú đang cắt tỉa mấy cành hoa, bỗng ngẩn mặt lên bất ngờ thắc mắc rồi cũng mỉm cười
"Thiếu phu nhân hôm nay cũng xinh lắm!"
"Dạ...."
Cô vừa chạy vừa nhảy, vui vẻ mà đi, bà vú nhìn theo rồi mỉm cười, vừa thương lại vừa tội cho cô, cô xinh đẹp lại đáng yêu, gả cho Vương Gia cũng được xem là có phước, nhưng không may thiếu gia nhà họ đã qua đời, lúc còn sống Vương Nguyên cũng rất yêu thương bà, là bà chăm hắn từ nhỏ, tuy hơi bướng bỉnh nhưng đổi lại rất tốt bụng, hay ăn chơi nhưng không hề làm xấu đi hình ảnh gia đình, thiếu gia được xem như là viên ngọc quý của Vương Gia, còn Vương Thiên...Hắn ăn chơi gái gú lại còn không xem ai ra gì, rõ là hai anh em nhưng lại trái ngược nhau
Hôm nay cô chịu ra đường rồi cả nhà ai cũng vui, cứ tưởng cô sẽ bị trầm cảm mà nhốt mình mãi chứ, không thể nghĩ đến có một ngày cô trở nên vui vẻ mà ca hát như thế, xem như là chuyện vui
Lại là chuyến xe buýt đấy, hằng ngày cô đi học, trên xe mọi người xôn xao bàn tán chuyện liên quan đến trường cô gần đây, họ cứ kẻ thêm người bớt, nói luyên thuyên không ngớt lời
"Này...cháu tôi nó học ở trường đấy! Ôi thôi con bé học sinh kia nó chết thảm lắm, đầu còn cắm vào bồn cầu luôn, người bị rạch nát hết, tóc bị cắt sạch, vết thương sâu tận da đầu cơ, ôi thôi khiếp lắm!"
Một bà lại tiếp lời
"Đây đây! Chuyện này mới ghê đây! Thằng bé cháu nhà tôi làm pháp y đây! Nó bảo trên cổ con bé quấn một ít tóc, xét nghiệm ADN mới bất ngờ nhé! Tóc đấy của một con bé mất tích cách đây 10 năm rồi! Ghê chưa? Mất tích lâu rồi mà giờ không biết chui ở đâu ra mà giết người ta đấy! Trời ạ! Khủng khiếp quá!"
Các bác các mẹ cứ bâu vào mà bàn tán, cô thì ngẩn mặt ra miệng lẫm bẫm
"Cô gái mất tích 10 năm, cô ta có phải là cô gái kia không?"
Xe dừng ở trạm, cô bước xuống, chạy vào bệnh viện, khi vừa đến cửa thang máy thì cũng may thang máy vừa mở ra, nhưng bên trong không có người, cũng tốt, không có người lên nhanh hơn, cô bước vào thì gọi cho Khải Minh
"Alo...phòng số mấy vậy? À tôi biết rồi! Tôi đến rồi! Có đem cả cháo nữa!"
Cô cúp máy rồi mới nhấn số
Thang máy chuẩn đóng lại, thì tự dưng lại mở ra, cô đảo mắt ra bên ngoài nhưng không thấy ai, cô gọi to
"Có ai chờ thang máy không ạ?"
Không thấy ai và cũng không ai trả lời, cô nhấn nút đóng cửa
Lúc cửa sắp đóng, một cô gái đứng trước cửa cúi mặt xuống đất, qua khe của cô thấy nó cười với cô còn nói
"Tao sẽ đợi mày ở trên kia!"
"Tao sẽ đợi mày ở trên kia!"
Khi cánh cửa thang máy vừa khép lại, một làn hơi lạnh phả vào mặt cô, cái cảm giác sẽ có một con quỷ đứng ở trước cửa thang máy đợi cô, cái cảm giác chỉ biết đứng đó và chờ đợi, không thể chạy, cũng không thể trốn, chỉ biết khi cánh cửa mở ra, một thứ gì đó thật khủng khiếp sẽ tóm lấy cô, một thứ gì đó mà cô không thể biết trước được
Cô đưa ngón tay rung rung lên bấm một con số khác, không phải là số lầu Khải Minh đang ở, cô không muốn dẫn con quỷ đó đến làm hại cậu, cô bấm bừa một số, thở gấp gáp, thang máy từ từ di chuyển, cô cảm thấy giống như có ai đó đang nhìn mình vậy, cô xoay quanh nhưng vẫn không thấy gì, trong thang máy chỉ còn một mình cô
Thang máy mở cửa ra ở tầng 9, một người phụ nữ mang thai đang đứng đợi, cô mở mắt trừng trừng, giơ tay ra hiệu cho người phụ nữ ấy đừng vào, nhưng cô ấy không để ý, bước vào thang máy cũng với cô, phía sau lưng người phụ nữ ấy là một cái bóng đen, tóc xõa dài, cúi đầu xuống, đôi chân không chạm đất, từ từ ngước mắt lên, đôi mắt trắng dã khiến cô muốn thót tim, người phụ nữ kia vào rồi bấm số tầng, còn cái bóng đen kia vẫn đứng trước cửa không vào, miệng nó gầm gừ gầm gừ, không hiểu sao nó lại không vào, có lẽ nó sợ phụ nữ có thai ư? Hay vì một lí do nào đó?
Cô xoay nguội bắt chuyện với cô ta
"À chào cô!"
Cô ta liền cúi đầu chào lại
"Chào ạ! Có gì không ạ?"
Khi cô ấy xoay người qua cô mới để ý, trên vầng trán cô ta tỏa ra ánh hào quang rất chói lọi, người tràn ngập sinh khí, nếu đoán không lầm chắc chắn cô ấy ăn ở rất có đức, vả lại còn là người có tấm lòng từ bi, chắc hẳn là người có tu hành, căn tu rất sáng, cô mới mỉm cười
Người ta bảo không sai, là người ăn ở tốt không sợ ma quỷ gõ cửa nửa đêm
"À! Cũng không có gì! Tôi thấy chị mang thai còn xách nhiều đồ, tôi muốn xách phụ! Chị không ngại cứ đưa tôi!"
"À cũng không nặng lắm đâu! Chỉ là một ít quần áo và bánh trái thôi! Tôi đem vào cho lũ trẻ trong khoa nhi!"
Cô ấy nở một nụ cười nhẹ, rất dịu dàng và hiền hậu
Rồi tiếng cửa thang máy cũng mở ra, cô ấy cúi đầu chào cô
Như Hoa lại bấm lại tầng như cũ, cô phải lên xem Khải Minh thế nào rồi, không biết có gặp chuyện gì không
Khi lên đến cô chạy một mạch ra, không quay đầu nhìn lại, nhưng khi cô chạy lại nghe vang lên tiếng bước chân của hai người, giống như chạy song song nhau, chạy nhanh thì nó cũng nhanh, cô đi chậm lại thì nó lại chậm rãi lại, cô dừng hẵn nó cũng nín lặng, tiếng thở của cô từ từ chậm lại, giờ không còn nghe thấy gì, hành lang không một bóng người, khu này là khu vip, cái tên Khải Minh chết tiệt đó lại chơi sang mà bao luôn cả khu, để bây giờ cô đơn độc đứng ở đây, không một ai qua lại, cô nuốt nước bọt rồi mới rảo bước đi, giờ chỉ còn nghe tiếng bước chân mỗi mình cô
Thay vào đó là một giọng hát cất lên, thủ thỉ, nhỏ nhẹ và nhẹ nhàng, giống như một cơn gió nhẹ, tiếng hát cứ như thổi vào tai cô, mồ hôi bắt đầu chảy ra, tay cầm hộp cháo bây giờ đã ướt mồ hôi, cố nhắm mắt mà đi, một đoạn nữa thôi là đến phòng Khải Minh rồi, một chút nữa thôi
Tiếng giày cô nện xuống nền kêu lộp độp, khu hành lang vắng tanh, các phòng đều đóng chặt cửa, sao giờ này bác sĩ y tá không thấy một ai thế này, bệnh viện gì mà lạ thế không biết
Cô chạy nhanh đi, chạy nhanh thật nhanh, chạy ra rồi chạy vào, lạ thật đấy! Không thấy ai thật sự, cô gọi thử xem có ai trả lời không
"Xin hỏi...có Ai không ạ?"
Không ai trả lời cô, chỉ có sự im lặng bao trùm, càng lúc mồ hôi cô đổ ra càng nhiều, càng lúc càng thấy sợ
Sao cô đi mãi mà không thấy ai thế nhỉ, hay là lên nhầm lầu rồi?
Cô móc điện thoại ra rồi ấn số gọi Khải Minh
"Alo"
"Alo Khải Minh!"
"Như Hoa! Em đang ở đâu vậy?"
"Em...em đang ở lầu 5 đây! Lầu mà anh nằm ấy!"
"Sao lạ thế? Anh đang ở lầu 5 đợi em đây! Ngay cửa ra vào thang máy đây!"
"Cái gì? Sao lúc nãy em bước ra lại không thấy anh?"
"Khải Minh à! Sao bệnh viện này lạ thế? Em không thấy ai cả, không thấy bác sĩ hay y tá gì cả!"
"Như Hoa à! Em nói gì vậy! Bệnh viện này là bệnh viện lớn, bác sĩ bệnh nhân tấp nập mà!"
Cô xoay quanh nhìn rồi nhỏ giọng hỏi
"Bệnh viện anh nằm có phải là Y Vũ không?"
"Bệnh viện anh nằm là bệnh viện Thạch Lam! Bệnh viện Y Vũ đã bị bỏ hoang từ lâu rồi mà!"
Cô chợt quỳ xuống, thở gấp, vậy là bị con quỷ đó dẫn đến đây rồi, vậy người phụ nữ trong thang máy kia là ai? Bệnh viện bỏ hoang thì làm sao có người?
"Trời ơi!"
"Alo Như Hoa? Alo...."
"Alo..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc