Cổ Đại Khó Kiếm Cơm - Chương 65

Tác giả: Thập Tam Sinh

Thẩm Hi nhìn nhìn đồ vật An Khánh Đào mang tới, hai túi đều đựng bông, vải vóc, còn có một ít đường với gia vị mà nàng dặn mua. Mấy đồ này đã chiếm hơn phân nửa hai túi, còn lại là lương thực. Tuy vậy dù sao cũng đã có lương thực, tối hôm đó Thẩm Hi liền nấu ngay một nồi cơm lớn, quả nhiên các đồng chí đã chán ngán thịt cá xử sạch sẽ cả nồi.
Có bông với vải, Thẩm Hi không rảnh rỗi như dạo trước, trước tiên nàng làm cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một cái áo bông, số bông còn lại thì làm 3 cái chăn bông. Trong nhà có thêm 3 người, mấy cái chăn có sẵn không đủ. Vải khá nhiều nên Thẩm Hi chọn vải mềm làm áo trong, mỗi người một cái, còn những cuộn vải dày nặng hơn thì làm thành áo ngoài. Giải quyết xong số vải, trong nhà rốt cuộc ra dáng một chút, không giống như bộ lạc nguyên thủy nữa rồi.
Qua hơn nửa tháng từ lúc An Khánh Đào đến đây, một cỗ kiệu hoa lệ đi tới trước cửa nhà Thẩm Hi. Cỗ kiệu này thoạt nhìn dày nặng hoa lệ hơn cỗ kiệu của Danh Thập Tam, màu sắc cũng khác biệt so với màu sắc dành cho thiếu nữ như cỗ kiệu của Danh Thập Tam dùng. Theo cỗ kiệu đến đây là một đội quân lính, nhưng Thẩm Hi chưa thấy qua quân đội thời cổ đại nên không nhìn ra đây là đội quân thế nào.
Nhiều người đến như vậy nên thanh thế cũng lớn, tất cả mọi người trong nhà đều nghe được. Hoắc Trung Khê không thèm liếc sang bên này một cái, tiếp tục dạy Trịnh Gia Thanh cùng Hoắc Hiệp luyện võ. An Khánh Đào thấy Hoắc Trung Khê không nhúc nhích, chỉ đành đi ra đón, mà An Tu Cẩn ló đầu nhìn một cái xong đã nhanh nhẹn rút đầu trở lại trong phòng.
Cỗ kiệu chạm đất, có cung nữ nhấc tấm mành lên, khung cảnh trong kiệu cùng người ngồi trong chậm rãi lộ ra.
Nói về tướng mạo, nàng ta không phải là quốc sắc thiên hương, thậm chí còn chưa xinh đẹp như Thẩm Hi, nhưng nếu hai người đứng cùng một chỗ, chắc chắn ánh mắt mọi người chỉ nhìn về nàng ta, vì trên người nàng ta có một loại khí thế bức người cùng sự gợi cảm thần bí. Người phụ nữ như vậy rất dễ gây được sự chú ý với người khác giới, vì nếu chinh phục được nàng, sẽ khiến người ta có cảm giác thắng lợi ưu việt, chỉ riêng việc khiến nàng ta đứng cạnh mình cũng đủ tự hào rồi.
Điều khiến Thẩm Hi bất ngờ nhất là bên cạnh nàng ta còn ngồi một tiểu cô nương tầm 6 7 tuổi, dáng ngồi nghiêm chỉnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia không có sự ngây thơ hồn nhiên của một đứa trẻ hay sự linh động hoạt bát, chỉ cần nhìn qua sẽ cảm nhận được quy củ và lễ nghi từ cô bé.
Nữ nhân trong kiệu đi xuống, trên cái áo choàng màu đỏ tím nạm một vòng lông thú trắng tinh, nhìn qua có vẻ trầm ổn lại xinh đẹp không giảm. Điều hấp dẫn ánh mắt người nhìn nhất là đôi giày trên chân nàng ta, đôi giày thêu đế vàng, lụa tím, trên mũi giày thêu một con phượng hoàng, mỏ phượng ngậm một chuỗi ngọc trai, lay động theo mỗi bước chân người đi.
Đỡ cung nữ đứng dậy, nàng ta nhẹ nhàng thi lễ với An Khánh Đào: “Minh Tuyết gặp qua Hoàng thúc.”
An Khánh Đào đưa tay lên làm dáng đỡ, chỉ vào cửa phòng An Tu Cẩn nói: “Tu Cẩn ở trong phòng, cháu tự đi gặp nó đi.”
Tiền hoàng hậu Minh Tuyết cười nhẹ, thần ắc bình tĩnh nói: “Nếu cháu đi vào, chắc chắn phu quân lại muốn trốn.” Dứt câu, nàng ta nhìn về phía Thẩm Hi: “Vị này chắc là ái thê của Kiếm Thần đại nhân, Thẩm Hi Thẩm tỉ tỉ đúng không?” Nói xong, nàng ta cúi người thi lễ với Thẩm Hi.
Thẩm Hi vội đáp lễ, cười nhẹ: “Đúng rồi, ta là Thẩm Hi.” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Minh Tuyết thấy Hoắc Trung Khê không có ý tới đây, thức thời không đi quấy rầy, quay sang nói với Thẩm Hi: “Minh Tuyết bèn không đi làm phiền Kiếm Thần đại nhân, còn xin Thẩm tỉ tỉ thay ta chào hỏi.”
Thẩm Hi gật đầu: “Không sao, ta sẽ chuyển lời.”
Minh Tuyết nói với tiểu cô nương đã được cung nữ ôm xuống kiệu: “Huyên Nhi, chào tam gia gia cùng Thẩm bá mẫu đi.”
Tiểu cô nương cung cung kính kính hành lễ với An Khánh Đào và Thẩm Hi: “Tĩnh Huyên bái kiến Tam gia gia, Thẩm bá mẫu.”
Thẩm Hi nhìn nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn quy củ chào, cảm thấy nàng nhiệt tình không được, lại không thể lạnh nhạt, chỉ đành cười: “Huyên Nhi đúng là một tiểu cô nương xinh đẹp.”
An Khánh Đào tự nhiên hơn, bế tiểu cô nương lên, cười thăm hỏi: “Huyên Nhi, nhớ Tam gia gia không?”
Huyên Nhi chắc thường được thấy hắn nên mỉm cười, lưu loát trả lời: “Dạ nhớ.”
An Khánh Đào quay sang nói với Minh Tuyết: “Để Huyên Nhi ở đây chơi cùng ta một lát, cháu cứ đi vào xem Tu Cẩn đi.”
Minh Tuyết vẫn chưa cất bước, chỉ nhìn về chỗ cửa phòng đang đóng chặt mà cười cười tự giễu, sau đó mới đi vào. Có 2 cung nữ định đi theo nhưng nàng ta phất tay ngăn lại.Đi vào phòng, trong phòng vẫn an tĩnh không có thanh âm gì, An Khánh Đào thấy vậy cũng hơi sốt ruột, nói với Thẩm Hi: “Sư nương, người đi qua nhìn xem có chuyện gì không, ta sợ cháu dâu lỡ nghĩ quẩn thì hỏng chuyện.”
Nghe hắn nói vậy, nàng đã hiểu, loại người như Minh Tuyết từ nhỏ đã được tiếp xúc với quyền lực, một khi bị tước bỏ quyền thế chỉ sợ sẽ vô cùng hụt hẫng, nếu nghĩ quẩn mà phí hoài bản thân thì cũng không có gì là lạ.
Thẩm Hi đi vào trước cửa phòng An Tu Cẩn, nhẹ giọng: “An Tu Cẩn, ngươi có ở đó không? Minh Tuyết...”
Trong phòng vẫn lặng như tờ.
An Khánh Đào gật đầu ý bảo, Thẩm Hi bèn đẩy cửa phòng ra, nhưng vẫn chưa đi vào, chỉ đứng ngoài mà nhìn vào trong. Phòng nhỏ nên đứng ngoài cũng thấy được hết mọi thứ trong phòng, An Tu Cẩn đã biến đâu mất, chỉ có cánh cửa sổ mở toang hun hút gió, Minh Tuyết thì yên lặng đứng giữa phòng. Thấy Thẩm Hi đi vào, nàng cũng không có động tĩnh gì, chỉ ngơ ngác nhìn về chỗ cửa sổ kia.
Thẩm Hi không biết làm sao nhìn người phụ nữ bị Kiếm Thần nhà mình hủy diệt tiền đồ, lại bị phu quân buông bỏ, nàng không biết mình phải nói gì để an ủi nữa, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa. Có một số việc không phải một tiểu nữ tử như nàng nói mấy câu là xong.
Trong phòng ngoài tiếng gió rít không còn một âm thanh nào khác.
“Ta với hắn quen biết từ nhỏ, lúc ta 6 tuổi tiên hoàng hạ chỉ phong ta làm Thái tử phi, người nhà cho rằng đây là vinh sủng cực lớn, mời 8 vị sư phụ đến dạy cầm kì thi họa, cũng quy lễ nghi, nữ hồng. Từ 6 tuổi đến 16 tuổi, 10 năm đằng đẵng chưa một ngày ta được nghỉ, cũng không được ra khỏi cửa nhà một bước. Năm 16 tuổi, hai ta đại hôn, ta vui sướng lên kiệu hoa, hành lễ bái trời đất, thành thân với hắn, khi đó ta lén nhìn qua lớp khăn hỉ, thấy hắn mặc tân lang bào mới tinh, tim đập đến sắp nhảy ra ngoài Ⱡồ₦g иgự¢. Ngồi trên giường hỉ trong tân phòng, ta ngọt ngào chờ đợi phu quân của ta, chờ đợi người nam nhân sắp cùng ta nắm tay chung sống quãng đời còn lại. Ta chờ, chờ...
Chờ đến khi nến đỏ sắp cháy xong hắn vẫn chưa đến. Người ta nói với ta, hắn bỏ xuống tân nương tử ta mà đi vào phòng của nữ nhân hắn thích. Ha ha, tân nương tử thẹn thùng 16 tuổi, thiếu nữ thiên chân ấu trĩ đã biến mất sạch sẽ trong đêm tân hôn đó.
Đêm tân hôn mà phu quân lại không vào phòng mình, còn chuyện nào nhục nhã hơn đối với một tân nương tử? Không ngờ đến khi trời sắp sáng, hắn quần áo xộc xệch bị người của Hoàng hậu đưa đến tân phòng, mà hắn vào phòng rồi vẫn la hét đập phá, gào đến cả hoàng cung đều biết hắn chán ghét Thái tử phi. Lại muốn đối kháng với Hoàng hậu, ở trước mặt những người đưa hắn tới, dùng tấm thân còn vương mùi nữ nhân khác đẩy Thái tử phi xuống giường.
Chịu đựng nhục nhã, miễn cưỡng vui cười, còn phải chia sẻ phu quân với nữ nhân khác, để tỏ vẻ rộng lượng hiền huệ còn phải chủ động chọn lựa phi tử cho hắn, mỗi khi hắn chọc giận Thái hậu ta đều phải khép nép xin lỗi thay, cố gắng duy trì cân bằng hậu cung mỗi khi hắn xằng bậy...
Ta chịu đựng mà sống, cẩn thận chu toàn hậu cung, trả giá như vậy được kết quả gì? Hắn không rên một tiếng ném ngôi vị Hoàng đế xuống mà đi, một chữ cũng chưa để lại cho ta, đến khi Nhị vương phi kiêu căng ngạo mạn đến cho ta dọn đồ ra khỏi Hoàng cung, ta mới biết hắn không chỉ vứt bỏ ta mà còn rũ hết tổ tông, ngôi vị hoàng đế.
Ta đến đây chỉ muốn hỏi hắn hai câu, ta muốn hỏi hắn, Cù Minh Tuyết ta có chỗ nào không phải với hắn, còn một câu nữa, An Tu Cẩn hắn có biết hắn làm ta thất vọng đến nhường nào?”
Lời nói kịch liệt, nhưng khuôn mặt nàng không có phẫn nộ, oán giận, chỉ có vẻ bình tĩnh nhàn nhạt, chỉ có hai hàng lệ trượt dài xuống gò má trắng nõn, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đôi giày thêu, xuống nền nhà.
Thẩm Hi cảm thấy có chút xấu hổ, tình cảnh của Cù Minh Tuyết hiện giờ không chỉ do mỗi An Tu Cẩn tạo nên mà còn có “công lao” của Hoắc Trung Khê trong đó, mà nàng là thê tử của Hoắc Trung Khê, chắc chắn bị Cù Minh Tuyết căm giận không ít. Bây giờ nàng đã ở mặt đối lập với nàng ta, thực sự không nói nên lời, vì dù có nói gì đi chăng nữa cũng sẽ chuyển thành trào phúng mà thôi.
Thấy Thẩm Hi yên lặng đứng ở đó, Cù Minh Tuyết nhanh chóng khắc chế cảm xúc, lau khô nước mắt, miễn cưỡng cười: “Thẩm tỉ tỉ, khiến tỉ chê cười rồi. Tu Cẩn ở chỗ này vẫn tốt chứ?”
Thẩm Hi cũng cười gượng: “Cũng bình thường, chỉ là ở đây kham khổ, hắn luôn vòi vĩnh muốn ăn mấy món ta không thể làm nổi.”
Cù Minh Tuyết cười: “Hắn luôn trẻ con như thế, có cái gì không hài lòng sẽ giận dỗi.”
Hai người mới nói chuyện được mấy câu, đã nghe thấy tiếng nói bực dọc của An Tu Cẩn truyền đến: “Bọn nhãi nhép các ngươi, mau thả lão tử ra, lão tử có ૮ɦếƭ cũng không muốn gặp nữ nhân xấu xa Cù Minh Tuyết kia. Mau buông ra mau buông ra, không thì lão tử sẽ chém đầu chó các ngươi, đừng trách lão tử không nhắc trước...”
“Thẩm tỉ tỉ, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem.” Cù Minh Tuyết đưa tay lên, sửa sửa chỗ tóc mai, khuôn mặt bình tĩnh, dáng đi trang trọng.
Đi ra ngoài, Thẩm Hi thấy An Tu Cẩn bị hai binh lính áp tải đến, đang cúi người giãy dụa, hai tay hắn bị bắt chéo ra sau lưng, như tội phạm bị cảnh sát bắt.
Thấy Cù Minh Tuyết đến đây, hắn nhắm chặt miệng, không nói thêm một lời.
Cù Minh Tuyết đi qua, đưa tay lên, hai binh lính kia lui xuống, chỉ để lại An Tu Cẩn đứng đó. Cù Minh Tuyết không động đậy, chỉ nhìn hắn chằm chằm, cũng không nói một câu.
Biểu tình của An Tu Cẩn từ lúc đầu bất cần dần biến thành thấp thỏm không yên, chuyển thành cẩn thận, sau đó là bất an lo lắng, chốc lát sau đã toát mồ hôi hột.
Cù Minh Tuyết lấy ra một cái khăn lụa, định lau mồ hôi cho hắn, nhưng An Tu Cẩn giật mình né qua, tay của Cù Minh Tuyết bị hụt. Nàng ta không lùi tay về, vẫn giữ nguyên tư thế đưa khăn lên, đôi mắt nhìn về An Tu Cẩn không có một chút oán hận mà càng thêm dịu dàng.
Tâm lí An Tu Cẩn không mạnh mẽ như Cù Minh Tuyết, thấy nàng ta không thu tay lại, đành ủy khuất mà cọ mặt lên cái khăn.
Thẩm Hi đứng bên xem đến há hốc mồm, trước đây nàng có xem xiếc sư tử, bây giờ cản tượng này có khác gì huấn luyện viên dạy dỗ mấy con mèo to kia đâu?
Nàng quan sát hai người kia, bỗng nghe thấy Hoắc Trung Khê quát một tiếng: “Ai?”, người hắn đã như một ánh sao băng xẹt qua tường gỗ, bay ra ngoài.
Chớp mắt một cái, trong lòng Thẩm Hi đã có một vật mềm mềm ấm áp, sau đó là một bóng đen xoay người, nhảy lên đón lấy chiêu kiếm của Hoắc Trung Khê đang theo sau.
“Keeng...”
Giữa không trung phát ra một tiếng vang chói tai giữa hai thanh kim loại, một chuỗi hoa lửa lóe ra từ hai thanh binh khí ma sát. Hai người trên cao kia ra chiêu rất nhanh, Thẩm Hi không thể nhìn ra được ai đến, lại càng không nhìn rõ động tác của 2 người, bóng người nào là Hoắc Trung Khê.
Nàng đang chăm chú nhìn hai người, chợt nghe thấy một thanh âm mềm mại vang lên trong Ⱡồ₦g иgự¢: “Chào thẩm thẩm!”
Thẩm Hi giờ mới sực nhớ ra nàng được ném cho một thứ đồ, vội cúi người nhìn, giật mình: “Thanh Phù, sao cháu lại đến đây?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc