Cô Dâu Thứ Bảy - Chương 05

Tác giả: cungthienyet

Hắn liếm máu đang rỉ ra của cô, bỗng "phèo"
Hắn phun ra, giơ tay quẹt miệng, mặt khó chịu gắt
"Máu nhiễm bẩn rồi! Khó uống quá!"
Hắn đứng dậy đưa tay bóp cằm cô tức giận quát
"Tại sao lại để người khác động vào người hả?"
Cô nhăn mặt bán sống bán chết lắc đầu, môi khẽ mấp máy muốn nói gì nhưng không được
Hắn nhìn cô đau khổ đôi môi mỏng khẽ nhếch lên
"Chúng ta nên động phòng thôi! Nào....."
Hắn buông cằm cô, đôi tay trở nên mềm mại mơn trớn gò má cô, từ từ từ từ trược xuống cổ cô
Rồi lại xuống xương quai xanh, và dừng lại ở vai cô, hắn trược váy xuống ôm trọn người cô, vùi mặt vào cổ hôn cô
Đôi tay nắm khóa kéo sau lưng cô từ từ kéo xuống,
Cô nhẹ nhàng lòn tay xuống gối móc ra một con dao nhọn được làm từ ngà voi tẩm máu cô, cô giơ tay lên
"Xoẹt......"
Tay cô bị hắn bắt lấy, môi hắn vẫn nằm trên cổ cô, miệng hắn nhếch lên, mắt lia qua cổ cô
" Rắc......"
Cổ tay cô rắc một tiếng bị hắn bẻ gãy, cô đau đớn nhưng lại không hề phát ra âm thanh rằng mình đang đau đớn
Hắn nhẹ nhàng chụt lên má cô một cái rồi kề sát tai cô thì thầm
"Cô nghĩ tôi có thể bị mắc lừa sao? Cô dâu của tôi!"
Cô buông dao rớt lên nền nhà kêu leng keng
Cô không giết được hắn thì trước sau gì cũng bị hắn bức chết, cô sẽ tự tử
Hắn tát vào mặt cô một phát khiến cô ngã nhào xuống sàn
Hắn lạnh lùng
"Định cắn lưỡi tự tử sao?"
"Không muốn giết tôi nữa à?"
Cô quẹt máu trên miệng rồi đứng dậy, lại tiếp tục ngồi lại vào giường, vẻ mặt không chút sợ hãi
Hắn thấy thế vỗ tay bốp bốp mỉm cười nhìn cô
Quả thật không thể xem thường người phụ nữ này! Cô ta có khả năng đặc biệt hơn người khác, quả thật như hắn nghĩ, cô không ngây thơ trong sáng chút nào, có thể sống sót đến bây giờ nếu không nói là cô ta rất ranh ma chẳng nhẽ lại nói là số cô ta may mắn à? Cô ta diễn kịch rất khá!
Hắn kề sát mặt cô khẽ gọi
"Cô muốn giết tôi thì phải sống tiếp chứ! Sao lại muốn chết! Tôi chơi chưa đủ mà!"
Cô vẫn ngồi đó im lặng chẳng nói gì, nếu giết được hắn sau này cô sẽ thoát khỏi số kiếp thấy ma và sẽ sống một cuộc sống bình thường như bao người khác
"Tôi sẽ giết anh!"
Hắn vỗ tay mỉm cười
"Tốt lắm! Thế mới xứng đáng làm cô dâu của tôi chứ!"
Hắn bóp cổ cô, nhấc bổng người cô lên không trung, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào khuôn mặt tím tái của cô thật rất hài lòng
Hắn quăng cô vào tường khiến cô bất tỉnh nhân sự
Hắn phủi tay rồi bước đi
"Tôi chờ xem cô dùng cách gì giết tôi! Cô dâu hỗn láo! "
Sáng sớm ba mẹ hắn Vương lão gia và Vương phu nhân đã sai gia nhân đến phòng hắn xem động tĩnh
Thật không thể tin được là cô còn sống, họ vừa bất ngờ vừa vui, sai gia nhân đem quần áo thay cho cô, đem đồ ăn cho cô, vàng bạc trang sức cô đều được họ cung cấp không thiếu một thứ gì
Cô được gia nhân đưa về nhà mẹ đẻ thăm nhà theo truyền thống, ba mẹ cô hết sức sửng sốt, chị tưởng cô đã chết mất xác rồi chứ không nghĩ cô lại trở thành bà hoàng thế này
Lòng đố kỵ lại nổi lên, chị cô hối hận lắm! Đáng lẽ người hưởng hạnh phúc là mình mà không ngờ em mình lại hưởng
Chị cô thấy thế liền thông đồng với ba mẹ đánh ngất cô rồi nhốt vào kho
Chị cô lột hết đồ cô đeo lên người và thay thế cô trở về nhà họ Vương thay cô làm dâu
Hai chị em sinh đôi giống nhau như hai giọt nước nên chẳng ai nhận ra, nhưng lại có một người nhận ra...

Chương 6
Chị cô chui vào xế hộp ba mẹ chồng cô chuẩn bị cho cô, Như Ngọc vui vẻ kêu tài xế chạy về
Như Hoa bị đánh mạnh vào gáy bất tỉnh giờ tỉnh lại cảm giác đầu đau vô cùng, cô mở mắt ra đã thấy nằm trong nhà kho
Cô đập cửa thì nhận ra đã bị khóa trái cửa bên ngoài, cô gọi to
"Ba.... mẹ......!"
"Chị Như Ngọc.....!"
Cô có gọi khàn giọng cũng chả ai trả lời, họ bắt nhốt cô ở đây và bây giờ chị cô đã đến Vương gia
Cánh cổng to lớn mở ra trước mắt khiến cô thấy được căn biệt thự to lớn huy hoàng tráng lệ như một tòa lâu đài
Chị cô từ nhỏ đã chán ghét cuộc sống nghèo khó, đây quả thực là thiên đường dành cho cô
Cô bước xuống xe vào nhà như một bà hoàng, vừa vào đến nhà đã quát đám gia nhân
"Đem nước lên phòng cho tôi rửa chân! Nhanh! "
Đám người giật mình gật đầu rụp rụp sợ hãi bê chậu nước lên phòng
Nhờ đó Như Ngọc mới biết đâu là phòng Như Hoa hay ở, cô là một người thông minh cô biết cô không thể có một sơ suất gì
Cô phất tay bảo đám người làm lui ra, cô vòng quanh căn phòng lộng lẫy như phòng hoàng gia này thầm cười sung sướng
"Phát tài rồi! Quả thật bây giờ mình là một bà hoàng!"
Bỗng cô thấy rùng mình, có cái gì đó lạnh lạnh lướt qua xương sống cô, cô nhìn quanh thì chẳng thấy gì, lông tơ cũng dựng hết cả lên
Cô khoan thai leo lên giường ngồi vuốt vuốt tấm rèm giường được làm bằng tơ lụa thượng hạng mà mát tay
Cô nằm xuống nhắm mắt hưởng thụ
Cộp......Cộp......Cộp........
Dưới giường có cái gì đó kêu cộp cộp......
Cô mở mắt ra nhìn lên cái đồng hồ lắc treo trên tường đã 22 giờ đêm, cô thấy hơi sợ sợ, giơ tay mở đèn lên sáng choang
Cô nằm xuống nhắm mắt
Cộp......Cộp.......Cộp.......
Ực.......là tiếng móng tay gõ vào cái gì đó bằng gỗ phát ra âm thanh, cô lấy chăn đắp lên cho đỡ sợ
"Nghe nhầm thôi! Đúng rồi!"
Cái đồng hồ lắc treo trên tường bỗng kêu
Beng......beng.......beng
Rồi dừng lại, cô hơi bất ngờ ngồi dậy tiến lại gần, cô giơ tay về phía cái đồng hồ rồi khều khều cái quả lắc
Cô thấy nó không lắc nữa nên lấy tay lắc lắc nó, bỗng có cái gì đó đen đen lòi ra, cô thắc mắc liền nắm lấy rồi kéo kéo ra
Nó dài dài đen đen, cô buông ra lùi lại sau hai bước rồi hét to
"Tóc người!....."
Chùm tóc thụt vào trong, có cái gì đó tròn tròn trồi lên, đưa cặp mắt trắng đục nhìn cô
Cái miệng rộng rộng cười cười
Cô lùi lại mặt cắt không còn giọt máu, loạng choạng ngã về phía sau, ngồi lên giường miệng không ngừng quát
"Biến đi! Biến đi! Đừng lại đây!"
Cô cảm thấy chân cô như có cái gì đó lạnh lạnh nắm lấy
Cô nhìn xuống
Một cánh tay không héo đang nắm lấy chân cô, nó chui từ gầm giường ra, tóc xoã dài mặc một bộ đồ rách nát, người teo tóp, giọng the thé nói với cô
"Cô dẫm lên tay tôi rồi! Cô gái!"
Cô hét to nhảy về phía trước nhưng lại bị nó nắm chân đứng một chỗ, cái đầu lăn rù rù lại phía cô, mặt nó lần trước bị Vương Nguyên đánh tét một đường dài, nó ôm hận tìm cô quyết trả thù, nhưng chị cô là Như Ngọc đến thay
Cái đầu tóc bù xù lăn lại há to miệng
Bỗng....." tách "
Vương Nguyên búng tay làm cái đầu và xác khô kia đang nhe răng bỗng dừng lại đưa ánh mắt thăm dò về phía hắn
Hắn ngồi trên cửa sổ chẳng buồn nhìn họ, nhếch mép nói
"Sao hả?Ăn đi chứ!"
Thế là chẳng chút nể nang mà cắn vào người Như Ngọc, cô đau đớn la hét rồi bỗng
Rầm........
Cánh cửa phòng bật mở, Như Hoa đứng thở hỗn hễn mồ hôi nhễ nhại
"Buông chị tôi ra!"
Cô chạy lại, ngang của sổ chỗ hắn ngồi cô bị hắn luồn tay qua ôm lại, cô giẫy dụa hét lên
"Sao không cứu chị tôi! Đồ cầm thú!"
Hắn ôn nhu nhìn cô, xiếc chặt vòng tay, tay cởi áo cô dúi mặt vào ngực cô hôn ngực cô thì thầm
"Việc gì phải cứu cô ta! Em mới là vợ anh!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc