Cổ Đại Khó Kiếm Cơm - Chương 105

Tác giả: Thập Tam Sinh

THANH PHÙ đến có khác, trong nhà nhộn nhịp hẳn, khắp sân là tiếng cười nói của tiểu cô nương.
Quy Hải Mặc nghe được tiếng con gái, đi ra ngoài sân nhìn, mới ra khỏi cửa phòng đã bị Thanh Phù nhào đến ôm chặt, hờn dỗi: “Cha, cha nhớ con không?”
Nhìn đến con gái, Quy Hải Mặc cũng vui mừng, cô gái mình đã là một cô nương kiều tiếu xinh đẹp, còn Hoắc Thống mới chỉ là một đứa bé nằm ngửa cần có người mớm nước cơm, mấy hôm nay hắn bị *** đến sắp tẩu hỏa nhập ma, quả thật là may mắn khi hắn không cần cực khổ thay tã, Pu' mớm mỗi ngày cũng đã có một nữ nhi lớn như vậy. Nghĩ vậy, Quy Hải Mặc không khỏi mềm giọng hơn, quan tâm vuốt tóc cô bé: “Nữ hài nhi phải rụt rè.”
THANH PHÙ lè lưỡi, căn bản không để ý đến bộ dạng thuyết giáo của cha mình, vẫn cười tủm tỉm quấn lấy Quy Hải Mặc: “Cha, cha có nhớ con không? Cha nói đi...”
Đang lúc Thanh Phù làm nũng với Quy Hải Mặc, Trịnh Gia Thanh đã chững chạc đi qua chào Thẩm Hi: “Sư nương, vết thương của sư phụ không quá nghiệm trọng, ngài khiến con nói với người là cứ yên tâm ở nhà đợi là được. Bệ hạ đã phái Long vệ hộ tống sư phụ trở về, Tĩnh Huyên cũng đi theo chăm sóc, mọi chuyện đều đã thỏa đáng, sư nương không cần lo lắng.”
Việc Hoắc Trung Khê bình an trở lại đã khiến Thẩm Hi vui sướng vô cùng, lại thêm tin tức Tĩnh Huyên cũng trở lại, càng khiến nàng vui mừng khôn xiết, nàng vội hỏi: “Tĩnh Huyên cũng đến đây sao? Trong cung chịu thả người?”
Trịnh Gia Thanh trả lời: “Sư phụ là cha nuôi của Tĩnh Huyên, Tĩnh Huyên muốn tẫn hiếu, bệ hạ không ngăn cản.”
Hai người đang nói chuyện, Hoắc Hiệp không biết từ đâu chạy về, còn ở khá xa, thằng bé đã nhảy tót lên bám lấy Trịnh Gia Thanh, vui mừng gọi to: “Sư huynh, huynh trở lại rồi! Đệ nhớ huynh quá đi mất!” Trịnh Gia Thanh thấy Hoắc Hiệp, trút bỏ vẻ nghiêm trang vừa nãy, ôm chặt lấy Hoắc Hiệp, hai người kéo nhau sang một góc trò chuyện vui vẻ.
Thẩm Hi thấy hai thằng nhóc nói chuyện vui sướng, quay người lại xem Thanh Phù, đã thấy cô bé đang khoa tay múa chân diễn tả cho Quy Hải Mặc: “... Cha nuôi chỉ ra một kiếm đã phá được Khí Hải của Phong Triền Nguyệt, đúng lúc đó Bản Ngã Sơ Tâm không biết từ chỗ nào xông ra, từ phía sau đâm một đao. Cha nuôi không ngờ được nên bị hắn đâm trúng, đang lúc Bản Ngã Sơ Tâm định chém đao nữa thì bỗng trên trời vang lên tiếng sấm, mưa to ào ào rơi xuống, Bản Ngã Sơ Tâm ướt nhẹp, không biết vì sao bỗng ngừng tay lại. Có một Long vệ râu xồm xông ra, nhân lúc Bản Ngã Sơ Tâm đang ngơ ngác mà bế cha nuôi lên chạy đi. Sau Bản Ngã Sơ Tâm mang Phong Triền Nguyệt đến Thái y viện, khiến các Thái y chạy chữa cho mụ ta, nhưng các vị Thái y đều hận hắn đánh lén Kiếm Thần nước mình, không ai chịu chữa trị vết thương cho Phong Triền Nguyệt cả...”
Người Long vệ râu xồm kia hẳn là Lâm Duyên Tường đi?
Năm đó hắn ở Biên thành đã cứu Thẩm Hi một mạng, về sau lại đến xin Hoắc Trung Khê tha bổng cho các huynh đệ, mang ơn trong lòng nên cho dù phải đối mặt với hai Võ thần cũng liều ૮ɦếƭ xông ra mang Hoắc Trung Khê rút về.
Giờ phút này Thẩm Hi vô cùng cảm tạ ông trời, lại nhủ thầm một câu A di đà phật, Phật Tổ nói rất đúng, gieo nhân nào gặt quả nấy, ở hiền sẽ gặp lành.
Hoắc Trung Khê đã an toàn, bọn nhỏ cũng sắp trở lại đông đủ, Thẩm Hi thật vui sướng. Phương thức biểu đạt niềm hạnh phúc của nàng chính là xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn cho cả nhà. Mà Trịnh Gia Thanh cùng Thanh Phù càng thêm thoải mái, xem ra trong lòng hai đứa nhỏ, ngôi nhà trong rừng rậm này cũng là một tổ ấm.
Lại qua năm sáu ngày, Long vệ hộ tống Hoắc Trung Khê về đến nhà.
Thẩm Hi nghe được tiếng người ngựa ồn ã ngoài cổng, tim đập thình thịch, tự dưng thấy vô thố không biết nên làm gì, giống như một cô gái đang trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, nghe được tin người yên đến thăm, vừa ngọt ngào lại hồi hộp.
Mình đã là một bà thím trung niên rồi, bình tĩnh, bình tĩnh nào... Hoắc Trung Khê đã về rồi, bình tĩnh...
Đang lúc Thẩm Hi tự cổ vũ mình, Thanh Phù đã chạy tới kéo tay nàng ra ngoài, miệng lải nhải: “Mẹ nuôi mau lên mau lên, cha nuôi trở lại rồi, chúng ta mau đi đón cha nào.” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Hắn lại chả phải người ngoài, cần gì long trọng thế chứ.” Tuy Thẩm Hi nói vậy nhưng nàng vẫn nhanh chân chạy ra ngoài, trong lòng nôn nóng không kém.
Trịnh Gia Thanh đã mở cổng ra, bốn người Long vệ khiêng cỗ kiệu đi vào, đi cạnh cỗ kiệu là Lâm Duyên Tường. Cỗ kiệu dừng lại trước mặt Thẩm Hi, tốp Long vệ đồng thanh: “Long vệ bái kiến Kiếm Thần phu nhân!”
“Miễn lễ miễn lễ.” Thẩm Hi đáp lời, mắt không rời cỗ kiệu.
Trong kiệu không có động tĩnh gì, mãi không thấy Hoắc Trung Khê xuống kiệu, nàng không khỏi thấp thỏm, sợ đường xá xa xôi xóc nảy nên hắn ngất đi rồi. Thẩm Hi vội đi qua xốc rèm kiệu lên, đã thấy Hoắc Trung Khê mặt mày tái nhợt đang được Tĩnh Huyên chuẩn bị dìu đi xuống.
Thẩm Hi chưa từng thấy Hoắc Trung Khê suy yếu như vậy, ngay cả khi ở Tây Cốc trấn, hắn chỉ là ngồi yên tĩnh trên kháng, không có ngoại thương gì, nhưng bây giờ ngay cả việc đi lại bình thường hắn cũng không làm được. Thẩm Hi nghèn nghẹn, nước mắt như sắp vỡ đê mà ra, nàng vội qua đỡ lấy một bên người hắn, cố gắng nghẹn nước mắt lại: “Chàng chịu khó một chút, đi vào đến trong phòng là được rồi.”
Hoắc Trung Khê đang muốn nói gì, nhưng chắc là động tác đứng dậy kéo đến vết thương, hắn đau đến hít một hơi, đợi lúc cơn đau qua đi, thê tử đã rơi nước mắt.
“Đừng khóc, không sợ Tĩnh Huyên cười nàng sao.” Hoắc Trung Khê định an ủi thê tử mấy câu, nhưng trước mặt nhiều người hắn không nói ra lời, quyết định đến tối nay hai người đi ngủ, không có ai nghe hẵng an ủi nàng sau, thời gian này Thẩm Hi cũng mệt mỏi, người gầy rộc đi.
An Tĩnh Huyên với Tĩnh Huyên mỗi người một bên dìu Hoắc Trung Khê vào nhà, Trịnh Gia Thanh thấy Tĩnh Huyên người nhỏ sức yếu nâng người cũng khó, nhanh chóng đi qua thay chỗ, mà Hoắc Hiệp cũng muốn nhào qua, nhưng Thẩm Hi sợ thằng bé chưa biết nặng nhẹ nên không cho lại gần cha, làm Hoắc Hiệp cứ nước mắt lưng tròng đi theo mọi người vào nhà, luôn miệng gọi cha.
Mọi người đi vào nhà, Thanh Phù đã sắp xếp xong giường chiếu, đặt gối đầu, mọi người lại dìu Hoắc Trung Khê nằm xuống, lưng hắn bị thương nên đành phải nằm sấp người. Quy Hải Mặc đứng bên thấy Thanh Phù tri kỉ như vậy, ghen tị nói: “Ta còn chưa được Thanh Phù hầu hạ chu đáo như vậy đâu.”
Hoắc Trung Khê tuy hơi mệt nhưng vẫn tươi tỉnh do được trở về nhà, hắn khiêu khích nhìn Quy Hải Mặc, gọi một tiếng: “Thanh Phù!”
THANH PHÙ đang trò chuyện với Tĩnh Huyên, không biết hai người cha đang nói về nàng nên nghe được tiếng cha nuôi gọi, quay đầu thuận miệng đáp một tiếng: “Cha nuôi?”
Quy Hải Mặc chán nản, bực dọc nói: “Sao hắn lại không một đao chém ૮ɦếƭ ngươi đi?”
Nhắn đến Bản Ngã Sơ Tâm, Hoắc Trung Khê cũng không giận lắm, chỉ nhàn nhạt nói: “Hắn không ra hết công lực.” Thẩm Hi đang bưng chén nước đi qua cho hắn, nghe thấy hắn nói vậy, tiếp lời: “Chàng bị thương nặng thế này mà còn bảo là ra tay không nặng? Đúng là đồ vô ơn, lúc trước chúng ta còn đối xử tử tế với hắn như vậy.”
Hoắc Trung Khê uống mấy ngụm nước, tính toán rành mạch: “Đao kia thực sự khá nhẹ, hắn chỉ muốn ngăn ta giết Phong Triền Nguyệt chứ không muốn lấy mạng ta.”
Thẩm Hi vẫn oán giận: “Hừ, đồ tráo trở. Để xem về sau gặp lại hắn ta có mắng ૮ɦếƭ hắn không!”
Hoắc Trung Khê với Quy Hải Mặc nhìn nhau, thức thời không tiếp lời của nàng.
Thẩm Hi rất tin tưởng vào y thuật của Đường Thi, cố ý đi qua gọi nàng sang bắt mạch cho hắn. Lúc Thẩm Hi *** Hoắc Trung Khê ra nhìn vết thương mới thấy không giống như nàng nghĩ, vết thương không phải vết chém dài mà chỉ là một hố sau to bằng nửa nắm đấm, miệng vết thương được xử lí thỏa đáng, mặt ngoài đã lên vảy.
Đường Thi nhìn vết thương, ảm đạm nói: “Hoắc Kiếm Thần, thật xin lỗi.”
Hoắc Trung Khê không so đo với một nữ nhân, nhất là Đường Thi lại là người đáng thương nhất trong chuyện này, hắn rộng rãi nói: “Không sao. Chuyện này không liên qua đến ngươi, không cần nghĩ nhiều.”
Đường Thi xem vết thương cho Hoắc Trung Khê xong, bị Thẩm Hi giục đi nghỉ ngơi, sảy thai cũng là sinh, cần phải tĩnh dưỡng dăm bữa nửa tháng mới được, nàng không muốn Đường Thi có di chứng. Đường Thi cũng không kiên trì, cầm ấm thuốc đi sắc thuốc cho Hoắc Trung Khê.
Thẩm Hi làm bếp trưởng, Thanh Phù với Tĩnh Huyên giúp đỡ, rất nhanh 3 mẹ con đã làm xong một mâm cơm thịnh soạn. Để báo đáp việc Lâm Duyên Tường bạt mạng cõng Hoắc Trung Khê ra ngoài, Thẩm Hi còn cố ý đi qua mời R*ợ*u hắn. Người nam nhân này giờ đây không có vẻ suy sút uể oải như lần trước nữa, khí phách bưng chén R*ợ*u lên uống một hơi cạn sạch. Xem ra sau khi cứu xong các huynh đệ, Lâm Duyên Tường hoàn toàn được giải thoát rồi.
Thật vất vả mới chờ đến mọi người đi về hết, Thẩm Hi đóng cửa lại, bưng nước ấm đến lau người cho Hoắc Trung Khê. Hắn được thê tử phục vụ, thoải mái thở một hơi: “Có nương tử đúng là chuyện hạnh phúc, người khác có hầu hạ tốt đến đâu cũng không chu đáo như nàng, mấy chuyện này ta cũng ngại phiền người ta, mấy ngày hôm nay nóng nực, ta sắp thối ૮ɦếƭ rồi.”
Thẩm Hi cẩn thận tránh chỗ vết thương hắn ra, vừa lau vừa đau lòng: “Ta tắm cho chàng cả đời cũng được, chỉ cầu Kiếm Thần đại nhân về sau phải bao trọng long thể, đừng lại bị thương thì tốt rồi.”
Hoắc Trung Khê cười: “Còn long thể cơ, An Tu Thận mới là long thể, ta chỉ là người thường thôi. Nàng yên tâm đi, về sau ta sẽ không bị thương nữa.”
“Hừ, biết mấy chiêu võ là nghĩ mình thiên hạ vô địch, bây giờ vui không, nằm liệt một chỗ. Làm người phải khiêm tốn, giản dị, chủ yếu nhất là phân rõ thiện ác đúng sai. Người như Bản Ngã Sơ Tâm, cho vào danh sách đen đi, về sau không lui tới gì nữa...”
Thấy thê tử phản cảm Bản Ngã Sơ Tâm như vậy, lại bắt đầu mắng người ta, Hoắc Trung Khê mau chóng chuyển đề tài: “Ban ngày nhiều người nên ta chưa hỏi, vết thương của nàng sao rồi? Để ta nhìn xem nào.”
“Đã lành từ lâu rồi, thuốc của Đường Thi rất tốt.” Thẩm Hi bưng chậu nước đi đổ, trèo lên kháng *** ra cho Hoắc Trung Khê xem chỗ sau lưng mình: “Chàng xem, không sai đi?”
Hoắc Trung Khê nhìn bóng lưng yểu điệu của thê tử, vội vàng chuyển mắt sang chỗ khác, có một số việc bây giờ chưa làm được.
Thẩm Hi lại bế Hoắc Thống qua cho hắn nhìn con, hai người vừa dỗ con vừa trò chuyện, Hoắc Trung Khê kể việc hắn đánh nhau với Phong Triền Nguyệt, Bản Ngã Sơ Tâm, Thẩm Hi thì kể chuyện Đường Thi hôm trước, hai người không khỏi thổn thức.
Nói chuyện đến khuya, Thẩm Hi thấy Hoắc Trung Khê mệt dần mới vội bảo hắn dừng lại, mau chóng ngủ lấy sức, nàng thì ru cho con ngủ rồi mới ngủ sau.
Long vệ chỉ ở lại một đêm, sáng hôm sau đã đến cáo từ, Thẩm Hi biết bọn họ làm theo mệnh vua nên không giữ lại. Nàng còn dặn Lâm Duyên Tường sau này có dịp sẽ mời Lâm Duyên Tường ăn một bữa, sơn hào hải vị gì cũng chi hết, Lâm Duyên Tường hào hứng gật đầu.
Hoắc Trung Khê được Đường Thi chữa trị, Thẩm Hi lại chăm sóc chu đáo nên vết thương lành khá nhanh, hơn 10 ngày sau vết thương đã lên da non, tuy lúc hoạt động vẫn hơi đau nhưng mấy việc khác đã không ảnh hưởng gì.
Thấy Hoắc Trung Khê khỏi rồi, Đường Thi cũng thu dọn hành lí, lần nữa cáo từ Thẩm Hi.
Lần này Thẩm Hi không ngăn Đường Thi, không lâu sau nhà nàng cũng sẽ dọn ra rừng rậm không ở đây nữa. Nàng chỉ xin Đường Thi để lại một địa chỉ cố định mà viết thư từ qua lại cho nhau, Đường Thi viết ra một chỗ, nhưng nói đây là nơi gửi thư, mẹ con nàng với Bản Ngã Nghênh sẽ không ở lại đó mà chung quanh du lịch, làm một du y, dẫn Bản Ngã Nghênh đi lưu lạc.
Hai người bịn rịn tạm biệt, Đường Thi đứng bên cổng gỗ chào từ biệt xong, cõng Bản Ngã Nghênh lên bước đi. Từ đầu đến cuối nàng không nhắc đến Bản Ngã Sơ Tâm lần nào nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc