Cô dâu không nên là em - Chương 39

Tác giả: Phong Cảnh

-‘’ Này em trai , Cậu muốn làm cái gì vậy ? ‘’ A Nghĩa khơi mào mi, tựa hồ như đoán được dụng ý của Lăng Dục Vĩ.
Quả nhiên , Lăng Dục Vĩ hướng hắn cười thần bí , vỗ nhẹ nhẹ đầu Cần Cần.
‘’ Muốn làm cho vợ tôi quay về bên tôi , phải nhờ cô nhóc thôi .A Nghĩa , đem Cần Cần cho tôi mượn một ngày đi ? ‘’

-‘’ Oa , Chú , nhà chú giống như toàn lâu đài ý, thật đẹp a !’’ Cần Cần tiến đến Lăng gia, lập tức bị toà nhà trang nhã cùng sang trọng mê hoặc .
-‘’ Chú sẽ cho cháu nhìn công chúa xinh đẹp trong toàn thành, lại mang cháu đi ăn một bữa tối thật là ngon, được không nhỉ ? ‘’
Bởi vì hắn mang văn kiện học bổng đến nhà cô nhóc, cho nên cha mẹ bé ngàn ân vạn tạ liền đáp ứng Lăng Dục cho Cần Cần đến nhà hắn ăn tối , thuận tiện giáp mặt nói lời cảm tạ đến người có công lao nhiều nhất – Hàn Thấm.
Vì thế, cô bé vừa vào đến ngôi nhà xa hoa liền chính mình ảo tưởng . ‘’ Chú, tòa lâu đài này có quốc vương sao ? ‘’
-‘’ Đương nhiên là có chứ .’’ Ba hắn ở trên thương trường sắc bén có tiếng, đảm bảo là có thể sánh với vị quốc vương giàu có nào đó.
-‘’ Kia, có hay không có mẹ kế ác độc ? ‘’ Không cần nói nhiều, hiển nhiên là Cần Cần đang nghĩ đến công chúa bạch tuyết.
Tuy rằng đây là đại bất kính . Nhưng Lăng Dục Vĩ không khỏi liên tưởng đến mẹ hắn khi nói với Hàn Thấm những câu lạnh nhạt . ‘’ Hẳn là…. Cứ coi như thế đi ? ‘’
-‘’ Kia có hay không…. Công chúa đã trở lại ! ‘’
Lăng Dục Vĩ ngạc nhiên nhìn Cần Cần hai mắt đã sáng lên trông hướng đằng sau hắn , không khỏi cũng xoay người về phía sau xem.
Cửa mở ra, thân ảnh của Hàn Thấm xuất hiện , trên tay cô vẫn còn tập tài liệu chưa buông , vừa thấy hắn cô đã lạnh lùng nói : ‘’ Anh bảo với La Tân nhắn tôi về sớm , có chuyện gì quan trọng sao ? ‘’
Nói đến việc này, cô liền bực mình, La Tân làm việc cho quỹ hội một thời gian, rõ ràng là biết phong cách cùng ý niệm tài sản của Lăng Dục Vĩ, thế nhưng không hiểu vì sao lại cùng nhau kết bạn, bây giờ thì cơ hồ đều đứng về phía Lăng Dục Vĩ , bán đứng người bạn, người cộng sự nhiều năm hoạn nạn là cô đây. Thật là đáng giận mà.
Lăng Dục Vĩ nhìn ánh mắt của cô. Ý bảo cô nhìn Cần Cần đang đứng bên cạnh giới thiệu ‘’ Cô bé là Cần Cần, bởi vì cô bé biết chuyện em đã giúp việc xin học bổng cho nên đến cám ơn em ‘’
Nhìn đến cô bé đang cười vô cùng đáng yêu , Hàn Thấm hoãn hạ biểu tình , thân thể đang cáu giận cũng dần dần được thả lỏng , lộ ra một cái mỉm cười . ‘’ Xin chào , Cần Cần ‘’
Cần Cần nghe được công chúa nói chuyện cùng mình, thanh âm lại ôn nhu làm cho bé rất thích , rất rất sùng bái .’’ Công chúa, chị thật là xinh đẹp nha ! Em là đến cám ơn chị đã giúp cho em có thể đi ra nước ngoài học vẽ tranh , em có quà tặng chị nha !’’
Lăng Dục Vĩ nhướn mi. Nhóc con kêu Hàn Thấm là chị , gọi hắn là chú , này không phải chứng tỏ rằng hắn già ơi là già sao ? Đang muốn sửa lại cho đúng, Cần Cần lại kêu to đánh gẫy suy nghĩ của hắn .
-‘’ Quốc vương bệ hạ ra rồi kìa ! ‘’
Vợ chồng Lăng Phú Quý đang cùng nhau đi ra , thấy cô bé hướng mình nói , ông nghe thấy Cần Cần xưng hô như thế, nét mắt già nua ngẩn ra . ‘’ Quốc vương bệ hạ ? Là nói ông sao ? ‘’
-‘’ Đúng vậy “ Trong ảo tưởng của Cần Cần, người này cực kì giống quốc vương nha. ‘’ Quốc vương, trông quốc vương giống y như trong truyện nha, thật là uy nghiêm ‘’
Này không biết có tính là khen ngợi hay không nhỉ ? Lăng Phú Quý có chút dở khóc dở cười . Bất quá ông không có hứng thú cùng cô nhóc xa lạ này hàn huyên, ông nghiêm nét mặt đối diện với Hàn Thấm nói : ‘’ Sớm như vậy con đã trở về ? Cùng Bách Uy hiệp đàm như thế nào rồi ? Lần này xí nghiệp Hàn thị cũng chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất , trong công ty mọi người đang chờ nhìn vào biểu hiện của con, trăm ngàn lần đừng để cho ba thất vọng ‘’
Nhắc tới chuyện này, Hàn Thấm lại bắt đầu cảm thấy đau đầu, bất quá thần sắc như trước vẫn là bình tĩnh .’’ Con biết, trước mắt hết thảy đều thuận lợi , điều kiện mà chúng ta đưa ra , so với xí nghiệp Hàn thị thì ưu đãi hơn rất nhiều … ‘’
-‘’ A !’’ Cần Cần lại ngắt lời , lần này lên tiếng thì rất khủng pố . ‘’ Mẹ kế, này nhất định là ý xấu của mẹ kế, có đúng như thế không hả chú ? ‘’
Hắn có thể nói đúng không ? Lăng Dục Vĩ khó xử cùng xấu hổ nhìn mẹ hắn đi ra, sắc mặt bà đã chuyển sang trắng bạch.
Một bên Lăng Phú Quý nghe cô bé nói ngôn ngữ trong truyện cổ tích , khóe miệng hơi hơi giương lên. Mà Hàn Thấm thì vội vàng quay đầu đi chỗ khác, sợ chính mình ở trước mặt mẹ chồng phì cười .
Lăng phu nhân biểu tình thật khó coi chất vấn : ‘’ Con cái nhà ai thế hả ? Đang nói mẹ kế là ai ? ‘’
-‘’ Mẹ , cô bé là khách của con. ‘’ Nhìn ra mẹ đã muốn phát hỏa ( kunb0 : muốn há miệng phun lửa =))) ) , Lăng Dục Vĩ lập tức giảng hòa.
Hàn Thấm khó có khi đứng cùng hắn một trận tuyến, đi đến bên hai người một lớn một bé ,một tay che chở Cần Cần. ‘’ Cần Cần là Lăng Dục Vĩ mang đến tìm con, cô bé … Ách, óc tưởng tượng có vẻ phong phú, cho nên thuận miệng nói bậy , không phải là thật đâu ạ ‘’
-‘’ Là như thế thật sao ? ‘’ Lăng phu nhân hí mắt cân nhắc xem có nên đem người đuổi ra hay không.
-‘’ Đương nhiên ‘’ Lăng Dục Vĩ nhìn thấy Cần Cần lại muốn mở miệng nói gì, vội vàng che miệng của bé. Sớm biết rằng sẽ xảy ra chuyện này, hắn sẽ không cổ vũ cô nhóc lầm tưởng đây là toà lâu đài với những nhân vật gì gì đó trong truyện cổ tích.
‘’ Dục Vĩ ! ‘’ Vì tránh cho xung đột. Hàn Thấm hướng cô bé ngầm nháy mắt. ‘’ Chúng ta mang Cần Cần vào phòng đi, không phải là bé có quà tặng muốn tặng cho em ? ‘’
-‘’ Được ‘’ Lăng Dục Vĩ cầu còn không được , thuận thế ôm lấy eo cô, một tay nắm lấy tay bé con , đem hai người vào trong phòng.
Hàn Thấm cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn, toàn thân lúc này đều cứng ngắc, nhưng cũng không thể đem hắn đẩy ra, đành phải ẩn nhẫn .
Lúc này Lăng mẹ đột nhiên lại lên tiếng ‘’Mấy đứa chờ mẹ một chút ‘’
Cái này không chỉ Hàn Thấm, Lăng Dục Vĩ cùng Cần Cần đều cùng nhau cứng người lại.
Lăng mẹ nhìn nhìn bọn họ ba người có bộ dáng giống nhau như đúc, thật có không khí của người một nhà , thế nên cũng lười so đo. ‘’ Mấy đứa …Nói chuyện nhanh nhanh một chút , còn phải đi ra ăn cơm đấy !’’ 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc